Chương 12(1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió nổi lên, lá cây trong núi quật vào nhau phát ra âm thanh xoạt xoạt.

Lúc bàn tay Lý Căn vừa vươn tới, con rắn kia đã hành động trước nghiêng đầu cắn một ngụm vào cẳng chân Hoàng Đan.

Đau nhức đánh úp lại xông thẳng vào trong não, Hoàng Đan “A” một tiếng lập tức ngồi xổm xuống, rên đau.

Lý Căn dùng sức nắm ngay chỗ bảy tấc của con rắn kia, đập mạnh lên mặt đất, hắn không kịp thở dốc đã vội vàng vén ống quần Hoàng Đan lên, thấy trên cẳng chân đối phương có hai dấu răng, chảy một tí máu.

(* 7 tấc chỗ yếu hại của rắn. )

"Không sao đâu, đây là Tam Sách, không có độc."

Hoàng Đan quá đau, ôm chân ngã ngồi ở trong bụi cỏ, cắn chặt răng.

Lý Căn cũng ngồi xuống, một thân mồ hôi lạnh, tia sáng buổi tối quá mờ hơn nữa người bị rắn cắn lại là người đặc biệt, hắn lập tức hoảng sợ, không thèm xác định nó là loại rắn quỷ nào, chỉ sợ người nọ có chuyện gì, bây giờ tay vẫn còn run.

"Haizz, cậu còn muốn dọa anh cậu mấy lần nữa hả?"

Thở dài, Lý Căn ôm thanh niên vào trong ngực, bàn tay to thô ráp vỗ vỗ sau lưng cậu, "Nhịn một chút, rất nhanh sẽ tốt hơn."

Có một giây Hoàng Đan đau đến sắp ngất đi.

Lý Căn lại thở dài, nếu đổi là người khác bị như này, hắn còn có thể trào phúng mà cười nhạo "Không phải chỉ bị cắn một chút thôi à, nó còn chả có độc.", nhưng gặp phải người này, đừng nói cười, ngay cả tim cũng xoắn thành một cục luôn nè, "Trở về anh giết chết con rắn kia, hầm một nồi thịt cho cậu bồi bổ."

Hoàng Đan như con cún hấp hối nằm gọn trong ngực người đàn ông nọ, trên mặt vừa ướt vừa lạnh, mồ hôi và nước mắt hoà vào nhau chảy xuống, nhỏ hết lên đầu vai người đàn ông.

Lý Căn cố gắng dời lực chú ý của cậu đi, dỗ dành nói, "Anh nghe Chu Chiêu Đệ nói trong thành phố đã thay đổi không ít, mở một rạp chiếu phim, còn có quán bar nữa, tháng sau lúc chúng ta đến, anh mang cậu đi xem điện ảnh, rồi dạo bar ha."

Hắn còn nói trong nhà có con gà mái già, mỗi lần đẻ đều phải đi ra ngoài chọn ổ, bay từ đống cỏ khô bên bày lượn sang đống cỏ khô bên kia, trứng đẻ ra thường xuyên bị người ta cầm đi mất.

Giọng nói của người đàn ông kích thích dây thần kinh Hoàng Đan, có lúc mới dễ chịu một chút thì cái chân đau kia của cậu vẫn cứ run.

Lý Căn bỗng nhiên phát hiện lúc nghe tiếng hít khí bên tai cùng với tiếng khóc phát ra từ trong cổ họng của người nọ, hắn đau lòng.

Xong rồi, bệnh này nặng thật.

Qua một hồi lâu, cảm giác đau của Hoàng Đan mới giảm đi một tí, cậu hít sâu, nghiêng đầu xì nước mũi.

Lý Căn ghét bỏ hừ nói, "Cẩn thật đó nha, đừng có mà xì nước mũi lên áo anh đấy."

Hoàng Đan hít hít mũi, mặt vừa xanh vừa trắng, môi cũng bệch ra, "Anh ơi, thật sự con rắn kia không có độc sao?"

Lý Căn thấy trên cằm thanh niên vẫn còn nước mắt, hắn dùng ngón cái lau đi, "Thật, anh đây có bao giờ lừa cậu đâu."

Hoàng Đan nói, "Buổi sáng anh không đánh răng, con gạt em là đánh rồi."

Lý Căn, "......"

Hoàng Đan nhìn dấu răng trên cẳng chân mình, lòng vẫn còn sợ hãi, "May là có anh."

Khoé miệng Lý Căn cong lên, "Biết thì tốt."

Hắn hơi đẩy thanh niên ra, lấy một cái túi nhỏ màu đen ra khỏi túi đeo da rắn.

Nông thôn không thể so sánh với thành phố, chỉ có thể dựa vào thiên nhiên, đồ vật dân gian được truyền qua từng thế hệ đã trở thành tri thức sinh hoạt được lưu giữ.

Sau khi đoàn người quyết định lên Tảo Thanh Sơn thì đã đào một số loại thảo dược thường dùng trước, không chỉ giải độc rắn, mà còn để trị mấy vết đốt của loài sâu không biết tên nào đó, tất cả đều được rửa sạch sẽ rồi mang theo bên người, đụng lỡ gặp chuyện không may còn có thể cứu mạng.

Lý Căn cũng mang không ít, hắn bóp nát Bán Biên Liên (*), nghiêm túc bôi lên chỗ bị cắn trên cẳng chân thanh niên, "Tí nữa đắp thêm, miệng vết thương sẽ không bị sưng lên."

(* Bán Biên Liên : tên khoa học Lobelia Chinensis Lour, thực vật hoa thuộc họ Hoa Chuông, tác dụng chuyên trị vết thương do rắn độc cắn, ngoài ra còn chữa viêm gan, gan, trướng bụng...)

Hoàng Đan hỏi, "Con rắn kia đã chết chưa?"

Lý Căn nói, "Không chết."

Hoàng Đan nói, "Nó cắn em, nó là của em."

Mặt Lý Căn run rẩy, phục thật, "Được được được, cậu nói gì cũng đúng."

Túi đeo da rắn của Hoàng Đan  rốt cuộc không còn trống trơn nữa.

Có bước nhạc đệm hãi hùng khiếp vía lần này, Lý Căn bảo Hoàng Đan đi sát vào người mình, cố gắng đừng cách quá xa, hắn nhíu mày, tập trung tinh thần cao độ, khi nào có gió thổi cỏ lay là đề phòng giữ chặt người nọ.

Sống vài thập niên, từ trước tới nay Lý Căn chưa từng nhọc lòng vì ai như vậy.

Sau nửa đêm, không ít người gặp lại nhau, chia sẻ thu hoạch lần này, Hoàng Đan không bắt được con nào, trong túi đeo da rắn có bốn con, tất cả đều do Lý Căn bắt giùm.

Những người khác biết được số lượng của Hoàng Đan đều rất giật mình, có người chua loét nói, "Nhóc con Đông Thiên không tồi nha, bắt được tận bốn con luôn, anh đây mới bắt được một con, chia sẻ cho tụi này biết đi bắt ở đâu thế?"

Hoàng Đan nói là ở chỗ cục đá bắt được hai con, trong bụi cỏ bắt được một con, cạnh bờ sông một con nữa.

Mọi người hâm mộ, vận khí thật là tốt quá đi, bọn họ tìm kiếm khắp cả khu núi, chạy đến nỗi hai cái đùi cũng sắp phế, càng khỏi nói đến việc áo bị nhánh cây móc vào rách bươm, trên tay còn bị trầy da chảy máu, nhìn lại người nọ, ngoại trừ trên giày dính bùn và vài cọng cỏ ra thì những chỗ khác đều rất sạch sẽ, còn bắt được không ít rắn.

Hoàng Đan bị hơn mười đôi mắt nhìn chằm chằm, cậu liếc người đàn ông đang dựa vào thân cây hút thuốc.

Lý Căn gõ gõ tàn thuốc, dùng ánh mắt dò hỏi.

Hoàng Đan đi qua đó, "Mẹ em bảo bắt mấy con rắn về rồi bán đi, tích góp tiền sang năm sắp xếp việc hôn nhân cho em."

Lý Căn híp híp mắt, "Muốn phụ nữ?"

Hoàng Đan lắc đầu, "Không có nha."

Lý Căn trầm mặc hút thuốc, hắn đột nhiên vươn tay cầm túi da rắn của Hoàng Đan lại, lúc nói chuyện điếu thuốc bên miệng run run lên, "Trả hết rắn lại cho anh."

Hoàng Đan, "......"

Lý Căn thấp giọng nói, hơi thở mang theo mùi thuốc phun vào mặt thanh niên, "Lấy tiền bán rắn anh bắt cho cậu đi cưới vợ à, Trương Đông Thiên, cậu làm như vậy khiến anh đây rất thất vọng."

Hoàng Đan há miệng nói, "Em đã nói là đó không phải ý của em."

Dưới màn đêm, ánh mắt giấu trong làn khói của Lý Căn giấu trở nên thâm trầm, phức tạp, "Vậy cậu có cưới vợ hay không ?"

Hoàng Đan nói, "Không cưới."

Hô hấp của Lý Căn ngừng lại, không thể khống chế được vui sướng, hắn khoác tay lên vai thanh niên kéo người nọ đến gần mình, "Nghỉ ngơi một chút, tí nữa anh lại đi bắt thêm hai con cho cậu."

Hoàng Đan nói, "Bốn con là đủ rồi."

Lý Căn trợn trắng mắt, "Người khác cầu còn không được đó, cậu có phải bị ngốc hay không nha, cho không còn ngại nhiều?"

Hoàng Đan chép miệng, "Địa hình trong núi không dễ đi, rất nguy hiểm, đụng lỡ gặp phải rắn độc thì rất phiền toái."

Tim Lý Căn nhảy lên, dùng miệng lưỡi vui đùa che dấu cảm xúc thật của mình, "Ai da, đây là lo lắng cho anh sao? Yên tâm đi, cho dù là rắn độc thì anh đây cũng sẽ không có chuyện gì."

Hoàng Đan nhíu mày, "Làm người không thể quá tham lam."

Lý Căn nhìn đôi mắt đen nhánh của thanh niên, tựa như có thể xuyên thấu qua linh hồn hắn, nửa ngày mới cười ra tiếng, "Được rồi, nghe cậu hết, anh không bắt."

Hầu như là rắn trên Tảo Thanh Sơn đều không có độc, nhưng điều đó cũng không chứng minh rằng sẽ hoàn toàn không có rắn độc.

Sáng sớm, mọi người tận dụng thời gian này để bắt thêm một đợt rắn nữa, chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra, một người trong lúc bắt rắn không cẩn thận trượt tay bị nó cắn.

Đó là loài Trúc Diệp Thanh.

Mấy người đồng hành khác đúng lúc bóp nát Thất Diệp Nhất Chi Hoa(*)  và các loại thảo dược khác đắp lên miệng vết thương của người nọ, thậm chí còn dùng cách mà thế hệ trước để lại, lấy một chùm tóc dài lúc vợ cắt tóc quấn một vòng thật chặt trên cánh tay bị cắn của người nọ, ngăn cản độc tố chảy vào tim.

(* Thất Diệp Nhất Chi Hoa hay còn gọi cây bảy một hoa : một vị thuốc đặc biệt quý hiếm, tác dụng chữa nọc độc rắn, ngăn cản sự phát triển của tế bào ung thư, chữa bệnh tiểu đường kháng viêm chống khuẩn.)

Người nọ được mọi người dùng tốc độ nhanh nhất đưa vào bệnh viện gần đó, bảo vệ mạng sống nhưng vẫn không thể giữ lại cánh tay kia, mà xui xẻo hơn đó lại là tay phải.

Tất cả mọi người vì bản thân mình mà vuốt mồ hôi hột, mất một cánh tay, làm sao nuôi được gia đình, sống mà lại không thể làm việc, ngày tháng còn lại phải tính sao ?

Trở về từ Tảo Thanh Sơn, Hoàng Đan phát hiện Lý Căn không bình thường, luôn nhìn cậu hoài, bị cậu bắt được thì cuống quít quay đầu đi, vanh tai đỏ hết cả.

Lúc Hoàng Đan gánh nước từ bờ sông về, nửa đường gặp được người đàn ông nọ, cậu tránh đường nhưng đối phương không đi qua, mà đứng trước mặt cậu, biểu tình muốn nói lại thôi.

Đặt thùng nước xuống mặt đất, Hoàng Đan cầm đòn gánh hỏi, "Có phải anh muốn nói chuyện gì với em đúng không ?"

Tay Lý Căn đút vào túi bóp bóp hộp diêm, sau khi trở về hắn cứ suy nghĩ mãi, nếu con rắn cắn thanh niên vào đêm đó không phải Tam Sách mà là một loài rắn độc nào đó thì sẽ có hậu quả gì, còn bản thân mình sẽ như thế nào?

Nghĩ nghĩ, Lý Căn liền cảm thấy sợ hãi, cũng may thanh niên không có việc gì.

Tuy rằng hắn chưa chính thức yêu ai, nhưng cũng biết nguồn gốc căn bệnh của mình là gì nên đơn giản thuận theo.

Hoàng Đan chờ đợi, "Anh ơi?"

Lý Căn khom lưng, dùng hai bàn tay ôm lấy mặt thanh niên, "Đông Thiên, quen anh đi."








~~~~~~~~~~~~~~
Editor lời muốn nói : tỏ tình rồi nha 🎉🎉🎉🎉🎉

Chúc chị em phụ nữ chúng mình 20-10 vui vẻ, được nhiều quà nè ❤

Bán Biên Liên : ( Lobelia Chinensis Lour )

Trúc Diệp Thanh :

Tam Sách : ( Rắn Sọc Dưa )

Thất Diệp Nhất Chi Hoa : ( Cây 7 lá 1 hoa )

P/s : Đọc chùa xấu lắm ai ơi, đi qua thì nhớ coment + vote nha ❤❤❤❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC