Chương 1: Nguyên Nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




EDITOR: Camellia Mandarava 

 Trên chiếc xe tù lung lay, một thiếu nữ đang nhắm mắt ngủ say. Trong xe tù truyền đến tiếng khóc nức nở, thiếu nữ từ trong giấc mộng tỉnh lại. Bốn bề đều là một mảnh xa lạ, thiếu nữ nhíu nhíu mày. Bỗng nhiên phát hiện bên người còn có một cô gái ngủ say, gương mặt tròn trịa, dáng dấp tinh tế, giống y như Triệu Lệ Dĩnh, ngoài ra còn có một cô gái bởi vì dinh dưỡng không đầy đủ trong thời gian dài mà mái tóc khô vàng, ở một bên len lén nhìn nàng. Thông qua một phen hiểu biết, Vân Lương Cửu biết được tình cảnh của mình, hoá ra đây là thế giới Sở Kiều Truyện, như vậy nữ tử ngủ mê man kia là Sở Kiều rồi, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng ông trời ơi ngươi đùa với ta à, Lương Cửu nhanh chóng bình tĩnh lại, nếu đã biết tình cảnh mình, vậy đến đâu hay đến đó, kiếp này là do ông trời ban tặng, nếu vậy thì nhất định phải sống cho tốt.

Cô nương mặt tròn, cũng chính là Sở Kiều đã dậy, trải qua một phen nói chuyện với nhau, Sở Kiều cho biết mình tên là Kinh Tiểu Lục, Vân Lương Cửu cũng cho biết mình tên là Cửu Nhi, về phần Quyển Mao Đầu, qua sự thảo luận của Kinh Tiểu Lục và Cửu Nhi, liền đổi tên thành Yên Nhi. Trên đường đi, Kinh Tiểu Lục và Cửu Nhi thật vui khi làm bạn với nhau, còn Yên nhi, hai người đối đãi với nàng như muội muội của mình.

Cuộc săn bắn đến rồi, bọn quan binh dùng roi da đuổi các thiếu nữ xuống xe, đưa các nàng vào một căn lều vải. Trong lều để rất nhiều quần áo mới, sau lưng thì thêu các chữ khác nhau, Cửu Nhi và Tiểu Lục liếc nhau, không hẹn mà cùng cầm lên một bộ y phục phía sau có thêu chữ Nguyệt. Các thiếu nữ cầm y phục, trong lòng sợ hãi nhưng lại mờ mịt, không biết tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với cái gì. Nhưng Cửu Nhi lại hiểu rõ, tiếp theo là sự kiện săn bắn người sắp bắt đầu rồi.

Hoàng thành Tây Nguỵ. Trên phố rộn ràng, vài thiếu niên y phục xa hoa thúc ngựa tới. Các thiếu niên tài trí bất phàm, đến nỗi, tất cả đều nhận lấy tiếng kinh hô của các cô gái. Các thiếu niên cũng không quá mức để ý, một mực thúc ngựa ở trên phố chạy như điên. Những người này chính là Yến Bắc Thế tử - Yến tuân, Dụ Vương Thập Tam Hoàng tử Tây Nguỵ - Nguyên Tung, Con trai Trưởng Ngụy thị - Ngụy Thư Diệp, Con trai Thứ Triệu thị - Triệu Tây Phong, và Thứ Tôn Tam phòng Vũ thị - Vũ Văn Hoài.

Vũ Văn Hoài chê phố xá nháo nhiệt đua ngựa không đủ kích thích, muốn dẫn mọi người tới nơi có thêm chút kích thích. Còn nói, nếu ai thắng, thì có thể được một vò rượu ngon của Thuần công chúa.

Thúc ngựa ra khỏi thành, các thiếu niên đi tới một bãi săn. Các nữ nô vừa mới thay quần áo xong liền bị người khác đuổi từ trong lều vải ra, đứng ở giữa bãi săn, binh lính tay cầm binh khí bao vây quanh các nàng. Quần áo mặc trên người các thiếu nữ thì viết tên của các thiếu niên.

Thấy tình hình này, các thiếu niên đứng ở trên đài cao không hiểu ý đồ của Vũ Văn Hoài. Vũ Văn Hoài đắc ý cười, nói cho mấy vị thiếu niên, đây không phải là lần săn bắn thông thường. Lần này con mồi không chỉ có sói, còn có những nữ nô này, mọi người có thể bắn sói, cũng có thể bắn nữ nô của người khác, sau một nén nhang, xem nữ nô của ai còn lại nhiều nhất, thì người đó thắng.

Dụ Vương cảm thấy chơi đùa kiểu này quá mức tàn nhẫn, tỏ ý phản đối. Mà Triệu Tây Phong lại cảm thấy rất thú vị, khuyên mọi người nên chơi. Mấy người bất phân thắng bại, lời nói trở nên kịch liệt. Mắt thấy Triệu Tây Phong la hét ầm ĩ yêu cầu thả sói, Dụ Vương liền mượn cớ chờ Vũ Văn Nguyệt tới hãy bắt đầu. Vũ Văn Hoài lại cười thầm, nói Vũ Văn Nguyệt sợ là xuân tiêu một khắc.

Mà bên kia, tại Thanh Sơn viện của Vũ Văn gia. Trưởng tôn Vũ thị - Vũ Văn Nguyệt toàn thân áo trắng, vừa vặn đẩy cửa đi vào phòng, chỉ thấy một mỹ nhân nằm trên giường. Nhưng hắn chỉ nhàn nhạt nhìn sang mỹ nhân nằm ở trên giường, sau đó trực tiếp đi tới trước bàn đọc sách ngồi xuống. Mỹ nhân thấy thế, chủ động mời gọi. Vũ Văn nguyệt lại rất bình tĩnh, tương kế tựu kế, làm cho mỹ nhân chủ động xuất chiêu ám sát, chỉ có vẻn vẹn một hành động là đã bắt được nàng. Giải quyết xong tên thích khách, Vũ Văn Nguyệt lúc này mới phân phó người chuẩn bị ngựa, chạy đến bãi săn.

Trong lúc Vũ Văn Nguyệt còn đang trên đường chạy tới bãi săn, là lúc trên bãi săn đã có cảnh tượng tiếng kêu thảm thiết. Dưới bãi săn, Cửu Nhi lặng lẽ bảo hộ Tiểu Lục và Yên Nhi sau lung:

-Nghe lời ta, chờ một chút nữa, bất kể phát sinh cái gì, cũng không cần hoảng sợ.

Yên Nhi khó hiểu, Tiểu Lục dường như cảm thấy khí tức nguy hiểm, trong lòng xẹt qua một dòng nước ấm:

-Được.

Hai bên rào chắn cửa bị mở ra, hơn hai mươi con sói hung mãnh lập tức vọt vào bãi săn, mở miệng to như chậu máu, gầm thét phóng tới các thiếu nữ. Trong hoảng loạn, trên đài cao, các mũi tên đã đi qua bắn các thiếu nữ, trong chốc lát, bên cạnh đã có vài người gục xuống Cửu Nhi trong lòng có chút phẫn nộ, những thứ này đều là mạng người đó, lại bị nhóm vương công quý tộc này tàn nhẫn giết chết, thật đê tiện. Dù nàng xuyên qua có bàn tay vàng đi chăng nữa, cũng không cứu được nhiều người như vậy, nếu vậy thì phải bảo vệ thật tốt Tiểu Lục và Yên Nhi.

Thế là Cửu nhi kéo Tiểu Lục và Yên Nhi, liên tiếp né tránh mũi tên bắn tới cùng với sói nhào tới, khiến cho người trên đài cao chú ý. Trong hỗn loạn, đột nhiên có sói đói ở phía trước chặn đường, Cửu nhi bảo hộ Tiểu Lục và Yên Nhi ở phía sau, cùng sói giằng co:

-Tiểu Lục, tỷ dẫn Yên Nhi chạy trên đồi cát kia, ta sẽ cản bọn chúng lại.

Tiểu Lục im lặng vài giây:

-Được, muội phải cẩn thận.

Nói xong, mang theo Yên Nhi chạy đến chỗ cao. Cửu Nhi nhìn sói trước mắt, âm thầm khởi động Lăng Ba Vi Bộ, chợt rút lên mũi tên trên đất, cắm vào cổ họng sói, sau đó vài bước nháy mắt, tránh né công kích của sói, tốc độ cực nhanh, nhưng bởi vì khoảng cách khá xa, người trên đài cao cũng không thấy rõ, liền biết là do vận khí tốt mà thôi.

Trái lại một bên, Tiểu Lục bên kia cũng gặp phải mai phục của sói, Tiểu Lục để Yên Nhi trốn trước, còn mình thì dẫn sói đầu đàn kia ra. Yến Tuân Thế tử thấy thế, giương cung bắn chết sói đói, cứu Tiểu Lục. Vừa mới thoát được một kiếp Tiểu Lục còn chưa kịp thở phào một cái, lại bị con hai sói đói một trước một sau bao vây. Bị ép vào đường cùng, nàng vì muốn sống, nhặt lên mũi tên trên đất, cố gắng cắm tên vào cổ họng sói. Nhưng mà sói dù sao cũng là động vật dũng mãnh, bản thân Tiểu Lục cũng bị sói làm cho thương tích, Cửu Nhi vừa vặn thấy, liền kêu:

-Tiểu Lục ngồi xuống.

Nói xong cầm mũi tên gãy đầu ném thật mạnh tới, xuyên qua cổ họng sói. Trên núi xa, Vũ Văn Nguyệt ngồi trên lưng ngựa, nhìn thấy màn này, không nhịn được ở trong lòng cảm thán: "Thiếu nữ mặt tròn dùng sức mạnh của mình đả thương địch thủ, một nghìn tổn hại tám trăm, trời sinh chiến sĩ, mà người còn lại nhưng dựa vào lực mạnh yếu và nhanh nhẹn của mình, né tránh hoàn mỹ các công kích của sói, cũng thành công đưa sói vào chỗ chết, hữu dũng hữu mưu, trời sinh mưu sĩ."

Trong bãi săn thiếu nữ càng ngày càng ít, Vũ Văn Hoài nhìn đám người Cửu Nhi ngoan cường, không nén nổi lòng chơi đùa. Hắn nhảy tót lên ngựa, hò hét thủ hạ nhân mã tiến vào trong bãi săn đuổi theo giết nữ nô còn dư lại. Những thiếu niên khác thì theo sát phía sau, Yến Tuân Thái tử dọc đường đi chỉ lo bắn chết sói, không hề ra tay với nữ nô.

Dần dần, trong bãi săn nữ nô càng ngày càng ít, sói cũng càng ngày càng ít. Chỉ có một đội nhân mã, ở trong vùng hoang dã chạy như điên, đuổi theo phương hướng chạy trốn của các thiếu nữ, không ngừng mà vẫn có nữ nô ngã xuống. Cửu Nhi kéo Tiểu Lục và Yên Nhi, ở trên đồi cát liều mạng chạy, trong lúc nhất thời cũng không dám chậm lại, nàng biết, nếu muốn sống, thì không thể dừng bước.

Xa xa truyền đến tiếng tên lệnh kết thúc, tất cả mọi người ghìm ngựa dừng lại. Tiểu Lục muốn dừng lại nhưng Cửu Nhi biết Vũ Văn Hoài sẽ không từ bỏ ý đồ, Vì vậy nàng vẫn như cũ kéo Tiểu Lục và Yên Nhi chạy càng thêm nhanh. Vũ Văn Hoài quả thực không cam lòng, hắn giương cung bắn về phía nữ nô, Cửu Nhi dựa vào thính lực cực kỳ nhạy bén đẩy Tiểu Lục và Yên Nhi ra, tránh được một mũi tên này. Vũ Văn Hoài vô cùng phẫn nộ, lại vội vàng bắn thêm một mũi tên, Yến Tuân một bên thấy vậy, bắn tên về phía mũi tên của Vũ Văn Hoài, nhưng vẫn là hơi kém một chút xíu, chỉ rơi xuống vài lông chim ở đuôi tên, lúc này Cửu Nhi vẻ mặt hốt hoảng, dường như không biết nguy hiểm buông xuống, Tiểu Lục cũng hồi thần lại không kịp, cuối cùng, Vũ Văn Nguyệt lặng lẽ không một tiếng động dùng tên băng đỡ được một mũi tên này, cứu Cửu Nhi một mạng. Tất cả mọi người thở dài một hơi, Cửu Nhi lại tựa như trong lòng có cảm ứng nhìn về gò núi bên kia, thẳng tắp đối mặt với ánh mắt của người kia.

Tác giả có lời muốn nói: Chỉ do cá nhân thiên mã hành không*; Không hắc ai, theo cốt truyện, có cải biến; Mỗi người đều sẽ có một kết cục.

*Thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây (đại khái là như vậy)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net