Chương 4 - Chương đặc biệt 01: Lần đầu gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lần đầu tiên Lục Chấp tắm cho Giang Diệu, tâm trạng của anh suýt tí thì sụp đổ.

Lúc đó, anh còn chưa biết Giang Diệu mắc bệnh tự kỷ mà chỉ cho rằng thằng nhóc này hơi ngốc, nhìn qua không giống người bình thường mà thôi.

Chắc bị dọa đến mức ngơ ra ấy mà, Lục Chấp nghĩ. Dù sao đi nữa thì khi nãy thằng bé cũng đã tận mắt nhìn thấy cảnh tượng đẫm máu ấy.

Giang Diệu là người sống sót duy nhất sau sự kiện [Hội đấu giá trên du thuyền], lúc Lục Chấp đến cứu cậu thì người cậu dính đầy máu, trên vai còn đang treo lủng lẳng khúc ruột của ai đó, trên đầu còn dính phần thịt vụn của người nào đó không biết tên.

Nhìn trông rất khủng khiếp.

Phải tầm một tiếng nữa thì đội cứu hộ mới đến.

Lục Chấp không đành lòng đứng trơ mắt nhìn người sống sót duy nhất tiếp tục ngồi yên trong tình trạng thế này suốt một giờ đồng hồ.

Vậy nên, anh đã đá tung cửa phòng tổng thống của tên cầm đầu phe địch, đẩy Giang Diệu vào phòng tắm rồi ra hiệu bảo cậu mau tắm nước nóng nhanh lên.

Nhưng...Giang Diệu không chịu tắm.

Thậm chí, Giang Diệu còn không cảm thấy việc vai mình đang treo lủng lẳng khúc ruột có gì không ổn.

Lục Chấp lại lần nữa nghi ngờ không biết liệu chàng thiếu niên thờ ơ này có phải là kẻ chủ mưu đằng sau sự việc lần này hay không, thế nhưng, sau khi hai người họ đứng nhìn nhau trong phòng tắm suốt mười phút, Lục Chấp đã bỏ cuộc.

Anh cảm thấy cái đống nội tạng biến dị nhão nhẹt, dính nhớp trên người thiếu niên quá mức ghê tởm.

Rõ ràng nó đã tách khỏi cơ thể của dị nhân rồi nhưng nó vẫn chậm rãi lắc lư như thể có sự sống và ý thức độc lập, bò trên cơ thể chàng thiếu niên trẻ như một con sâu.

Quá kinh tởm.

Không những kinh tởm mà còn ô nhiễm nữa chứ.

Người bình thường chắc chắn không thể chịu đựng được cảm giác thứ nhớp nháp này dính trên người mình. Vậy nên, Lục Chấp tin chắc rằng cậu thiếu niên yên tĩnh giống thực vật này có vấn đề về đầu óc.

Nhưng dù gì thì đây cũng là người sống sót duy nhất...Hơn nữa, thiết bị kiểm tra cho thấy mức độ ô nhiễm của thằng nhóc này là 0, giá trị SAN (*) là 99, tất cả đều chứng minh rằng cậu là một con người hoàn toàn bình thường.

Dù giờ vẫn là con người nhưng nếu tiếp xúc với những chất ô nhiễm này quá lâu, cậu cũng sẽ bị biến đổi.

Lục Chấp chỉ đành chịu đựng cảm giác ghê tởm đang trào dâng, kéo cái đống đồ ô nhiễm kia ra khỏi người chàng thiếu niên.

Phản ứng duy nhất của cậu thiếu niên đối với chuyện này chính là khi máu thịt văng tung tóe xuống đất, cậu sẽ bị âm thanh đó thu hút, cúi đầu nhìn xuống sàn nhà vương đầy máu tươi.

"Tắm rửa, tắm rửa có được không? Tắm --- rửa ---"

Xuất phát từ sự cẩn trọng, Lục Chấp thử đổi sang hàng chục loại ngôn ngữ khác nhau để bảo thiếu niên tự cởi quần áo đi tắm. Tuy nhiên, thiếu niên vẫn chẳng phản ứng lại câu nói của anh, thậm chí cậu còn chẳng thèm nhìn anh lấy một cái.

Cuối cùng, Lục Chấp cũng đã mất kiên nhẫn.

Anh lạnh mặt, nhấc vòi sen lên xịt thẳng vào người thiếu niên, rửa sạch những vết máu trên người cậu.

Có lẽ đã nhận ra sự tức giận của anh, chàng trai nọ cúi đầu và rụt vai lại. Thế nhưng, cậu vẫn ngoan ngoãn đứng đó, không phản kháng tí nào.

Khi vết máu trên mặt cậu dần trôi đi, Lục Chấp bỗng thấy hơi giật mình.

Đứa nhỏ này xinh đẹp quá.

Sửng sốt xong, anh lại cảm thấy lo lắng khó hiểu.

Mấy cái hội đấu giá trên du thuyền thế này không phải chỗ tốt lành gì, cậu chàng có túi da đẹp đẽ nhưng lại không có khả năng tự bảo vệ mình này liệu có...

Lục Chấp cẩn thận kiểm tra cơ thể của cậu, sau đó, anh ngạc nhiên phát hiện ra cậu nhóc vẫn bình an vô sự, không có gì xấu xảy ra với đứa nhỏ này cả.

Hay nói cách khác, ít nhất về mặt cơ thể thì cậu không bị người ta đối xử tệ bạc.

...Còn về tinh thần thì sao?

Lục Chấp không chắc liệu thiếu niên này đã có vấn đề về tinh thần từ trước hay do chứng kiến những gì xảy ra trên du thuyền mới thành ra như vậy, nếu là vế sau thì...

...Giờ không phải lúc ngồi băn khoăn mấy chuyện này, cứu người trước rồi tính gì tính.

Dù sao đi nữa thì vẫn cảm ơn đứa nhỏ này đã chịu phối hợp với anh. Dưới làn nước nóng phun ra từ vòi sen, cậu vẫn lẳng lặng đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Chỉ khi nào nước ấm vô tình bắn vào mắt cậu, lông mi cậu mới khẽ run lên rồi nhẹ nhàng né tránh.

Ít nhất thì cậu cũng chẳng phải một "người thực vật" thực sự.

Lục Chấp tắm cho cậu xong thì quần áo trên người Giang Diệu cũng ướt nhẹp.

Xong xuôi, anh mới phát hiện có một vấn đề vừa phát sinh.

--- Giang Diệu không có quần áo sạch để thay.

Quần áo cũ của cậu dính đầy nước, thân hình nhỏ gầy của Giang Diệu bị bao bọc bởi một đống vải ướt, cậu run lên bần bật.

Mấy bộ quần áo mà Lục Chấp tìm được trong phòng tổng thống cũng đã bị ô nhiễm, không cách nào mặc được.

Anh mím môi lại.

Lục Chấp nhìn xuống cái thiết bị di động trên cổ tay mình lần thứ 101, quan sát đốm sáng nhỏ trên bản đồ, ước chừng khoảng tầm nửa tiếng nữa thì đội cứu hộ mới đến được.

Nửa tiếng hả...Chắc đến lúc đó đứa nhỏ ngốc nghếch này cũng chết cóng rồi.

Vậy nên, khi đội cứu hộ đến nơi, họ chỉ thấy cảnh đội trưởng Lục với vẻ mặt lạnh lùng, mặc mỗi chiếc quần lót đang đứng trên boong tàu vẫy tay với họ.

Lần này, Lục Chấp được giao nhiệm vụ giả trang thành khách mời để tham dự một buổi vũ hội của tầng lớp thượng lưu, mục đích chính của anh là điều tra ra sự thật đằng sau tấm màn tà ác của buổi đấu giá ấy.

Nào ngờ đâu, lúc đi thì tây trang phẳng phiu, lúc về thì còn mỗi cái quần lót.

Cả đội cứu hộ bàng hoàng đến mức vấp ngã, ngay cả trực thăng cũng suýt tí nữa rơi thẳng xuống từ trên trời.

Điều khiến họ càng ngạc nhiên hơn nữa đó chính là bên cạnh đội trưởng Lục có một chàng trai xinh đẹp đến mức phi lý. Cơ thể gầy gò của cậu được bao bọc trong chiếc áo vest rộng thùng thình của người đàn ông, chiếc quần dài quá cỡ lê lết trên mặt đất. Hàng mi dài như lông quạ của cậu chầm chậm run lên, toát ra vẻ xa cách lạnh nhạt từ trong xương cốt.

Đôi mắt của chàng thiếu niên hơi mơ màng như thể cậu không hiểu chuyện gì đang xảy ra lại như thể thờ ơ với tất cả mọi thứ.

Nhưng ngón tay cậu lại nắm chặt một góc quần lót của Lục Chấp.

Hành động của cậu chẳng hợp với tình cảnh hiện tại tí nào, quá kỳ lạ.

Suýt chút nữa thì trực thăng lại rơi xuống dưới.

---

Chú thích:

(*) Giá trị SAN: Đây là một thuật ngữ bắt nguồn từ trò chơi TRPG Call of Cthulhu ra đời vào những năm 1980 và được áp dụng rộng rãi cho những tác phẩm sau này về thể loại Cthulhu nói chung và các tác phẩm bên lề nói riêng. Về cơ bản thì giá trị SAN (viết tắt không chính thức của từ Sanity) đại diện cho mức độ tỉnh táo và lý trí của con người.

SAN được đo trên thang điểm từ 0 đến 100, 100 là trạng thái hoàn toàn tỉnh táo và 0 là trạng thái mất trí hoàn toàn. Trong vũ trụ Call of Cthulhu, khi SAN của một người nào đó giảm xuống thì họ sẽ bắt đầu có những ảo giác, mê sảng và hành vi kỳ quặc. Nếu SAN giảm xuống 0 thì họ sẽ mất trí hoàn toàn và trò chơi kết thúc.

Có nhiều yếu tố có thể khiến SAN của nhân vật giảm xuống như:

· Nhìn thấy những vị thần trong Cthulhu (như Cthulhu, Yog-Sothoth, Nyarlathotep,...)

· Trải qua những sự việc kinh hoàng.

· Bị tra tấn.

---

Editor có lời muốn nói: Tui giải thích một xíu, nếu bạn thấy chương này không liên kết gì với chương trước thì đừng hoang mang nha, tui không có xếp lộn thứ tự chương đâu. Thi thoảng sẽ có vài chương truyện đặc biệt như thế này, chúng sẽ không liên kết với dòng thời gian của mạch truyện chính mà sẽ liên kết với một sự việc nào đó khác. Chẳng hạn như chương trước đang dừng ở cảnh Giang Diệu đi tắm thì chương đặc biệt 01 sẽ là lần đầu Lục Chấp tắm cho cậu, chương sau sẽ quay về nhà Ôn Lĩnh Tây thôi nè.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC