Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit:WangShu
Beta: An Lạc

"Nghe nói hôm nay em lại đi học muộn?" Hạ Lôi bắt chéo chân khoanh tay lưng tựa vào ghế ngồi, quay đầu nhìn chằm chằm Chúc Hoa đang rũ xuống nửa cái đầu.

"Chị Hạ, chị nghe tôi nói..." Chúc Hoa cào cào mặt bàn, đuôi chân mày hơi rũ xuống, ánh mắt lấp lánh nhìn Hạ Lôi như thể đang bị ủy khuất.

"Tôi không nghe."

Chúc Hoa lại ngẩng đầu lên hai mắt nhìn Hạ Lôi, ánh mắt lộ ra vội vàng cùng ủy khuất.

"Không! Chị phải nghe! Người trong cuộc theo pháp luật có quyền biện hộ, chị không thể cướp đoạt quyền lợi của tôi."

"..."
Hạ Lôi đối với bộ dạng này của Chúc Hoa từ lâu nhìn đã quen rồi, cô giả vờ tức giận ném điện thoại lên bàn.

"Em đừng có giở cái bộ dạng này với tôi, em chơi cái trò giả vờ đáng thương này ba năm rồi cũng không biết thay đổi cho đa dạng hơn, em không mệt nhưng tôi ngại mệt mỏi!"

"Ha..."

Một tiếng cười khẽ không phải của Hạ Lôi truyền vào lỗ tai Chúc Hoa, cậu nghi hoặc ngẩng đầu lên đánh giá bốn phía, chỉ chốc lát sau khi thăm dò thì nhìn thấy một người đàn ông chậm rãi từ phía sau bàn làm việc của Hạ Lôi đi ra.

Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen không đeo cà vạt, cổ áo mở hai cái nút lộ xương quai xanh lúc ẩn lúc hiện, quần màu xám nhạt, vai rộng eo thon, khóe miệng hơi nhếch cười như không cười.

Chúc Hoa chớp chớp mắt, đây không phải là Trình luật sư sáng nay bị cậu đụng trúng hay sao!

"Anh sao lại ở chỗ này." Chúc Hoa buột miệng thốt ra.

Trình Ngự đi đến bên cạnh Chúc Hoa, trong mắt còn mang theo ý cười.

"Cô giáo Hạ không phải cướp đoạt quyền biện hộ của em, mà là tôi đã giải thích rõ ràng với cô ấy tình hình sáng nay."

Buổi sáng hôm nay sau khi anh cùng lãnh đạo nhà trường nói chuyện hợp tác xong, thì bị một cuộc điện thoại của Hạ Lôi kêu tới, Hạ Lôi là chị họ của anh. Trình Ngự từ rất sớm đã công khai cùng gia đình thì bị ông nội giơ gậy đầu rồng đánh đến mấy cái, còn tức giận mắng anh đại nghịch bất đạo, dưới cơn tức giận không cho anh tiến vào cửa chính Trình gia nữa.

Ông cụ ở trong nhà nổi tiếng có tính cứng nhắc, mặc cho ba mẹ Trình Ngự khuyên như thế nào cũng đều không nghe. Trình Ngự lúc ấy chậm rãi từ mặt đất đứng lên, khiêm tốn sửa sang lại quần áo quay đầu bước ra khỏi cửa chính.

Rốt cuộc anh thật sự không có trở về lần nào, khổ là khổ bà nội vẫn luôn nhớ thương cháu, ngày nào cũng nghĩ đến cháu nội. Bà nội lớn tuổi thường không ra khỏi cửa cũng muốn ở nhà chăm sóc ông nội, nhưng Trình Ngự còn giận ông nội vẫn luôn không chịu về nhà.

Hạ Lôi với Trình Ngự công tác ở cùng một thành phố, mỗi lần Hạ Lôi về nhà một chuyến khi trở lại đều đến đưa cho Trình Ngự một đống đồ vật mà bà nội gửi cho anh. Sau này Hạ Lôi còn dạy bà nội dùng di động gọi video call, bà nội lập tức dành thời gian cùng Trình Ngự gọi video nói vài câu, ông nội ở bên cạnh nghe hai bà cháu nói chuyện vui vẻ bản thân lại không muốn mất hết mặt mũi, chỉ có thể từ trong lỗ mũi hừ hai tiếng thể hiện cảm giác tồn tại của mình.
Hai ngày trước Hạ Lôi gọi điện thoại cho Trình Ngự, hỏi anh khi nào thì rảnh để đưa cho anh bánh lạc mà bà nội đã gửi, Trình Ngự nói hôm nay sẽ đến trường học Hạ Lôi dứt khoát để anh tự mình tới lấy. Thời điểm hai người đang trò chuyện thì lớp trưởng lớp Hạ Lôi gửi tin nhắn đến, Hạ Lôi tùy ý lỡ miệng nói ra, Trình Ngự nghe được trực tiếp giúp Chúc Hoa giải thích.

Chúc Hoa đi theo phía sau Trình Ngự xuống cầu thang. Trình Ngự dừng bước chân lại một chút, quay đầu hỏi:

"Em muốn đi đâu, tôi đi xe có thể đưa em đi."

Chúc Hoa vội vàng xua tay nói:

"Không...không cần phiền toái, tôi ngồi tàu điện ngầm chỉ một trạm là tới rồi."

"À! Được." Trình Ngự gật đầu, không nhìn Chúc Hoa nữa.

Hai người đi ra cổng, Chúc Hoa ở phía sau nhìn chằm chằm cái ót của Trình Ngự, trong lòng lo lắng.
'...tôi chỉ là rụt rè một chút thôi anh à! Anh tại sao một chút cũng không chịu tranh thủ! Quay đầu lại, quay đầu lại mau quay đầu lại.'

Có lẽ là Chúc Hoa niệm chú có hiệu nghiệm, Trình Ngự thật sự xoay người lại tựa hồ là suy nghĩ một chút để tìm từ mới mở miệng:

"Việc em đến trễ tôi cũng có một nửa trách nhiệm, vừa vặn tiện đường tôi đưa em đến trạm tàu điện ngầm."

Chúc Hoa không dám giả vờ rụt rè nữa, lại rụt rè anh trai sẽ chạy mất! Cậu vội vàng gật đầu, cong mắt cười:

"Cảm ơn anh."

Trình Ngự cũng cười theo, cùng với Chúc Hoa cùng nhau đi về phía bãi đỗ xe, trong lòng nghĩ tại sao nói đưa cậu về nhà thì cậu lại không vui nhưng chỉ là đưa đến trạm tàu điện ngầm tại sao liền vui vẻ như vậy.

Chúc Hoa lần đầu tiên ngồi xe Trình Ngự khó tránh khỏi có chút tò mò, khi Trình Ngự lui xe lại bạn nhỏ Chúc Hoa giống như chuột hamster nhỏ, trong tay nắm chặt dây an toàn tò mò nhìn hết chỗ này đến chỗ nọ. Xe chạy trên đường Chúc Hoa muốn tìm chuyện để nói, suy nghĩ một chút liền nói:

"Anh là đến trường học của chúng tôi nói chuyện hợp tác sao?"

Trình Ngự mắt nhìn kính chiếu hậu, chuyển làn rồi lái xe lên đường chính.

"Nói ra thì đúng là vậy, công ty luật đang thảo luận về chuyện hợp tác với trường em."

"Mọi việc thuận lợi chứ?" Chúc Hoa ngoan ngoãn tựa lưng vào ghế ngồi nhìn sườn mặt đẹp trai của Trình Ngự hỏi.

"Ừ, thứ hai tuần sau sẽ đến trường học các em tổ chức lễ ký kết hợp đồng, đến lúc đó sẽ có một cuộc biện luận về hữu nghị, em có hứng thú tới xem hay không?" Trình Ngự quay đầu liếc mắt nhìn Chúc Hoa.

"Muốn muốn, anh cũng sẽ lên sân khấu sao?" Chúc Hoa vẻ mặt vui vẻ nhìn Trình Ngự.

"Tôi không lên." Trình ngự lắc đầu.

Chúc Hoa âm thầm lè lưỡi, cậu thế mà lại quên trước đây Triệu Dần từng đưa cậu cho người bên cạnh phổ cập môn khoa học, anh là sinh viên nghành luật năm cuối rất nổi tiếng, từ lúc còn học đại học đã biện luận.

"Nhưng tôi có thể cùng em xem." Trình Ngự đột nhiên quay đầu nhìn cậu nói.

"...Được, thật tốt." Chúc Hoa ngẩn người xoay mặt qua nhìn ngoài cửa sổ, Trình Ngự nhìn thấy vành tai cậu hơi đỏ lên không tiếng động cười cười.

Ở bên cạnh nam thần vài phút, Chúc Hoa như một con yêu tinh nhỏ hít hà hút tinh khí, tâm tình dị thường rất tốt trở về nhà vừa ngâm nga hát vừa làm bữa tối, chạng vạng tối còn thay đồ thể thao đến phòng tập thể hình.

Bây giờ cậu đã có mục tiêu, ý tưởng trở thành một người đàn ông dịu dàng và mềm mại càng thêm kiên định, hắn muốn luyện dáng người thật tốt để đuổi theo nam nhân!

Ngày thứ bảy, Triệu Dần lái xe tới đón Chúc Hoa về nhà ăn cơm, vừa thấy cậu Triệu Dần có chút giật mình.

"Mới mấy ngày không gặp, như thế nào lại cảm giác thấy em gầy hơn!"

"Ha ha, có phải mặt nhỏ hơn hay không!" Chúc Hoa cao hứng nhích sát vào Triệu Dần để anh có thể nhìn rõ hơn.

Triệu Dần nắm chặt lấy mặt Chúc Hoa đẩy lùi về sau."Được rồi, được rồi nhanh lên xe. Sở nữ sĩ gọi điện thoại cho tôi thúc giục mấy lần rồi."

Được khen gầy tâm tình Chúc Hoa cực tốt liền không có tranh cãi cùng Triệu Dần, nhanh như chớp chui vào trong xe.

Cha mẹ Triệu Dần cùng cha mẹ Chúc Hoa quan hệ vẫn luôn rất tốt. Chúc Hoa nghe mẹ cậu nói, bọn họ vừa kết hôn thì cùng cha mẹ Triệu Dần thành hàng xóm, mẹ Chúc cùng mẹ Triệu rất nhanh đã quen biết nhau, phát triển trở thành quan hệ bạn thân, sau này lại một trước một sau mang thai rồi sinh con.

Chúc Hoa khi còn nhỏ cùng mẹ Triệu rất thân, mẹ của Chúc Hoa là người phụ nữ điển hình theo sự nghiệp còn mẹ Triệu thì ngược lại, mẹ Triệu từ sau khi sinh Triệu Dần thì nghỉ làm. Cho nên có một khoảng thời gian rất dài đều là mẹ Triệu giúp đỡ chăm sóc Chúc Hoa.

Chúc Hoa khi còn nhỏ trắng nõn ngoan ngoãn giống cục bột nếp nhỏ không ồn ào náo nhiệt, ngoan ngoãn nghe lời hơn nhiều so với Triệu Dần, mẹ Triệu rất vui vẻ yêu thích cậu.

Tuy rằng hai bên cha mẹ chưa đề cập qua việc nhận cha mẹ nuôi, nhưng tựa hồ đều ngầm thừa nhận xem hai đứa nhỏ như con ruột nhà mình mà nuôi dưỡng, Chúc Hoa từ nhỏ đã kêu mẹ Triệu Dần là mẹ Triệu, kêu chú Triệu là ba Triệu.

Sau này, cuộc sống hai nhà được cải thiện đều lần lượt dọn ra khỏi khu nhà nhỏ kia. Tuy rằng không còn ở cạnh nhau, nhưng quan hệ vẫn không có xa cách thụt lùi.

Chúc Hoa cùng Triệu Dần từ hầm đỗ xe trực tiếp đi thang máy lên lầu năm, Triệu Dần mắt nhìn Chúc Hoa trong tay cầm theo túi thì cười bắt chước giọng điệu mẹ Triệu chế nhạo nói:

"Ai u, Hoa Hoa nhà chúng ta hiện tại đều đã biết mua quà tặng cho mẹ."

Chúc Hoa không để ý tới Triệu Dần miệng lưỡi trơn tru, trừng anh một cái nói, "Đó là vì tôi đã trưởng thành."

Hai người đứng ở trước cửa, Chúc Hoa gõ hai tiếng.
"Mẹ Triệu!" Cửa vừa mở ra, Chúc Hoa liền bổ nhào vào trong lòng ngực mẹ Triều.

Mẹ Triệu mỉm cười vỗ vỗ cậu, để cho cậu nhanh chóng vào cửa vừa tiến vào phòng Chúc Hoa đem lễ vật đưa cho mẹ Triệu Dần. Mẹ Triệu vui vẻ cười khanh khách, đôi mắt đều híp lại.

"Ai u, Hoa Hoa nhà chúng ta đều đã biết mua quà tặng cho mẹ!"

Quả nhiên, Chúc Hoa cùng Triệu Dần nhìn nhau cười.

"Tiểu tử thúi của ba." Ba Triệu từ buồng trong dạo bước ra tới, vỗ vỗ vai Chúc Hoa "Ai u, lại cao thêm rồi!"

"Hì hì, thị lực của ba Triệu thật tốt quả thực cao thêm ba centimet, lần sau tới con nhất định cũng sẽ mang theo quà cho ba!"

Triệu Dần ở một bên nhìn đến cảnh hoà thuận vui vẻ này không khỏi nghẹn ngào nói:

"Hai người có phải đã quên mình còn có đứa con trai ruột ở chỗ này hay không?"

Mẹ Triệu đẩy anh đi về phía bên trong nói:

"Không quên, không quên con trai nhanh đem đồ ăn mẹ đã hâm nóng trong nồi dọn lên bàn, chúng ta nhanh chóng ăn cơm."

Triệu Dần: "..."

Hắn nghiêng đầu ra sau liếc Chúc Hoa, hô một tiếng:

"Em trai thúi, nhanh đến đây giúp một tay!"

"Tới đây!"

Mẹ Triệu làm tất cả đều là món Chúc Hoa cùng Triệu Dần thích ăn, sườn heo sốt tương, cà tím xào thịt, gà hầm nấm, ruột già xào, rêu xào tỏi cay, còn có món đậu hủ kho trứng vịt Bắc Thảo mà Chúc Hoa thích nhất.

Triệu Dần ở phòng bếp nghẹn cười ép giọng nhỏ xuống nói với Chúc Hoa:

"Em trai, như thế này em còn giảm cân được sao?"

Chúc Hoa thở dài, không thể phật tâm ý mẹ Triệu vì thế trước đem ý tưởng giảm cân gác lại một bên.
Cuối cùng quả nhiên ăn đến bụng căng tròn, Chúc Hoa đỡ cái bụng nhỏ tròn trịa cùng Triệu Dần nằm cạnh nhau trên sô pha, hai người thay phiên nhau ợ hơi.

Chúc Hoa lấy di động ra lướt Weibo trùng hợp nhìn thấy "Ban ngày nhớ thực" đã phát sóng video mới.

"Chào mọi người, tôi là ban ngày nhớ thực, gần đây công việc không còn bận rộn như trước nữa, có thể cập nhật video mới sớm hơn..."

Chúc Hoa nháy mắt nhớ đến bình luận lúc trước của bản thân, hai má trên mặt liền hơi ửng đỏ.

"Hôm nay sẽ làm hai loại mì là mì tôm tỏi và mì Ý sốt cà chua, nguyên liệu làm ít một chút, vì dù sao cũng chỉ có một mình tôi ăn..."

Chúc Hoa dựa vào sô pha, nghiêm túc nghe.
Trong video giọng nói có điểm quen thuộc, nhưng nghĩ mãi cũng không nhớ ra cụ thể đã nghe qua ở đâu.

Sau khi xem Video xong, cậu ở Weibo đăng những món hôm nay đã ăn kèm theo ảnh chụp, còn khen mẹ Triệu hầm sườn heo sốt tương, cùng rau trộn đậu hủ kho trứng vịt Bắc Thảo ngon không ai có thể sánh bằng.

Nơi xa, Trình Ngự trong nhà của anh tự nhiên cũng thấy được Chúc Hoa đăng tin còn vận dụng hết các lời khen thổi phồng lên, hai món ăn trên Weibo khen tới tận trời cao.

Trình Ngự gắt gao nhíu mày, Chúc Hoa còn chưa từng khen anh nhiều như vậy đâu. Bên trong khung chat vừa soạn một chuỗi ký tự còn chưa gửi đi thì bị anh xóa hết toàn bộ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net