Chương 55.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chuyện Ninh Tễ bỗng biến mất ở Tu Chân giới không ai ngờ đến.

Ngoại trừ Tô Phong Diễm.

Chính gã cũng bị tử khí ăn mòn, sau khi mất máu đầu tim mất thì người quỷ chẳng phân biệt, sao gã không rõ Ninh Tễ có ý đồ khác. Y sợ bản thân mất khống chế.

Tử khí ăn mòn cũng không chỉ đơn giản như thế, nặng thì mất mạng, nhẹ thì tâm ma bộc phát, suốt ngày thích giết chóc.

Sát sinh càng nhiều thì sẽ kiềm chế không được mà sa đọa thành quỷ vật.

Tô Phong Diễm nằm trên mặt đất, quay đầu nhìn Phong Đô bên ngoài Quỷ vực, gã siết chặt tiên lộ trong tay. Lúc oán quỷ trong sông Minh bắt đầu gặm thân thể gã, gã nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Cảnh tượng Ninh Tễ rời đi vẫn luôn phát lại trước mắt. Tiên lộ tu bổ kinh mạch gã, những oán quỷ đó lại từng chút gặm nhấm khiến gã không nhúc nhích được.

Gã đáng bị như thế, Tô Phong Diễm không hối hận chút nào.

Nhưng... có hơi đáng tiếc.

Không ai biết gã đang nghĩ gì, gã chỉ nhìn chằm chằm ra bên ngoài.

Không biết qua bao lâu, đau đớn bị gặm nhấm tra tấn gã hằng ngày. Mãi đến khi ngón tay cử động được, Tô Phong Diễm mới khẽ run rẩy chịu đựng đau đớn rồi bò dậy.

Thân thể vừa được chữa trị không thể chèo chống gã sử dụng linh lực. Tô Phong Diễm hít một hơi thật sâu rồi lấy một con rối từ tay áo ra.

"Chủ nhân, hiện tại ngài không nên ra ngoài." Lúc này thế mà cổ trùng mở miệng nói ra tiếng người.

Tô Phong Diễm nhíu mày nói: "Tìm Ninh Tễ."

Giọng gã âm trầm, cổ trùng tức khắc không dám nói nữa.

. . . . . . . . . .

Kiếm cốc chính là nơi Ninh Tễ sinh ra, khi xuyên sách đến y chỉ là một cô nhi, là cốc chủ của Kiếm cốc đã nhặt y về.

Có điều lúc ấy y không có ký ức nên vẫn tưởng mình vốn là người của Tu Chân giới.

Ninh Tễ ngự kiếm đến Đông Hàn Kiếm cốc. Vừa đáp xuống đất đã cảm nhận được hàn khí ập vào mặt, đúng như tên gọi, Đông Hàn cốc nằm ở nơi cực kỳ lạnh trong Tu Chân giới, quanh năm băng tuyết không tan.

Lúc y đáp xuống đất, cấm chế đã bị xao động.

Một bóng người tóc bạc già nua xuất hiện ở ngoài cốc.

"Ninh Tễ đấy à."

Tuy ánh mắt ban đầu của Thủy Kính kiếm chủ có hơi ngạc nhiên nhưng rồi vẫn nói: "Ta biết sau khi đi Quỷ vực có lẽ con sẽ về."

Người trong Kiếm cốc suy yếu, hiện giờ chỉ còn lại hai người là ông và Ninh Tễ.

Không biết có phải là do kiếm khí hung thần, cứng quá dễ gãy hay không mà ba đời đệ tử của Kiếm cốc chưa từng có ai chết già, ngay cả sư tôn của Ninh Tễ cũng thế.

Ninh Tễ đến Kiếm cốc rồi cũng không hề che giấu nữa, sau khi nhìn thấy tử khí trên người Ninh Tễ, ông thở dài có chút tiếc nuối.

Sắc mặt của thanh niên bạch y vẫn không thay đổi: "Sư thúc đừng lo, con không sao."

Nhưng dù là nói vậy, màu môi trắng bệch của y vẫn không cách nào che giấu được.

Thủy Kính khẽ lắc đầu.

"Vào đi."

Kết giới trong Kiếm cốc mở ra rồi đóng lại, hai người lập tức biến mất tại chỗ.

"Lần này con về chắc không chỉ là đến xem thử đâu nhỉ."

Một nén nhang sau, Thủy Kính rót chén trà rồi nhíu mày nói.

Ninh Tễ khẽ gật đầu, trà nóng xua tan chút lạnh lẽo, mặt nạ phủ lên mặt nhìn không ra cảm xúc, nhưng khi y mở miệng lại khiến Thủy Kính bỗng khựng lại.

"Con muốn mượn dùng đài băng."

Nước nóng trong chén sánh ra một ít, Thủy Kính mở to hai mắt.

"Đài băng, con có biết đó là gì không?"

Đài băng trong Đông Hàn Kiếm cốc là vật dùng để phong ấn ma vật, ông khẽ chau mày phản ứng lại: "Con muốn tự đóng băng bản thân ư?"

Thủy Kính cũng không ngờ rằng tình hình lại nghiêm trọng như vậy, sắc mắt của ông trông vô cùng khó coi.

Ninh Tễ thấp giọng ho: "Sư thúc đừng lo, chẳng qua là lo trước tính sau mà thôi."

"Dù sao thì bị đóng băng vẫn tốt hơn bị ăn mòn mà."

"Huống hồ con đã quyết định từ sớm rồi." Y ngẩng đầu lên, chuyển mắt nhìn về phía ông.

Xưa nay tính tình Ninh Tễ quật cường, lúc này ánh mắt y bình thản, Thủy Kính đã biết y sẽ không thay đổi quyết định của mình, ông siết chặt tay cười khổ.

"Sớm biết sẽ thế này, chẳng thà lúc thiếu niên khi con học kiếm thành công đừng rời khỏi cốc thì hơn."

Ít nhất không ra khỏi cốc cũng sẽ không chịu chuyện này.

Thật Ninh Tễ cũng chẳng thấy gì, y chỉ tuân theo bản tâm thôi.

Chỉ cần bản tâm bất biến thì những ngoại vật đó chẳng là gì với y cả.

Trăm ngàn năm ở Tu Chân giới chỉ là thoáng chốc, hết thảy chuyện □□ sau này đều không nói chính xác được. Sau khi Hóa Thần tuổi thọ sẽ dài đằng đẵng, y đóng băng bản thân cũng không phải là hết cách.

Đây là lựa chọn mà y sớm đã chọn.

Chẳng qua khi nghĩ tới Sở Tẫn Tiêu, mày Ninh Tễ vẫn thoáng khựng lại.

Hiện giờ người duy nhất mà y có hơi không buông bỏ được chính là Sở Tẫn Tiêu. Sự cẩn thận và dè dặt khi bảo vệ y trước kia đều được Ninh Tễ đặt vào mắt.

Lần này y rời đi, hắn nhất định sẽ không quá tốt.

Suy nghĩ tạm dừng trong nháy mắt, Thủy Kính nhìn ra, không khỏi nói: "Nghe nói trước đó con có thu một đồ đệ?"

"Nó biết chuyện con muốn đóng băng không?"

 Thủy Kính nhíu mày nhìn Ninh Tễ thì thấy người nọ khẽ lắc đầu.

"Con không nói cho ai biết hết."

"Chỉ nói cho sư thúc biết thôi."

Thủy Kính: ......

Ông nghẹn một chút, cũng không biết là y hữu tình hay vô tình.

Nói cứu người là cứu người, nói từ bỏ cũng từ bỏ ngay. Tuy lòng mang muôn dân nhưng với một người mà nói lại quá mức tàn nhẫn.

Ông rót thêm chén trà, Ninh Tễ thu tầm mắt lại.

. . . . . . . . .

Mấy ngày nay Sở Tẫn Tiêu cũng không từ bỏ việc tìm kiếm sư tôn, trước đó hắn đã khảm vảy ngược vào tim sư tôn.

Hắn để lại khi ở Quỷ vực, sau khi về Giải Kiếm phong vốn định bỏ nó đi, cho rằng vĩnh viễn sẽ không dùng đến vảy ngược này nhưng không ngờ rằng sư tôn vẫn đi mất.

Sở Tẫn Tiêu lau vết máu tràn ra từ khóe môi, tiếp tục cảm ứng vảy ngược.

Hắn dừng lại Bắc Cương nơi sư tôn từng đi qua.

Sở Tẫn Tiêu nhíu mày, nơi này đã từng xuất hiện hơi thở của vảy ngược, trước đó trên không trung cảm ứng rất mãnh liệt. Nhưng sau khi đáp xuống đất lại như bị thứ gì đó che lại, không thấy được gì cả.

Sở Tẫn Tiêu không thể không tìm khắp cả thành.

Một thân hắc y và khuôn mặt túc sát khôi ngô đã hấp dẫn không ít tầm mắt.

"Tiên trưởng ơi, ở trọ không?" Tiểu nhị đứng ở cửa kiếm khách không khỏi tiến lên.

Sở Tẫn Tiêu vừa định từ chối lại bỗng nhớ tới gì đó, lấy một bức tranh từ trong ngực ra.

"Từng gặp người này chưa?" Đó là bức tranh của sư tôn mà trước đó hắn vẽ lại.

Tiểu nhị cẩn thận nhìn một cái rồi khẽ lắc đầu.

 Trước đó khi Ninh Tễ đến đây y đội mũ trùm đầu, tất nhiên trong lúc nhất thời tiểu nhị sẽ không nhận ra.

"Thật ra ta chưa từng gặp người này."

Sắc mặt Sở Tẫn Tiêu khó coi, ngẩng đầu đi về phía bên kia.

Hắn tìm hết nhà này đến nhà khác trong thành, nửa đêm gõ cửa đủ nhà nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì. Đốt ngón tay ma sát đến chảy máu, Sở Tẫn Tiêu siết chặt kiếm, đáy mắt dày đặc tơ máu.

Bên kia, Ninh Tễ đang nằm trong đài băng, khi y nhắm mắt lại lòng như có cảm ứng, chỉ cảm thấy trái tim nhói lên trong nháy mắt.

Nhưng không phải do tử khí mà do một loại cảm giác phức tạp khác. Ninh Tễ chưa bao giờ trải nghiệm cảm giác này. Trái tim không bị thương như bị xé rách, bức bối khiến đốt ngón tay người ta khẽ co lại.

Hình như... có người đang khóc.

"Sao thế?"

Thủy Kính chuẩn bị khởi động trận pháp, thấy Ninh Tễ dừng lại thì không khỏi có chút khó hiểu.

Ninh Tễ khẽ lắc đầu. Không hiểu sao y lại thấy cảm thấy cảm xúc điên cuồng và khó chịu này là của Sở Tẫn Tiêu.

"Không bắt đầu thì sẽ không kịp nữa đâu." Thủy Kính quay đầu lại.

"Bắt đầu đi."

Ninh Tễ nhắm mắt che tia lo lắng đi, lần nữa nằm vào đài băng.

Lúc đài băng bị bịt kín, ánh sáng của vảy ngược bỗng nhấp nháy hai cái.

Cả người Sở Tẫn Tiêu ướt sũng chiết chặt bức chân dung, vừa chuẩn bị rời đi thì bỗng ngẩng đầu lên.

Vừa rồi vảy ngược... động đậy rồi?

. . . . . . . . . . .

Ninh Tễ đột nhiên bất ngờ biến mất, Tạ Dữ Khanh cũng đang tìm y.

Hạc giấy truyền đi không ai đáp lại, Tạ Dữ Khanh nhíu mày.

"Lâu chủ, không phải là đã xảy ra chuyện gì rồi đó chứ?" Ngô Cương thấy lâu chủ lo lắng, sắc mặt cũng có chút nghiêm túc.

Hắn ta vừa dứt lời thì ngoài cửa bỗng xuất hiện một bóng người.

Chuyện đầu tiên mà Tô Phong Diễm làm khi ra khỏi Quỷ vực chính là đi tìm Tạ Dữ Khanh.

"Ta biết y đi đâu."

Thanh y của Tô Phong Diễm nhuộm máu, thở gấp nói.

"Ngươi có mục đích gì?" Ngô Cương nhíu mày.

"Ngươi cho rằng bọn ta sẽ tin tưởng ngươi?"

Tô Phong Diễm không để ý đến hắn ta, ánh mắt nhìn Tạ Dữ Khanh chằm chằm.

"Y bị ăn mòn, đi Kiếm cốc chuẩn bị đóng băng bản thân, không kịp nữa rồi, đi Kiếm cốc tìm người mau."

Tạ Dữ Khanh đột nhiên ngẩng đầu lên.

. . . . . . . . . .

Sau khi Ninh Tễ bị đóng băng, Thủy Kính kiếm chủ ở lại sơn động vài ngày. Đợi hết thảy không có sai sót gì mới chuẩn bị rời đi.

Ngay sau đó lại bỗng cảm nhận được hơi thở cực kỳ nguy hiểm, hơi thở nổ tung đã phá hủy sơn cốc.

Đá tảng trong núi ầm ầm vỡ vụn, đất rung núi chuyển.

Sở Tẫn Tiêu cảm nhận được hơi thở của sư tôn trong Kiếm cốc, hai mắt chuyển đỏ lao vào.

"Sư tôn đâu?"

Thủy Kính còn chưa kịp nói gì đã bị một kiếm kề lên cổ.

"Hỗn xược!" Sở Tẫn Tiêu đến quá nhanh, ban đầu ông không kịp phản ứng lại, sau khi bị đánh lén thì nháy mắt hai người lao vào giao chiến với nhau.

Nếu là trước kia thì có thể Sở Tẫn Tiêu sẽ không đánh lại Thủy Kính, nhưng lúc này hắn ra khỏi Long vực đã sắp đến Nguyên Anh. Huyết mạch máu điên khiến hắn đáng sợ hơn tu sĩ nhiều.

Trường kiếm bị chém đứt, Sở Tẫn Tiêu bước về phía Thủy Kính.

"Ta hỏi lại lần nữa, sư, tôn, của ta, đâu?"

Thủy Kính hộc máu, chặn phía sau lưng.

Nhiều ngày tìm kiếm không có kết quả, lúc này Sở Tẫn Tiêu đã mất lý trí.

Sau khi cố định Thủy Kính, hắn chậm rãi đi vào sơn động, rốt cuộc cũng thấy —— bóng người bị đóng băng trên bệ đá.

Sở Tẫn Tiêu mở to hai mắt, trái tim ngừng đập tựa như bị thứ gì đó chặn lại.

Sau khi trông thấy sư tôn, hai chiếc sừng trên đầu hắn mất kiểm soát mọc ra, ma khí trên người làm sơn cốc từng chút vỡ ra.

Thủy Kính biết hắn hiểu lầm bèn mở miệng giải thích.

"Sư tôn của ngươi không sao. Y chỉ bị nhiễm phải tử khí nên đóng băng thôi. "

"Có thể tỉnh lại."

Mắt thấy Sở Tẫn Tiêu sắp nổi điên, Thủy Kính vội vàng giải thích.

"Không tin thì ngươi có thể tự mình cảm nhận. Ninh Tễ còn sống."

Huyết văn trải khắp mặt, sau khi Sở Tẫn Tiêu nghe ông nói thế thì mới tỉnh táo trong nháy mắt.

"Ông nói sư tôn không sao?" Giọng hắn run rẩy.

Thủy Kính lau vết máu: "Ngươi có thể nhìn thử."

Trong Kiếm cốc là một khoảng tĩnh lặng, Sở Tẫn Tiêu run rẩy đi lên bệ đá.

Tay hắn đỏ lên, sau khi siết chặt tay thì lại chậm rãi buông ra.

Một tia linh khí dọc theo thân băng đổ vào, vảy rồng khẽ nhúc nhích. Sở Tẫn Tiêu lần nữa nghe thấy tiếng tim đập của sư tôn.

Từng tiếng từng tiếng vô cùng rõ ràng.

Hắn nhắm chặt mắt, cuối cùng nở nụ cười.

Ta sẽ không nghe lời người nữa đâu sư tôn.

Thủy Kính thấy hắn bình tĩnh lại cũng thở phào nhẹ nhõm. Ai ngờ ngay sau đó trước mắt ông bỗng tối sầm, ông bị kiếm khí đánh bất tỉnh.

Sở Tẫn Tiêu quay đầu nhìn đài băng trước mặt, chậm rãi ôm sư tôn ra. Sau khi đóng băng sẽ tiến vào trạng thái chết giả, tử khí trên người Ninh Tễ bị niêm phong, đài băng chỉ để giữ gìn thân thể của y mà thôi.

Người y lạnh đến mức muốn đóng băng cả tay hắn.

Bước chân Sở Tẫn Tiêu thoáng dừng lại trong chớp mắt, che điên cuồng ở đáy mắt đi rồi rũ mắt xoay người ôm sư tôn rời khỏi Kiếm cốc.

Lúc Tạ Dữ Khanh đến chung quanh là một mớ hỗn độn.

"Vào xem thử." Tô Phong Diễm trầm giọng nói.

Sau khi hai người đi vào chỉ thấy Thủy Kính nằm hôn mê trên đất, chẳng thấy Ninh Tễ trên đài băng đâu nữa.

"Có người xông vào Kiếm cốc." Sắc mặt Tạ Dữ Khanh khó coi.

Bọn họ đã tới chậm một bước.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net