Chương 47.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 47 Ta làm cái gì, Thái Tử luôn luôn ủng hộ.

Cung nữ kia đối với thái độ của Tạ Dao cảm thấy không vui, lông mày cau chặt lại, còn muốn nói gì đó, lại bị Tạ Dao đánh gãy.

“Thưởng hoa yến của Hoàng hậu nương nương, không cần lo lắng, bổn Thái Tử Phi sẽ đi, nhưng mà các ngươi mang theo nhiều người như vậy đến đây……” Ánh mắt mang theo lạnh lẽo của Tạ Dao quét một vòng phía sau cung nữ kia, đứng sau lưng nàng ta là năm bà tử có thân hình to lớn, có thể thấy được nếu y từ chối, thì sẽ được dùng kiểu tư thế gì để đi thưởng hoa yến.

Đến lúc đó thanh danh truyền ra sẽ dễ nghe tới mức nào.

Khóe môi Tạ Dao hơi nhếch lên, “Ta cũng không thể phụ lòng, phải không?”

Thấy Tạ Dao xoay người rời đi, cung nữ đưa tin kia vội vàng lạnh lùng nói: “Thái Tử Phi! Ngươi định làm trái ý chỉ của Hoàng Hậu nương nương sao?”

Nói xong liền muốn vươn tay bắt người, lúc này, hai người Triệu Thành Triệu Vân từ lần trước thất trách lãnh phạt vẫn luôn đi theo bên người Tạ Dao, lập tức đứng chắn trước mặt Tạ Dao, ngăn cung nữ kia ở bên ngoài Điện Huyền Dương.

“Vị cô nương này, đừng trách chúng ta không nhắc nhở ngươi.” Triệu Thành cười hì hì nói: “Chủ tử là Thái Tử Phi, cô nương cho dù là nhất đẳng đại cung nữ, thì cũng chỉ là cung nữ. Xét về thân phận, cô nương vừa rồi đã quá phận rồi.”

Cung nữ truyền tin không vui nói: “Ta là người của Hoàng Hậu nương nương, các ngươi mau cút ngay cho ta! Không tham gia thưởng hoa yến đúng giờ, chính là làm trái ý chỉ! Hoàng Hậu nương nương đã cho ta đặc quyền, có thể nói cho Thái Tử Phi biết một chút quy củ trong cung!”

Triệu Vân không có khéo léo bằng Triệu Thành, trực tiếp cảnh cáo: “Thái Tử Phi là chủ tử, ngươi chỉ là đầy tớ, nơi này là Điện Huyền Dương không phải Điện Thục Phương, Thái Tử Phi đã nói, nhất định sẽ đi. Cô nương lại càn quấy, đừng trách chúng ta không khách khí.”

Cung nữ truyền tin dè bỉu , “Ta ngược lại muốn nhìn xem các ngươi không khách khí như thế nào! Chỉ dựa vào một mình tên Thái Tử vô dụng chỉ biết ngáng đường kia của các ngươi sao?”

“Một thân một mình cũng được, chỉ biết ngáng đường cũng được, nhưng cũng là chủ tử của ngươi.” Một tiếng nói nhàn nhạt vang lên, lúc này, Tạ Dao đã thay xong y phục trở lại.

Y phục y đang mặc trên người, chính là kiểu y phục của nam Thái Tử Phi.

Cái gọi là người đẹp vì lụa, ngựa đẹp vì yên, Tạ Dao mặt không chút biểu tình nhìn cung nữ kia, khí thế vững vàng áp chế bọn họ.

Thấy cung nữ không phục, Tạ Dao bỗng nhiên nở nụ cười .

Trước đây có câu, hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh* hình dung nụ cười của mỹ nhân bằng lúm đồng tiền. Nhưng Tạ Dao không cần ngoái đầu nhìn lại, y chỉ cần hơi cong cong khóe miệng, tất cả đều sẽ bị lu mờ.

*Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh: Ngoái đầu nhìn lại, nở một nụ cười, trăm vẻ đẹp phát sinh.

“Nô tài nhiều lời trước giờ đều luôn để lại mối họa cho chủ tử, hôm nay bổn Thái Tử Phi liền giúp Hoàng Hậu nương nương trừ khử mối họa ngầm này, tin chắc Hoàng Hậu nương nương sẽ rất cảm kích bổn Thái Tử Phi.”

Nhận ra trong lời nói của Tạ Dao có gì đó không đúng, Cung nữ truyền tin liên tục lui về phía sau, trên mặt đã không còn vẻ vênh váo tự đắc như khi đến, chỉ còn lại dáng vẻ hoảng sợ!

“Ngươi muốn làm gì?!”

Tạ Dao khẽ cười, một chút cũng không che giấu mục đích của y, “Làm gì? Đương nhiên là giết gà dọa khỉ, đưa tới người tài như vậy, không cần thì thật đáng tiếc.”

Nếu y đã sớm mang danh là hay ghen, y cũng không ngại có thêm một danh tàn bạo.

Nhân từ với kẻ địch, thì ngày này năm sau chính là ngày giỗ của y.

Đây chính là thời cổ đại khi hoàng quyền là tối thượng! Không phải mỗi người đều bình đẳng và văn minh như thời hiện đại!

“Không, ngươi không thể……”

Tạ Dao không thèm liếc mắt nhìn một cái, “Triệu Thành, giao cho ngươi.”

——

Trong Điện Thục Phương cũng đã chật kín các phu nhân tiểu thư trong nhà các vị đại thần, trên mặt mỗi người đều mang ý cười, thì thầm cùng những người xung quanh, nhìn rất hòa hợp.

Hoàng Hậu nhìn nữ tử trẻ tuổi dưới tòa, trong mắt mang theo một tia phán xét rõ ràng.

Ngoài việc ra oai phủ đầu với Tạ Dao, kỳ thực thưởng hoa yến này vẫn còn ý đồ khác.

Nếu Thái Tử Lý Dục Hi cũng đã có thê tử, như vậy cũng nên chọn Hoàng Tử Phi cho Nhị Hoàng Tử rồi.

Vẻ mặt Lương Khâu Lam thiếu kiên nhẫn, nàng ta không ngừng nhìn bên ngoài, lại nhìn cô mẫu của mình.

Thấy Hoàng Hậu không có dáng vẻ vội vàng, Lương Khâu Lam thấm chí còn hết sức nóng vội, đương nhiên, cũng có chút kích động.

Nàng ta không bao giờ quên sự xấu hổ mà Tạ Dao đã cho nàng!

“Cô mẫu.” Lương Khâu Lam khom lưng thấp giọng nói vào tai Hoàng Hậu: “Thái Tử Phi vẫn chưa đến, Bích Liên cũng đã đi lâu rồi.”

Hoàng Hậu lúc này mới nhận ra đã không còn sớm nữa.

“Thái Tử Phi còn chưa tới?”

Giọng nói của Hoàng Hậu cũng không có ý hạ xuống, mặc dù không quá cao, nhưng ở cái nơi yên tĩnh này, nàng lại là nữ thân tôn quý nhất, giọng nói của nàng tự nhiên sẽ bị phóng đại vô số lần.

“Bích Liên đâu?”

“Ở đây.” Một giọng nam trong trẻo dễ nghe truyền đến, đồng thời ngoài điện cũng truyền đến một trận tiếng bước chân rõ ràng so với nữ nhân thì nặng hơn.

Chàng thiếu niên bước đi nhẹ nhàng trong bộ y phục màu vàng nhạt của Thái Tử Phi, thần thái phấn chấn tiêu sái bước vào Điện Thục Phương, lúm đồng tiền xinh đẹp làm cho các nữ tử phải thất thần đứng yên ở trước mặt Hoàng Hậu, các nàng thật lâu cũng không phục hồi được tinh thần.

Tạ Dao mang theo ý cười nhìn một vòng trên mặt các nữ quyến, khiến cho một số nữ tử tỏ vẻ khinh thường, cũng khiến một số nữ tử ngại ngùng đỏ mặt.

“Thái Tử Phi, ngài thân là nam tử, nhìn thẳng chúng ta như vậy, quá là không hợp lễ nghi đi?”

Hoàng Hậu và Thái Tử vốn là kẻ thù không đội trời chung, mặc dù đây không phải chuyện được công khai, nhưng ai có đầu óc một chút liền sẽ biết, nên rất nhanh liền có người chờ không nổi xông lên trước để lấy lòng Hoàng Hậu.

Tạ Dao cười càng xán lạn, “Hợp lễ nghi hay không, là do bổn Thái Tử Phi định đoạt, vị tiểu thư này ngươi hẳn nên đi hỏi Hoàng Hậu nương nương, dù sao cũng là Hoàng Hậu nương nương mời bổn Thái Tử Phi tới.”

“Hơn nữa, vị tiểu thư này không cho ta nhìn, là bởi vì lớn lên không đủ quốc sắc thiên hương sao, hay là khó coi, cho nên mới không cho người khác nhìn? Nếu như vậy, ngươi nên đeo khăn che mặt vào nha, bằng không dọa đến người khác thì làm sao bây giờ?”

“Ngươi!” Vị cô nương kia tức giận đến sắc mặt đỏ bừng lên, nhưng không nói lại Tạ Dao, cuối cùng chỉ có thể oán hận nói một câu, “Ngươi chẳng qua cũng chỉ là con của một người vợ lẽ không xứng tầm mà thôi!”

Sắc mặt Tạ Dao tối lại, “Triệu Vận, vả miệng!”

“Vâng!”

Từ khi Tạ Dao vào Điện đến giờ, từ đầu đến cuối Triệu Vận vẫn luôn hạ thấp sự tồn tại của mình ngay lập tức phi thân ra, vèo một cái đã đến trước mặt vị cô nương kia, tát nàng ta một cái, khuôn mặt thanh tú lập tức sưng to lên.

“Ngươi dám tát ta!”

Triệu Vận đánh xong liền rời đi, không nói gì đứng phí sau Tạ Dao.

Lúc này bọn họ mới phát hiện, đứng phía sau Tạ Dao có bao nhiêu người.

Cặp song sinh Triệu Thành Triệu Vận, còn có năm bà tử.

Mà năm bà tử kia, đều là người của Hoàng Hậu, chỉ là sắc mặt các nàng đều không được tốt, tái nhợt đến suýt nữa là ngất xỉu.

“Hoàng Hậu nương nương! Ngài phải làm chủ cho nô tỳ a! Thái Tử Phi không coi ai ra gì như vậy, căn bản là không để ngài vào mắt!”

Ý cười trên miệng Tạ Dao vẫn không giảm, ánh mắt lạnh nhạt, “Ngươi cũng nói ngươi là nô tỳ, ta là chủ tử giáo huấn ngươi một chút, thì đã làm sao? Tôn ti có trật tự, ngươi sống trong gia đình quan lại, không phải rõ ràng nhất sao?”

“Ngươi!”

“Bổn Thái Tử Phi làm sao?” Tạ Dao nói: “Thái Tử sủng ta như thế nào, tin rằng các ngươi cũng có nghe qua, phủ Thái Tử hay Điện Huyền Dương đều do ta định đoạt, ta phá bỏ hậu hoa viên* của Thái Tử, Thái Tử cũng không có ý kiến.”

*ý là chỉ hậu cung.

Việc Tạ Dao mới vừa thành thân vài ngày liền giải tán hậu viện của Thái Tử, những người có mặt ở đây cũng có nghe thấy, bằng không cũng sẽ không truyền ra cái danh Tạ Dao ghen tuông.

“Ta làm cái gì, Thái Tử luôn luôn ủng hộ. Ta tin rằng các ngươi biết thức thời, hẳn là sẽ không nghĩ đến việc đi xác minh, Thái Tử điện hạ sủng ta bao nhiêu mới đúng.”

Con cái của các vị quan lại bị Tạ Dao hù dọa đến không dám lên tiếng, Hoàng Hậu lại bất tri bất giác phát hiện có gì đó không đúng.

“Thái Tử Phi, thị nữ Bích Liên đâu?”

________________________


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net