Chương 10(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban ngày người trong thôn đều phải làm việc, buổi tối không có hoạt động gì để tiêu khiển, hầu như đều thừa lúc mát mẻ trở về phòng ngủ, đã mệt mỏi một ngày nên chỉ cần nằm xuống là ngủ ngay.

Hoàng Đan giữ cửa cho Lý Căn, lúc Trần Kim Hoa đi nhà xí, thấy cửa mở một bên, thì chạy tới đóng kín lại rồi kéo chốt cửa, trong miệng còn lải nhải, nói cửa cũng không khóa kĩ, để ăn trộm vào thì lại xui xẻo.

Không lâu sau, Lý Căn trèo tường vào, gõ gõ cửa sổ gỗ phòng Hoàng Đan.

Hoàng Đan đi mở cửa sổ, nghiêng người để người nọ vào.

Lý Căn một tay chống cửa sổ, nhẹ nhàng nhảy lên, nhún một cái vào phòng, "Không phải đã nói giữ cửa cho anh rồi sao?"

Hoàng Đan nói, "Mẹ em khoá."

Lý Căn, "......"

Hắn đá rớt giày xuống nằm lên giường, tay gối sau đầu, mắt nhắm lại nói, "Ngủ."

Hoàng Đan nghe thấy âm thanh vo ve bên tai, vỗ mạnh một phát trên không, tên muỗi kia may mắn chạy thoát, hai tay của cậu lại tê dại.

Tiếng vỗ kia rất vang, mắt Lý Căn động động, rồi mở ra một khe nhỏ, nương theo ánh trăng nhìn thấy thanh niên ngồi ở cuối giường, tám phần là lại bị đau rồi.

"Cậu làm gì thế?"

Hoàng Đan nói, "Thật nhiều muỗi."

Lý Căn xoay người, "Cậu cứ từ từ mà vỗ, anh trước ngủ đây."

Nơi mà những tên muỗi đi qua đều ngứa chịu không được, Hoàng Đan gãi cánh tay, cào cái đùi, phát hiện người đàn ông nọ vẫn không nhúc nhích, "Anh ơi, sao muỗi không cắn anh thế?"

Lý Căn nói, "Da dày thịt béo."

Hoàng Đan nói, "Đúng là anh thô thật."

Lý Căn, "......"

Hoàng Đan đi tìm cái quạt hương bồ, cầm lấy nằm lên giường, quạt quạt, "Anh à, anh có nóng không?"

Lý Căn thầm nói, nóng a, sao lại không nóng cho được, lửa đang cháy trong lòng anh đây nè, không chừng còn dẫn lửa sang người cậu, thiêu chết cậu luôn đấy.

Hoàng Đan quạt một lát, đưa quạt hương bồ cho Lý Căn, "Đến anh."

Lý Căn bực bội, "Bỏ qua một bên đi."

Hoàng Đan cởi cái áo ra, lau mồ hôi trên người và trên mặt, tắm cũng như không, "Anh ơi, em không ngủ với anh nữa đâu, em đến ngủ trên sàn nhà chính đây, chắc mát mẻ hơn một chút."

Nghe thấy động tĩnh, Lý Căn cắn răng nói, "Về đây!"

Hoàng Đan đang chậm rì rì đi ra cửa nghe vậy, bước nhanh trở về giường nằm xuống.

Lý Căn mắng thầm trong lòng, cầm quạt hương bồ, mạnh mẽ vẫy.

Cục u sau đầu Hoàng Đan vẫn chưa hết sưng, cậu nằm úp ngủ, mặt nghiêng qua, đôi mắt thoải mái híp lại.

"Anh ơi, anh nhanh hơn một chút nữa đi."

"Không nhanh được."

"Vậy anh dùng thêm tí sức nữa đi."

"Còn yêu cầu nữa thì tự mình quạt đi!"

Lý Căn vẫy vẫy quạt, mẹ nó, làm sao mà lời nói phát ra từ miệng tên nhóc này lại thay đổi ý nghĩa thế nhỉ?

Người có bệnh chắc chắn không phải mình, mà là tên nhóc này.

Hoàng Đan ai một tiếng, dịch dịch về phía gió quạt, vùng da nằm dính vào chiếu nóng hổi, lúc mơ màng sắp ngủ, trong đầu cậu bỗng nhiên có một cái túi nhỏ ghi số 88 rơi xuống.

Âm thanh của hệ thống vang lên, "Hoàng tiên sinh, ngài dùng mắt cá chết, thu được gấp đôi tích phân, tổng cộng là 176, trừ đi số nợ lần trước là 39, tích phân của ngài còn lại 137, có cần gửi vào quỹ con ruồi hay không."

Hoàng Đan nói, "Cần."

Hệ thống nói, "Một quỹ con ruồi là 2 tích phân, tại hạ trực tiếp trừ đi từ tích phân của ngài."

Hoàng Đan nói được, rồi nói, "Hệ thống tiên sinh, cậu có thể giúp tôi nghe thấy suy nghĩ trong lòng của Lý Căn hay không ?"

Hệ thống, "Cần 10 ngàn tích phân."

Hoàng Đan, "Xem như tôi chưa nói gì."

Khoảng hai giờ sáng, Lý Căn tỉnh ngủ, đẩy đẩy thanh niên bên cạnh, "Đông Thiên, dậy thôi."

Không phản ứng.

Lý Căn gọi vài tiếng, rồi nhéo mũi thanh niên, thấy thanh niên há miệng ra thở, mắt hắn trở nên sâu thẳm hơn, thấp giọng nói, "Cậu muốn lây bệnh cho anh đây có đúng không?"

"Trước kia sao không phát hiện, câu lại hư hỏng như vậy nha..."

Lý Căn ngồi trên giường, thả cái tay đang nhéo mũi thanh niên ra, xoa xoa mấy cái trên mặt thanh niên, rồi chuyển qua cổ cậu.

Hoàng Đan nhíu mi, cậu tóm lấy cái tay kia, khó chịu lầm bầm, "Đau..."

Tim Lý Căn giật thót, đột nhiên rút ra tay, hô hấp loạn xà ngầu không theo quy luật gì, hắn nuốt nước bọt, tiếng nói khàn khàn khô khốc, "Cậu biết không hửm, mỗi lần cậu như vậy, cứ tỏ ra tội nghiệp, cả người anh đây trở nên không bình thường chút nào, muốn đánh cậu, muốn khiến cậu đau đớn thêm."

Hắn dùng một tay khác nhéo huyệt thái dương, người bị bệnh là mình mới đúng.

"Trương Đông Thiên, anh đếm tới ba, nếu cậu không dậy anh sẽ không chờ nữa đâu."

Vẫn không có phản ứng.

Lý Căn hùng hùng hổ hổ kéo người lên, đối phương mềm nhũn, sắp đổ về phía sau, hắn vươn thẳng tay xách về, "Tỉnh lại đi."

Hoàng Đan bất mãn lầm bầm, "Em mới vừa ngủ được tí xíu à."

Lý Căn trợn trắng mắt, anh đây không ngủ luôn nè, "Được rồi, mau dọn dẹp đồ đạc một chút sắp phải đi rồi."

Ngáp một cái, cằm Hoàng Đan đặt trên bả vai của người đàn ông, đầu cũng nghiêng nghiêng đè lên, mũi nhẹ hô hấp, hơi thở ấm áp phun lên cổ của người nọ.

Thân thể Lý Căn cứng ngắc, tay chân luống cuống, y như một tên ngốc.

Lại ngủ nữa rồi, Lý Căn tức giận nắm tay của thanh niên đưa lên cắn một phát trên mu bàn tay của cậu.

Hoàng Đan bị đau tỉnh, đám sâu ngủ khóc lóc giải tán ngay lập tức.

Vào giờ này, bên ngoài trời đen thùi, gà trống vẫn đang nằm mơ.

Hoàng Đan rửa mặt, tỉnh táo hơn rất nhiều, cậu cầm cái túi da rắn, ở phía trước còn cầm cái xiên gỗ, rồi đi sắp xếp bánh, nước đã chuẩn bị xong vào buổi tối hôm trước, chợt nghe trong phòng Trần Kim Hoa truyền đến giọng nói, "Đông Thiên, con vào đây."

Cậu sững sờ, mới sớm vậy mà đã tỉnh rồi sao?

Trong phòng đốt đèn dầu hỏa, Trần Kim Hoa dựa vào đầu giường, "Đi theo Lý Căn ấy, nó bắt rắn rất giỏi, kêu nó cho con hai con rắn."

Hoàng Đan nói, "Chắc ảnh không cho đâu?"

Trần Kim Hoa nói, "Không cho thì thôi vậy, mẹ chỉ muốn nói với con đừng có mà ngại ngùng, không mở miệng nói chuyện nổi đâu, con phải to gan thêm tí nữa, can đảm biểu đạt suy nghĩ của mình."

Hoàng Đan, "Dạ."

"Đa số rắn trong Tảo Thanh Sơn đều không có độc, nhiều lắm đấy, con muốn bắt bao nhiêu cũng được." Trần Kim Hoa nói, "Lần này bán đi lấy tiền, thêm vào tiền mẹ giúp con tích góp, đủ xây căn nhà mới, năm sau có thể kiếm bà mai đi thăm dò xung quanh một chút, thu xếp việc hôn nhân cho con."

Hoàng Đan nói, "Mẹ, hôn nhân thì cứ thôi đi, không ai đồng ý ở với con đâu."

Trần Kim Hoa mất hứng vô cùng, "Mẹ đã nói với con rồi cơ mà, con không kém bất cứ đứa nào hết!"

Hoàng Đan rũ mày, một bộ dáng tự ti hướng nội.

Ngữ khí của Trần Kim Hoa nhẹ nhàng hơn một chút, "Nếu con có thêm anh chị em chăm sóc lẫn thì tốt rồi, mẹ cũng không cần phải nhọc lòng như vậy."

Bà thở dài, "Giống mẹ Vương kìa, có hai đứa con trai, dáng vẻ tuấn tú, mặc dù lão Nhị cả ngày ăn chơi bên ngoài nhưng vẫn kiếm được cho nó một con dâu có văn hóa, đúng là phúc khí không ai sánh bằng."

Đáy mắt Hoàng Đan lóe lóe, Trần Kim Hoa không chỉ một lần nói về phúc khí của Vương Nguyệt Mai với cậu, trong giọng nói phân không rõ là ghen tị, hâm mộ, hay chỉ là đơn thuần cảm khái, cậu giương mắt suy tư.

Trần Kim Hoa nói, "Ngẩn ngơ gì thế, chuyện mẹ nói con đã nhớ kỹ chưa?"

Hoàng Đan nói, "Nhớ kỹ ạ."

Cậu đột ngột hỏi, "Mẹ, chân mẹ ấy, sao lại bị què thế?"

Trần Kim Hoa nói, "Đã nhiều năm rồi, con còn đề cập đến chuyện này làm gì, mau đi thu thập đồ đạc đến nhà chú hai của con đi, lần này Anh Hùng cũng đi bắt rắn đấy, hai đứa đi chung, rồi đến tìm Lý Căn."

Mười phút sau, mười mấy tráng hán trong thôn mang theo vợ đến đưa tiễn tập trung ở cửa thôn, chuẩn bị lên đường.

Vừa qua khỏi khu núi, Trương Anh Hùng nhỏ tuổi nhất lại nói không đi nữa.

Hoàng Đan cũng không muốn đi, chưa ngủ đủ nên trạng thái tinh thần rất kém, "Anh và em cùng nhau trở về."

Lý Căn nhíu mày, "Đông Thiên, mẹ cậu đã nói riêng với anh rồi, phải mang cậu lên Tảo Thanh Sơn, cậu nhất định phải đi theo."

Hoàng Đan u oán liếc mắt nhìn người đàn ông kia một cái.

Lý Căn làm như nhìn không thấy.

Trương Anh Hùng ngáp liên tục, kéo tay Hoàng Đan nói, "Đông Thiên, tự em về, lúc anh lên Tảo Thanh Sơn rồi thì nhớ chú ý một chút đấy, không bắt được rắn thì thôi, nhưng đừng để bị cắn nghe chưa."

Trên tay Hoàng Đan vẫn còn có một vòng dấu răng.

Lý Căn đẩy tay Trương Anh Hùng ra, "Được rồi, đừng lề mề nữa, Anh Hùng, cậu về thôn đi."

Trương Anh Hùng, "......"

Đưa hết đồ ăn cho Hoàng Đan, Trương Anh Hùng vẫy vẫy tay, chạy về nhà ngủ tiếp.

Qua bãi tha ma, Hoàng Đan hoàn toàn hết buồn ngủ, cậu hít thở không khí tươi mát, ở đây chỉ lúc ban đêm mới lạnh lẽo, còn ban ngày luôn nóng, nóng đến mức bạn muốn bò lên tường.

Lý Căn đi ở phía trước, nói gì đó với Đại Hổ, Đại Long, thỉnh thoảng quay đầu lại, người khác tưởng sau chân của hắn dẫm trúng cái gì, chứ không biết hắn đang nhìn người ta.

Không biết đi bao lâu, trời đã sáng.

Đoàn người dừng chân nghỉ ngơi bên đập chứa nước ngoài thôn Doãn, ăn một chút rồi lại lên đường.

Hoàng Đan gặm mấy miếng bánh đã sớm nguội, cứng ngắc ngư, từ miệng nuốt xuống dạ dày, khó chịu vô cùng, cậu nhìn mặt trời mọc, tâm tình mới tốt lên được chút xíu.

Lý Căn gọi Hoàng Đan ra phía sau một cái cây, lấy mấy quả đào lông từ túi vải ra, "Cho cậu này."

Hoàng Đan không thích ăn giống đào này, lông cứ xù xù, dù rửa sạch cũng vẫn còn loại cảm giác ấy, khiến cả người phát ngứa, "Chua lắm, em không ăn đâu."

Lý Căn nói, "Yếu ớt."

Hắn cắn một ngụm, "Quả này ngọt, anh thích ăn chua, cậu cầm lấy ăn đi."

Hoàng Đan đưa đào lông lên bên miệng cắn, nước đào chảy ra, đúng là ngọt thật , không chua tẹo nào, cậu xử lý hết quả đào, rồi vứt hạt đi, biết đâu năm sau lại có thể mọc ra một cây đào thì sao ha.

Lúc sau toàn là Lý Căn cắn thử một miếng đào trước, chua thì tự mình ăn, ngọt thì đưa cho Hoàng Đan.

Hai người giải quyết hết mười mấy quả đào lông.

Hoàng Đan ăn đào lông, thuận tiện ăn luôn nước bọt của người đàn ông nọ, cậu bỗng nhiên nhớ tới điều gì, "Anh ơi, anh đã đánh răng chưa?"

Mặt Lý Căn tức khắc vặn vẹo, "Đánh rồi."

Hoàng Đan hồ nghi, "Sao em không thấy nhỉ?"

Lý Căn chột dạ, cả giận nói, "Anh nói đánh rồi thì chính là đánh rồi, sao cậu nói nhảm nhiều thế hả?"

Hoàng Đan không nói nữa.

Lý Căn banh mặt, "Chỉ có cậu là bận rộn thôi!"

Hắn kéo túi ra đằng trước một chút, đứng dậy bỏ đi.

Bên bờ sông không có ai, ngay cả một con vịt trời cũng không thấy.

Lý Căn ngồi xổm bên cạnh đánh răng, hắn mắng mấy câu không rõ ràng, "Dám ghét bỏ ông đây hửm, chán sống chắc."

Nhổ bọt kem đánh răng ra, Lý Căn rửa sạch mặt mũi, hắn đứng lên quay người, nhìn thấy người đứng phía sau mình, lập tức chửi "Đệch" một tiếng, suýt chút nữa là rơi xuống sông luôn.

Hoàng Đan nhìn người đàn ông nọ, rồi nhìn bàn chải đánh răng trong tay hắn, "Không phải anh nói đã đánh răng rồi sao?"

Lý Căn mặt không đỏ tim không đập nói, "Thì sao, anh của cậu thích sạch sẽ đấy, buổi sáng đánh răng hai lần không được à?"

Hoàng Đan, "..."








~~~~~~~~~~~~~
Editor lời muốn nói : ôi hai bạn này đúng ... Quá hợp nhau còn =)))) Dạo nỳ watt bị gì ó, không up truyện được khổ ghê

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC