Thế giới thứ 6 (Chương 78 + 79 + 80)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thế giới thứ 6 : Võng du?

Chương 78

Edit : YuTuyTien

Lần nữa quay lại không gian hệ thống, Lăng Sơ Nam đứng một chỗ bất động rất lâu, 098 có chút lo lắng.

"Ký chủ, ngài làm sao vậy?"

Lăng Sơ Nam nói :"Trống rỗng."

"Hả?"

098 không rõ chuyện gì, không phải không gian hệ thống vẫn luôn như vậy sao?

"Không có gì đâu."

Lăng Sơ Nam phục hồi tinh thần lại.

"Tổng kết đi."

"Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ. Lần này tổng điểm năng lượng nhận được là 12000, hơn nữa hoàn thành được toàn bộ nhiệm vụ, nên điểm năng lượng được nhân đôi, tổng cộng điểm năng lượng nhận được là 24000. Hiện tại điểm năng lượng đang có là 27000. Cửa hàng hệ thống đã mở ra, xin hỏi ký chủ có muốn mua gì không?"

"Không."

Ở thế giới trước, cấp bậc dị năng của Lăng Sơ Nam đã lên đến cấp năm, mặc dù không đến mức có thể cải tử hoàn sinh, nhưng những vết thương trí mạng xem như vẫn chữa trị được.

Thế giới trước, Long Tổ đối với những dị năng giả có độ cảm ứng rất lớn, huống chi Lăng Sơ Nam còn là dị năng giả chữa trị hiếm thấy, đương nhiên bọn họ sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu. Đặc biệt là sau khi dị năng giả chữa trị duy nhất của bọn họ đã chết sau khi đến di tích cổ thành, Lăng Sơ Nam liền trở thành miếng bánh ngon miệng. Có điều cho dù bọn họ có nháo như thế nào, đều không thể nháo đến trước mặt Lăng Sơ Nam, mọi chuyện đều có Mạc Vu Tranh ở phía trước lo liệu.

Nhớ đến Mạc Vu Tranh, Lăng Sơ Nam thở dài.

"Tiếp tục nhiệm vụ đi."

"Vâng, thưa ký chủ. Đang đến thế giới tiếp theo."

---Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien

Lăng Sơ Nam là bị khát tỉnh, mỗi một bộ phận trên cơ thể đều đang kêu gào cần nước. Cậu cố gắng mở mắt ra, đây là một căn phòng vô cùng nhỏ, ước chừng chỉ có mười mét vuông, trong phòng lộn xộn, hiển nhiên đã rất lâu chưa được dọn dẹp.

Trong phòng không có nước có thể uống, Lăng Sơ Nam liền nghiêng ngã lảo đảo chạy vào phòng tắm.

Năm phút sau, dưới vòi sen trong phòng tắm, Lăng Sơ Nam nhìn chằm chằm chiếc đuôi chiếm non nửa không gian phòng tắm của mình.

"098, đây chẳng phải là thế giới võng du sao?"

"Đúng vậy ký chủ, đây thật sự là thế giới võng du, nhưng cơ thể hiện tại của ngài lúc bắt đầu cốt truyện không lâu liền đi bán muối (chết), cho nên trong cốt truyện không hề nhắc đến thân phận của nguyên chủ."

098 đáp, sau đó khích lệ nói.

"Đuôi cá của ngài thật là xinh đẹp!"

"......"

098 nói không sai, chiếc đuôi của Lăng Sơ Nam thật sự rất xinh đẹp. Vây cá màu vàng kim lộng lẫy, nếu đang ở biển, dưới ánh mặt trời nhất định vô cùng mỹ lệ.

Có điều hiện tại lại đang ở trong một căn phòng tắm chật chội đến nỗi không thể chuyển mình.

Lăng Sơ Nam thử chuyển động đuôi cá, rất linh hoạt. Sau đó, cậu liền nhìn đến mấy lỗ hỏng trên mặt tường bên cạnh.

"Ký chủ, xin hãy cẩn thận. Đuôi cá có lực công kích rất lớn, xin ngài đừng hủy cả căn phòng."

098 nhắc nhở.

"Vừa nãy tui đã điều tra thử, thân phận hiện tại của ngài chính là nhân ngư cuối cùng trên thế giới, bởi vì đại dương đã bị ô nhiễm, cho nên không thể quay về biển cả."

"Ừm, đưa ta cốt truyện."

Đây là thời đại mà mọi người đều chơi game trực tuyến, nam chính là một sinh viên năm 2 bình thường. Hắn may mắn rút trúng được khoang trò chơi số lượng có hạn của một game thực tế ảo ba chiều quy mô lớn tên là <Linh Giới>. Sau đó, bằng vào vận khí may mắn của mình, nam chính ở trong trò chơi phát thần uy, thành công có được tình cảm của học tỷ xinh đẹp khóa trên, học muội kiều diễm khóa dưới, mỹ nhân băng sơn lãnh diễm, bla bla bla. Cuối cùng, hắn xưng bá trong trò chơi, bước lên đỉnh cao nhân sinh.

Với một cốt truyện sảng văn đại trà thế này, đương nhiên không thể thiếu được vai ác, mà mấy vai ác này còn có một tên gọi khác chính là – pháo hôi.

Lăng Sơ Nam chính là một trong những pháo hôi đó.

Thân phận hiện tại của Lăng Sơ Nam là một người muốn đoạt học tỷ của nam chính trong trò chơi, tên Lạc Dĩ Ninh. Tính cách thiết lập là một tên nhóc thích khóc còn dính người, cả ngày bám theo bên cạnh nữ chính số 1, không hề để ý đến ánh mắt của người khác, cuối cùng mất tích không rõ nguyên do. Trong cốt truyện có nhắc đến một sự kiện, căn hộ nào đó ở Bắc thành xảy ra đám cháy lớn, thương vong thảm trọng. Học tỷ mà Lạc Dĩ Ninh yêu thích kia chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu.

"Hình như Lạc Dĩ Ninh sống ở căn hộ đó."

Xem xong cốt truyện, Lăng Sơ Nam cũng tiếp thu ký ức của cơ thể hiện tại. Đây là một pháo hôi có thân phận nhân ngư bằng xương bằng thịt, bởi vì lúc nhỏ được một cô gái cứu mạng, cho nên vẫn luôn nhớ mãi không quên.

Có điều cái chết của Lạc Dĩ Ninh không hoàn toàn là ngoài ý muốn. Đáng ra ngày hôm đó cậu có thể chạy thoát, nhưng lúc đi xuống cầu thang bị người khác hung hăng đẩy từ phía sau, ngã trên đất, lại bị nhiều người đạp trúng, cho nên không thể nào đứng lên, cuối cùng bị cháy thành cá khô. Mà người đẩy cậu không ai khác chính là nam chính được một người bạn mời đến làm khách.

"Tại sao ta lại tiếp nhận được ký ức trước khi chết của cậu ta?" Lăng Sơ Nam hỏi.

Những nhiệm vụ trước đây, cậu chỉ nhận được ký ức sẵn có của nguyên chủ.

"Loại tình huống này gọi là ký ức lưu trữ của nguyên chủ, chỉ xuất hiện dưới tình huống nguyên chủ chết cực kỳ không cam lòng mà thôi."

098 giải thích.

"Nhân ngư nhỏ này là hy vọng của toàn bộ tộc nhân ngư, cho nên cậu ta đương nhiên không hy vọng bản thân cứ như vậy mà chết đi."

"Ồ, vậy nhiệm vụ của ta là gì?"

"Chia rẽ nam nữ chính, khiến nam chính phải trắng tay, đuổi nam chính ra khỏi trò chơi. Nhiệm vụ phụ tuyến (bắt buộc) – Tinh lọc nguồn nước."

"Chia rẽ nam nữ chính à."

Lăng Sơ Nam lặp lại câu này một lần khiến 098 cảm thấy rất hổ thẹn. Dù sao thì thế giới này không chỉ có một nữ chính, nó còn đang định giải thích, lại nghe thấy Lăng Sơ Nam hứng thú dào dạt nói.

"Không tồi, rất thú vị."

098:"......"

Sau khi lau khô nước trên người, Lăng Sơ Nam nhìn chăm chăm hai chân đã biến trở lại của mình, cảm thấy mới lạ cử động một chút.

"Không có sức lực gì cả."

"Sau khi đuôi cá biến lại thành hai chân sẽ trở nên vô cùng yếu ớt. Cho nên nguyên chủ mới bị người khác dễ dàng đẩy ngã như vậy."

098 giải thích, sau đó nó nhìn thời gian một chút, đột nhiên hô lên.

"Ký chủ, mau chóng rời khỏi chỗ này, lửa rất nhanh sẽ lan đến tầng của ngài."

Hiện tại đang là 8 giờ tối, trong cốt truyện có nói lúc ngọn lửa được dập tắt là 9 giờ tối, đợi đến lúc đó chắc đã bị đốt thành bộ xương khô.

Hiện tại Lăng Sơ Nam đang ở lầu bảy, ngọn lửa bắt đầu từ tầng năm lan lên trên, có điều chưa cháy đến lối thoát hiểm, bây giờ rời đi vẫn còn kịp.

Nói đến cũng khéo, lúc đang chạy xuống lầu, Lăng Sơ Nam lại 'may mắn' đụng độ với nam chính.

"Ký chủ, nam chính đang ở phía sau ngài! Ngài cẩn thận một chút!"

Mặc kệ trong cốt truyện Tần Húc Dương có phải cố ý đẩy Lạc Dĩ Ninh hay không, thì nhân cách của hắn cũng đã thể hiện được phần nào. Hiện tại 098 chỉ sợ ký chủ nhà mình còn chưa bắt đầu làm nhiệm vụ đã bị nam chính hại chết.

Có điều Lăng Sơ Nam không hề theo ý nguyện của 098 mà né xa nam chính, cậu men theo đám người đi về phía bên hông một chút, sau đó vươn chân ra trước nam chính.

Lúc này đang là cầu thang giữa tầng 5 và tầng 6. Tần Húc Dương đi ở bên ngoài, Lăng Sơ Nam vừa vươn chân ra, cơ thể Tần Húc Dương liền lảo đảo một cái, nhất thời kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất.

098 chứng kiến toàn bộ sự việc trở nên trầm mặc. Mãi cho đến khi Lăng Sơ Nam thành công thoát khỏi đám cháy, theo mọi người xuống lầu, nó mới lên tiếng.

"Ký chủ, ngài không sợ hắn sẽ bị người khác giẫm chết ở đó sao?"

Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành đâu đó, nam chính không thể chết được.

"Hắn là nam chính."

Lăng Sơ Nam mặt bám đầy khói bụi ngồi ở mép bồn hoa trong khu, tâm tình có vẻ không tồi chút nào. Cậu xoa xoa mắt cá chân đã sưng lên, nói.

"Không ngờ sức lực của tên đó lại lớn đến vậy."

Mới gạt chân một chút, mà thiếu chút nữa đã khiến chân cậu gãy làm hai.

"Là do chân của ngài sau khi biến hình quá yếu ớt thôi."

098 nói. Sau đó nó liền nhìn thấy Tần Húc Dương mặt mày bầm dập được đội ngũ phòng cháy chữa cháy đỡ ra ngoài, bước lên xe cứu thương, trên lưng hắn còn in hằn mấy dấu chân rõ rệt.

"Giá trị nghịch tập +10%, hiện tại giá trị nghịch tập là 10%. Mong ký chủ tiếp tục cố gắng."

098:"Ký chủ, lúc nãy nam chủ chắc không nhận ra là do ngài cản đường hắn đâu nhỉ...."

Lăng Sơ Nam :"Đương nhiên rồi. Ta đã chọn góc độ vô cùng hoàn mỹ đó."

"...."

--- Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien

"Bạn nhỏ, cháu không sao chứ?"

Bạn nhỏ? Lăng Sơ Nam ngẩng đầu nhìn về phía người nọ. Đẹp vcl! Gương mặt điển trai, mặc tây trang đeo cà vạt, vẫn là phong cách quen thuộc đó, có điều lần này độ tuổi không thể nhìn ra được. Nhìn khí chất có vẻ đã 40, nhưng bề ngoài chỉ khoảng 27-28, hơn nữa cách nói chuyện sao lại thiếu đòn như vậy?

"098, nhìn ta rất nhỏ hay sao?"

Lăng Sơ Nam hỏi. Cơ thể này đã ở đại dương 60 năm, ở thế giới loài người một năm, nói như thế nào nhân ngư nhỏ này cũng đã 61 tuổi rồi, cho dù chỉ tính trong tộc người cá, cũng là một con cá đã thành niên có được không.

"Không nhỏ."

098 chân thành nói. So với bộ dáng của Bạch Tử Mộc ở thế giới trước tuyệt đối chính là một thiếu niên 18 tuổi bình thường. Có điều nó vẫn giải thích giúp người nào đó một chút.

"Y kêu ngài như vậy có lẽ là do tuổi tác của y đã cao cũng không chừng?"

"Ý của ngươi là ta nên kêu y là ông?"

098 bị nghẹn một trận, sau đó chuyển đề tài khác.

"Ký chủ, trong cốt truyện không hề tra được tư liệu của y, muốn tìm trên mạng cần phải biết được tên của y."

Thấy Lăng Sơ Nam không thèm để ý đến mình, người đàn ông nọ cũng không tức giận, tầm mắt y dời khỏi gương mặt Lăng Sơ Nam, dừng lại trên mắt cá chân vẫn chưa được chữa trị của cậu.

"Cháu bị thương."

Lăng Sơ Nam đem chân bị thương của mình dời sang chỗ khác, cảnh giác nhìn người nọ.

"Chú định làm gì?"

"Để chú xem thử."

Biểu tình của Phong Bất Dự chưa bao giờ ôn hòa đến vậy, y cảm thấy ánh mắt đen láy tràn đầy cảnh giác của tiểu gia hỏa này cực kỳ đáng yêu, mặc dù gương mặt dính không ít bụi bẩn, nhưng lại không khó để y nhìn ra gương mặt tinh xảo vốn có của tiểu gia hỏa. Y cảm thấy, y đã nhất kiến chung tình rồi, mà đối tượng chính là nhóc con trước mặt này. (Gì vậy chời)

Lăng Sơ Nam không thèm để ý đến biểu tình của y, vẫn như cũ là bộ mặt đầy cảnh giác, hai người cứ như vậy mà nhìn nhau.

Lúc này đã đến 9 giờ tối, 098 liền nhắc nhở.

"Ký chủ, lửa đã được dập tắt, trời sắp mưa rồi."

Nếu dính mưa, với thể chất hiện tại của Lăng Sơ Nam sẽ lập tức biến trở về đuôi cá trước mặt mọi người.

Đúng lúc này, 098 kinh ngạc phát hiện, ký chủ chủ nhà mình ngoại trừ khi diễn kịch ra không hề khóc lúc này nước mắt lại lạch cạch rơi xuống. Gương mặt dính bụi bẩn lúc này còn thêm hai hàng nước mắt, nhìn quá vô cùng buồn cười cũng rất đáng thương. 098 không khỏi hoảng sợ.

"Ký...ký chủ, ngài làm sao vậy? Ngài không có chuyện gì chứ?"

Giống với 098 cũng đang luống cuống hơn nữa còn một mực chờ Lăng Sơ Nam đáp lời chính là người nào đó. Y gần như theo bản năng duỗi tay ôm lấy tiểu gia hỏa trước mặt vào lòng, buộc miệng thốt ra.

"Bảo bối đừng khóc."

098 còn đang hoang mang rối loạn không biết làm sao để an ủi ký chủ nhà mình đột nhiên nghe được âm thanh của Lăng Sơ Nam truyền đến.

"Hoàn hảo."

098 :"....."

"Phương thức nhất kiến chung tình của y vẫn cũ kỹ như vậy.

Lăng Sơ Nam tiếp tục bổ sung.

"Lần này chúng ta nên thiết lập nhân vật thế nào nhỉ? Đột nhiên ta cảm thấy quỷ thích khóc còn sinh người cũng rất thú vị."

"......"

"Được rồi, nhân ngư này không hề giống với trong thần thoại nhỉ, khóc đâu có hóa thành trân châu đâu, hơn nữa hai mắt sưng lên còn rất khó coi."

098:".....Ngài vui là được rồi."

---

Chương 79

Edit : YuTuyTien

Nếu không phải gương mặt đang bẩn hề hề, Lăng Sơ Nam khóc lên sẽ rất đẹp. Lúc cậu khóc không có âm thanh, đôi mắt mở to tròn, nước mắt như hạt đậu men theo gương mặt rơi xuống, tựa như một chú thỏ con xinh đẹp. Có điều Phong Bất Dự không hề có tâm tư quan sát, biểu tình của y trở nên hoảng loạn, chân tay luống cuống an ủi cậu, đau lòng trong ánh mắt gần như tràn ra ngoài.

098 cảm thấy người đàn ông nọ có chút đáng thương.

"Ký chủ, chúng ta dọa y như vậy hình như không được tốt cho lắm đi?"

"Ngươi đau lòng cho y à?" Lăng Sơ Nam hỏi lại.

098:"....."

Đó là đồ ăn của ngài, không phải của nó. Vừa nghĩ như vậy, 098 lập tức cảm thấy bản thân không nên phải nhúng tay vào thì hơn.

Lăng Sơ Nam khóc một trận liền thu hồi nước mắt, Phong Bất Dự cẩn thận ôm lấy cậu, khẩn trương cầm lấy khăn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cậu.

"Có phải bị đau chỗ nào không? Để chú mang cháu đi bệnh viện nhé?"

"Nhà cháu cháy rồi."

Lăng Sơ Nam chỉ chỉ tòa nhà bị thiêu đen thui, sau đó miệng mím một cái vành mắt lại đỏ.

"Cháu không còn nơi nào để ở nữa rồi."

"Đừng khóc đừng khóc, người nhà bảo bối có còn ai khác không?"

Người đàn ông nọ đau lòng vỗ vỗ lưng Lăng Sơ Nam.

"Không còn ai hết."

Lăng Sơ Nam cúi đầu, nhỏ giọng nức nở, trong lòng lại kêu 098.

"098, giúp ta nhìn thử biểu tình của y."

Nghe vậy 098 liền nhìn về phía Phong Bất Dự, trầm mặc một trận mới nhỏ giọng nói.

"Ký chủ, lúc nãy ngài dọa y như vậy rất đúng đắn!"

Lúc này 098 mới chú ý đến, người đàn ông nọ sửa miệng cũng quá nhanh đi, ngay cả tên ký chủ còn chưa biết, đã bắt đầu kêu nick name của người ta.

"Như thế nào rồi?"

"Y hình như có chút....cao hứng?"

Không ngờ trong lúc ký chủ nhà nó thương tâm khóc hu hu lại lộ ra biểu tình cao hứng như vậy. Mặc dù chỉ lướt qua một chút nhưng tên này cũng quá xấu xa rồi!

"Cao hứng là được rồi."

Lăng Sơ Nam nói.

"Tiếp theo y nhất định sẽ muốn xách ta về nhà."

098:"....." Nó sẽ không bao giờ muốn nói chuyện với ký chủ nữa.

Sự tình kế tiếp 098 cũng đã đoán được, một tên đại thúc dụng tâm kín đáo, một tiểu bạch thỏ cố ý bị lừa, ăn nhịp với nhau, thuận lợi bước lên xe trước khi trời mưa.

--- Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien

Sau khi lên xe, Phong Bất Dự đau lòng nắm lấy mắt cá chân sưng đỏ của Lăng Sơ Nam, xoa xoa cho cậu mấy phút, mới hỏi.

"Còn đau không?"

Lăng Sơ Nam thu hồi ánh mắt khỏi gương mặt đầy hoảng sợ của tài xế kiêm bảo tiêu trên xe, chớp chớp mắt, giật giật cổ chân, mặc dù vẫn còn có chút sưng đỏ, nhưng quả thật không đau nữa.

"Không ạ."

"098, thế giới này có tồn tại dị năng giả không?" Lăng Sơ Nam hỏi.

"Thưa ký chủ, trong cốt truyện không nhắc đến việc thế giới này có dị năng giả hay không, vốn dĩ chỉ xoay quanh những chuyện liên quan đến nam chính và hậu cung của hắn. Bọn họ đều là người thường, có điều hiện tại thân phận của ngài là nhân ngư, cho nên thế giới này chắc hẳn sẽ tồn tại một vài người sở hữu năng lực kỳ dị cũng không có gì lạ."

Câu trả lời của 098 có thể nói không có trách nhiệm cho lắm. Nó vừa nói xong liền có chút thấp thỏm, năng lực của nó cũng có hạn thôi.

"Ồ, có tra được tư liệu của Phong Bất Dự không?"

"Tra được, có điều tui cảm thấy có chút kỳ lạ." 098 trả lời.

"Hửm?"

"Ký chủ, để tui đưa tư liệu cho ngài xem thử."

Trong tư liệu mà 098 tra được, Phong Bất Dự chính là một tên có tiền bình thường, đầu tư kinh doanh kiếm lời rất nhiều, hiện tại đang là cổ đông của mấy công ty lớn, chưa có gia đình, tư liệu sạch sẽ đến nỗi không thể tưởng tượng được. Mà điểm kỳ quái chính là, 098 theo bản năng liếc mắt nhìn Phong Bất Dự, nếu không phải đang ở trước mặt ký chủ, khí thế của người nào đó thấy thế nào cũng không giống một người bình thường.

Lực chú ý của Lăng Sơ Nam lại tập trung ở độ tuổi người nào đó.

"40 tuổi? Đúng là có chút già."

098 tỏ vẻ, đối với năng lực chú ý trọng điểm của ký chủ có chút tuyệt vọng.

Điểm không khác biệt so với trong tư liệu chính là, Phong Bất Dự ở một căn nhà rất lớn. Xe chạy vào cổng nhà hơn mười phút mới đến được sảnh chính. Lúc này, một người quản gia già mặc bộ âu phục trắng tinh, đầy khí chất cung kính đứng chờ ở cửa. Thấy xe đã dừng lại, ông vội vàng đi đến mở cửa xe ra.

"Vương.... Phong gia, mừng ngài quay lại."

Ông liếc nhìn Lăng Sơ Nam ngồi bên cạnh Phong Bất Dự một cái.

"Vị này là?"

"Vị này chính là tiểu thiếu gia."

Phong Bất Dự giới thiệu như thế, sau đó quay đầu nhìn về phía Lăng Sơ Nam, ôn nhu nói.

"Bảo bối, đây là Hải quản gia, sau này cháu có yêu cầu gì cứ việc gọi ông ấy."

Thấy cảnh tượng như vậy, biểu tình của quản gia có chút cứng đờ, không khó nhìn ra kinh ngạc trong mắt ông ấy.

"Dạ."

Lăng Sơ Nam gật gật đầu với Phong Bất Dự, sau đó nở một nụ cười với quản gia.

"Xin chào Hải gia gia, cháu là Lạc Dĩ Ninh, ông có thể kêu cháu là Tiểu Ninh."

Quản gia theo bản năng nhìn về phía Phong Bất Dự, sau khi xác định thái độ của y xong, liền hơi cúi người, trở nên cung kính hơn nhiều.

"Phong gia, tiểu thiếu gia, mời hai người xuống xe."

Lăng Sơ Nam đang muốn xuống xe, không ngờ đã bị Phong Bất Dự bước xuống trước bế lên ôm vào người, cậu nhỏ giọng kinh hô một tiếng, sau đó bắt đầu giãy giụa một chút.

"Cháu không mang giày, để chú ôm cháu vào."

Dường như bị bộ dạng của Lăng Sơ Nam chọc đến, gương mặt Phong Bất Dự tràn đầy ý cười.

Nhìn biểu tình đầy sủng nịch của Phong Bất Dự lúc ôm người nọ đi vào, quản gia nửa ngày vẫn chưa lấy lại tinh thần, một hồi lâu sau, ông cuối cùng cũng phục hồi lại, vẫy vẫy tay với bảo tiêu đang đứng bên cạnh xe.

Anh bảo tiêu vẻ mặt hàm hậu vẫn đang duy trì biểu tình như nhìn thấy quỷ, thấy quản gia đang gọi mình, vội vàng thay bằng vẻ mặt cung kính.

"Hải quản gia, có chuyện gì sao?"

"Vị tiểu thiếu gia này, là chuyện như thế nào?"

"Chuyện....chuyện này tôi cũng không rõ lắm. Tối nay chúng tôi đang chuẩn bị trở về, Vương đột nhiên kêu tôi vòng lại một tòa nhà đang bị cháy, sau đó lúc quay về ngài ấy bế theo tiểu thiếu gia."

"Bế?"

"Tôi cảm thấy, có thể mùa xuân của Vương tới rồi."

Giọng của anh bảo tiêu thấp xuống một chút.

"Ngài không biết đâu, lúc đó xe còn chưa dừng hẳn đã vội lao xuống xe, còn dọa tôi một trận."

"Đồ có thể ăn bậy, nhưng lời thì không thể nói bậy."

Quản gia đầy cảnh cáo liếc mắt nhìn anh bảo tiêu.

"Được rồi, lái xe đi đi."

"Vâng."

--- Truyện chỉ đăng tại wattpad YuTuyTien

Phong Bất Dự ôm Lăng Sơ Nam mang lên lầu hai, Lăng Sơ Nam nhìn thoáng qua liền biết đây là phòng y.

098:"Ký chủ, y quả nhiên không có ý tốt, hai người chỉ vừa quen biết không được bao lâu."

Lăng Sơ Nam:"098, tại sao bây giờ ngươi lại trở nên đen tối như vậy? Lúc trước ngươi đâu có như vậy đâu."

"......."

Lăng Sơ Nam đứng trên mặt thảm mềm mại, giương mắt nhìn về phía Phong Bất Dự.

"Chú ơi, cháu muốn tắm."

"Để chú giúp....."

Nói được một nửa, Phong Bất Dự đột nhiên dừng lại, duỗi tay xoa xoa đầu Lăng Sơ Nam.

"Đi đi, phòng tắm ở bên kia."

Đồ dùng trong phòng tắm toàn bộ đều mới tinh, rất nhanh Lăng Sơ Nam đã đem quần áo trên người lột sạch, bước vào bồn tắm, thích thú giật giật chiếc đuôi.

"098, ngươi đoán xem, lúc Hải quản gia nhìn thấy ta, cái xưng hô mà ông ấy nghẹn trở về là gì?"

Lúc này 098 mới đột nhiên nhớ lại. Lúc nãy quản gia mở cửa, thực sự có nói ra một cái xưng hô, có điều rất nhanh sau đó ông ấy đã nghẹn trở về, nó vẫn còn chưa nghe rõ, chỉ nhớ một âm tiết mơ mơ hồ hồ.

"Hình như là.... Ngô(*)? Thực xin lỗi ký chủ, tui nghe không rõ."

(*) Quản gia xưng là Vương ()

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net