Chương 2. "Máy bay cũng giống chim, đều phải vẫy cánh à?"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Gemistry

Truyện được đăng duy nhất tại Wattpad và WordPress.

Jade tiếp tục cắn một miếng đầu chocolate ếch xanh, hành động này khiến cô nảy sinh một cảm giác hết sức đặc biệt. Không phải sát sinh, mà tựa như bản thân đang kiểm soát thứ gì đó: "Ừm, bọn họ đóng phim... Mấy bồ biết 'phim' là gì không?"

Fred và George đồng thời lắc đầu.

Jade nhíu mày: "Nói thế nào nhỉ, bằng cách sử dụng một phương tiện đặc biệt, đem cốt truyện đã được soạn sẵn trước đó, thông qua diễn viên tái hiện và dùng máy móc để ghi lại. Sau đó chiếu lại cho khán giả xem. Đương nhiên, đã xem thì phải trả tiền, vì vậy làm phim có thể kiếm tiền... Mấy bồ hiểu chứ?"

George và Fred vẫn mờ mịt nhìn cô.

Jade thở dài, ngồi suy nghĩ nửa ngày vẫn không tìm được phương pháp thuyết minh khác, đành từ bỏ: "Thôi, cái này khó giải thích lắm. Thế giới phù thủy hình như không có thứ này. À, ba mình là đạo diễn, má mình là diễn viên, bọn họ luôn làm việc cùng nhau. Nhưng điều này không quan trọng, nếu mấy bồ hứng thú thì kỳ nghỉ này ta có thể đi xem phim. Hiện tại họ đang ở Hollywood, Mỹ."

"Thế Jade ơi, làm sao mới qua Mỹ được? Ý mình là họ không biết độn thổ, nhưng ba mình nói Muggle có một loại máy móc biết bay, à, gọi là ấy nhỉ?" George gãi gãi đầu, hoang mang hỏi.

"Ừm, gọi là máy bay." Jade trả lời.

"Đúng đúng máy bay, máy bay bay thế nào?" George khoa chân múa tay, "Ba nói máy bay cũng giống chim, đều phải vẫy cánh à?"

Jade lắc đầu: "Không phải vẫy, cánh máy bay không thể vẫy. Trên thực tế, trước giờ mình chỉ ngồi thôi chứ không biết nó hoạt động thế nào, xin lỗi nha."

Tuy hơi tiếc, nhưng hiển nhiên Fred và George không mấy nghiêm túc về vấn đề này. Sau khi từ bỏ "điện ảnh" và "máy bay", họ nhanh chóng giới thiệu cho Jade những trò chơi trong thế giới Phù Thủy, như Qidditch hay Cờ Phù Thủy chẳng hạn.

Thời gian lướt qua rất nhanh, ba người được thông báo phải thay đồng phục ngay lập tức vì tàu sắp tới đích.

Áo choàng phù thủy của Jade được một giáo viên nghiên cứu Muggle tại Hogwarts – giáo sư Charlie Burbaki – tặng khi ông dẫn cô tới Hẻm Xéo. Đồ cô mua khá mắc, tuy đối với con gái diễn viện điện ảnh Hollywod mà nói, nó vẫn chẳng là gì. Và dù hầu hết vật dụng của George và Fred đều là hàng second-hand, nhưng dựa vào tính tình lạc quan của hai anh em và tính cách phong khoáng của Jade, những chênh lệch này không làm xa cách bọn họ, cũng như họ không bận tâm đến vấn đề này lắm.

Đoàn tân sinh được dẫn dắt bởi lão khổng lồ Hagrid, chèo thuyền qua một chiếc hồ lớn để tiến vào đại sảnh bên ngoài của Hogwarts. Giáo sư McGonagall đã đợi sẵn ở đó để hướng dẫn bọn họ tiến vào.

Fred nhìn người trước mắt, nhỏ giọng thì thầm với Jade: "Mình dám đảm bảo chưa một ai có thể nhìn thấy nụ cười của giáo sư McGonagall."

Jade ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nghiêm túc, lạnh lùng dưới lớp áo choàng đen, ngập ngừng: "Ừm..có lẽ vậy."

George lập tức đặt ra mục tiêu – trong vòng 3 ngày phải làm cho khuôn mặt kia biến hóa!

Lễ phân loại mở đầu khá suôn sẻ, ngay khi chiếc nón kết thúc bài ca, giáo sư McGonagall thông báo: "Giờ thì ta đọc đến tên ai, trò đấy bước lên phía trước."

George và Fred nhìn đám người đang bước lên đài, "Nói thật, tuy cả nhà mình đều vô Gryffindor, nhưng mình thấy mấy nhà khác cũng không tệ đấy chứ."

"Hah, thử nghĩ xem chúng ta được phân vô nhà Slytherin thì sao?"

"Nom thú vị đấy..."

"Có điều khả năng sẽ xảy ra hậu quả khá lớn đó..."

"Ngày nào má cũng gửi thư sấm." Hai người buồn bực gục đầu.

Jade nhìn hàng người đang ngồi trên đài, không thèm để ý tới nỗi niềm bực dọc của hai anh em: "Fred, những người ngồi đó cũng đều là giáo sư hết à?"

George và Fred đồng thời gật đầu: "Phải, người ngồi giữa tụi mình đã giới với bồ đó, giáo sư Dumbledore. Ba má mình kính trọng ông lắm."

Học sinh bên cạnh ngày một ít, cuối cùng cũng tới Fred và George lên sàn. Chỉ còn mỗi Jade đáng thương trơ trọi lẻ bóng, lần đầu tiên trong đời, Jade thấy tức mình cái họ "Z" của cô.

Một lúc sau Jade cuối cùng cũng gọi tên.

Nón phân loại được ai đó đặt lên đầu.

"Rất thông minh, thích tiếp thu tri thức, ừm ừm, Ravenclaw hẳn sẽ rất thích hợp với mi. Nhưng mi lại thích khiêu chiến, rất dũng cảm, vậy Gryffindor cũng không tồi..."

Nhìn George và Fred dưới đại sảnh đang chăm chú nhìn cô, lòng Jade dâng lên cảm xúc ấm áp dạt dào, cẩn thận nói: "Cháu muốn tới Gryffindor, để ở bên bạn của cháu, cháu muốn tới Gryffindor."

"Gryffindor hửm?" Nón phân loại nói: "Nếu mi muốn, vậy thì Gryffindor—!"

Jade là học sinh cuối cùng được phân tới nhà Gryffindor, lễ phân loại kết thúc, Jade vui vẻ chay về bên George và Fred, hai người cũng nhiệt tình chúc mừng.

Bữa tối khá phong phú, mọi người bắt đầu bàn luận về lễ phân loại.

"Lúc nãy mình đã thương lượng với cái nón, hỏi thử xem mình có thể vào Slytherin không..."

"Để mình đoán, kết quả là câu..." George cười cười nói.

Jade ngoặm xé một miếng thịt to, miệng lùng bùng không rõ: "Không nghi ngờ gì nữa, câu đó là..."

"Mi nằm mơ à!" Cả ba cùng hô, sau đó cười to.

"Chẳng lẽ Jade, bồ cũng thử rồi?" Fred tò mò.

Jade lắc đầu: "Không. Nhưng bồ chẳng giống Slytherin gì hết, điều này là hiển nhiên."

Đang lúc ba người nói chuyện, một nam sinh đầu đầy bím tóc, da ngăm đen ngồi cạnh bỗng giơ ly lên nói với họ: "Được rồi, xin tự giới thiệu mình là Jordan, Lee Jordan. Chào mừng các bồ tới Gryffindor!"

Jade cười cười nhìn hắn: "Tối tốt lành Jordan, mình là Jade, Jade Zeller. Rất vui được làm quen."

George và Fred đồng thời uống ngụm lớn nước trái cây, hô to: "Mình là Fred!"

"Mình là George!"

"Chúng ta là Weasley!!"

Lee cũng thuộc dạng người biết ăn nói, khiếu hài hước có khi còn lợi hại hơn hai anh em. Jade rất quý ba người bạn mới quen, so với cuộc sống đi một mình về một mình kia thì quả thật như thiên đường.

Sau khi bữa tối kết thúc, nhóm tân sinh được huynh trưởng dẫn về tòa hình tháp nhà Gryffindor. Bà béo yêu cầu mật khẩu, mà bây giờ khẩu lệnh là "Thịt con dê béo".

Phòng sinh hoạt chung của Gryffindor khiến người ta có cảm giác thật ấm áp. Mặc dù cách sắp xếp chỗ hơi lộn xộn, đại sảnh lấy màu đỏ và cam làm chủ đạo vẫn khiến lòng người dễ chịu. Ít nhất thì Jade rất hài lòng.

Lúc phân phối ký túc xá, Jade và một cô gái tên Angelina Johnson bị xếp cuối, may là phòng đủ cho hai người, nên họ quyết định dọn dẹp lại một tẹo. Jade vui, Angelina cũng vừa ý.

Angelina rất xinh đẹp, tuy màu da hơi hướng tối, điều này lại không ảnh hưởng tới vẻ đẹp của cô. Đó là một nét đẹp khỏe khoắn, rực rỡ ánh mặt trời.

Còn Jade nhìn qua có hơi tái nhợt, trông hơi yếu đuối lại không cao. Cơ mà đây là vỏ bọc bên ngoài của cô thôi, má nói cô là một tiểu quỷ, nhờ ngoại hình ngây thơ nên không bao giờ bị hoài nghi, làm việc không sợ bị phát hiện, loại ánh mắt hồn nhiên ấy đủ gank hết thảy lời quở phạt.

Có thể nói bề ngoài hai người hoàn toàn trái ngược, còn nội tâm thì... để tìm hiểu từ từ đã.

Đêm đầu tiên trong ký túc xá, Angelina hồ hời kể cho Jade nghe về Quidditch, rằng cô yêu nó biết chừng nào, cô hy vọng lên năm hai mình có thể gia nhập đội Quidditch, Trước kia Jade cũng không rõ về Quidditch, tuy từng đọc qua trong sách, lại nghe hai thằng bạn Weasley giới thiệu, thì cô vẫn chưa được thấy tận mắt.

Angelina tuy hơi tiếc vì Jade không cảm thụ được xíu xiu gì niềm vui Quidditch của cô, nhưng thấy bạn có hứng thú vẫn tận tình giới thiệu, thậm chí còn lôi poster ra để thuyết minh cặn kẽ.

Nhờ Jade cố tình bắt chuyện, hai người nhanh chóng thành bạn tốt của nhau.

Ngày đầu tiên sau khai giảng, Jade và Angelina dùng xong bữa sáng chuẩn bị đứng dậy thì thấy hai anh em Weasley từ đâu vọt tới, vội vàng nhồi nhét đống thức ăn trên bàn vào miệng.

Jade nhìn bọn họ cười: "Fred, George, dậy muộn à?"

"Ờm, ngủ quá giờ xíu." Fred đang nhai bánh mì, miệng nhồm nhoàm trả lời.

Jade nhìn quần áo của họ, thật lộn xộn. Có lẽ hai cậu chàng vội quá chưa kịp sửa sang đây mà. Cô vẫy đũa phép, "Mau sửa sang lại!" Quần áo hai người tức khắc chỉnh tề.

"Trời ui, Jade, bồ đúng là thiên thần đời mình." Fred cười rạng rỡ.

"Ừa, là thiên thần bảo mẫu thì có." Jade trêu, "Rồi rồi động tác nhanh nhẹn lên, còn muốn vào lớp không hả!" Nói đoạn liền kéo tay Angelina chạy đi.

"Jade, thật không ngờ bồ lại là Phù Thủy xuất thân Muggle đấy." Angelina ngập ngừng, rồi nói tiếp: "Ý mình là, má mình cũng dạy mình rất nhiều lần bùa chú này, nhưng về sau mình vẫn phải tự thân sửa sang áo quần."

Jade hào sảng vỗ vai Angelina, "Không sao, bồ nghĩ mình là ai chứ! Có gì thì kêu mình!" Gì thì gì hai người cũng là bạn cùng phòng, chẳng phải sao?

—————

Lớp đầu tiên từ khi mới vào Hogwarts là học cùng nhà Ravenclaw – lớp học Bùa Chú.

30 giây cuối trước khi vào lớp, hai anh em Weasley vội vã lao vào phòng rồi ngồi phịch xuống cạnh Jade. Giáo sư đứng trên bục lắc đầu, bất đắc dĩ nhìn họ.

Giáo sư môn Bùa Chú có vóc dáng be bé, đồng thời là chủ nhiệm nhà Ravenclaw – Flitwick – loay hoay cố gắng đứng lên bàn để thu hút sự chú ý của đám học trò phía dưới. Ông nói, Bùa Chú là một môn học yêu cầu học vấn cao, lại thực dụng. Phù Thủy trong sinh hoạt hàng ngày không thể rời bùa chú, đó là đương nhiên. Sau khi khái quát và giới thiệu nội quy lớp học, bài giảng liền bắt đầu.

Nội dung năm nhất không quá khó, giáo sư chỉ đơn giản nói qua về chú ngữ, quy tắc sử dụng và lịch sử của nó rồi thôi, thậm chí còn không biểu diễn thử. Điều này khiến kha khá học sinh thất vọng, có điều sau khi ông nói những điều trên hết sức trọng yếu, mọi người lại nhấc bút lông lên, liều mạng chép lại

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net