Chương 23: Cửu Nguyệt tương kiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


EDIT: Camellia Mandarava

================================================================================ 

Đêm đó, trăng lạnh như nước, Vũ Văn Nguyệt ngồi trên chõm đá, chậm rãi thổi sáo ngọc: Hắn nhớ nụ cười ôn nhu của nàng, nước mắt nỉ non của nàng, vẻ mặt hơi ghen của nàng, ánh mắt đắc ý vì trêu đùa thành công, còn có thần sắc ảo não lúc gây họa. . . Tất cả tất cả, giống như chuyện ngày hôm qua, từng tiếng gọi "Công tử" hay lúc thản nhiên kêu thẳng tên "Vũ Văn Nguyệt", lần lượt đều là tiếng vọng bên tai. Từ sau khi Cửu Nhi nhảy xuống núi, hắn không thế nào đợi mãi trong phủ. Trong Thanh Sơn Viện hầu như đều có bóng dáng của Cửu Nhi, giống như lúc ở bên nàng, hắn đột nhiên hiểu câu: "Cảnh còn người mất". Vốn dĩ hắn cho rằng cuộc đời này của mình sẽ luôn bi thương như vậy, nhưng không ngờ trời xanh cho hắn một phần kinh hỉ lớn như thế. Nhìn bức họa của Vị Ương công chúa ở Nam Lương mà Điệp Giả truyền về, trong lòng hắn dấy lên hy vọng: Nàng còn sống, thật tốt quá! Nhưng ngược lại có chút đau lòng: Một mình nàng ở Nam Lương đạt được thành tựu như vậy, nhất định không dễ dàng? Lúc nàng buồn có nhớ ta hay không, hay có lẽ, nàng đã quên ta rồi.

Buổi sáng sớm ngày thứ hai, Nguyên Tung chạy tới Kiêu Kỵ Doanh tìm Thất Ca của hắn để phàn nàn

-Thất ca, huynh nói xem cái tên Tiêu Sách thực sự là quá được nuông chiều, mới có một buổi tối mà hắn dày vò ta đến chết rồi! . . . A !

Chờ Nguyên Tung phàn nàn xong, Nguyên Triệt hỏi

-Vậy Vị Ương công chúa đâu?

-Công chúa _ Nghe xong lời này, Nguyên Tung như được khai sáng _ Thất ca, ta nói cho huynh biết, nàng vậy mà lại là Cửu Nhi. Cũng không biết có chuyện gì xảy ra, sao nàng ấy lại trở thành công chúa? Nhưng nàng mặc hoa phục cũng xinh đẹp quá!

-Cửu Nhi? Đệ biết nàng ấy?

-Đâu chỉ là biết! Nàng là bằng hữu tốt của A Sở, đã từng là tỳ nữ thiếp thân cho Vũ Văn Nguyệt.

- Tỳ nữ thiếp thân?

Nguyên Triệt đột nhiên nhớ tới một đoạn chuyện cũ ~~

Tối hôm nọ, Nguyên Triệt thấy liều Vũ Văn Nguyệt sáng trưng.

-Vũ Văn Nguyệt, ngươi còn chưa ngủ sao?

-Tương Vương điện hạ _ Vũ Văn Nguyệt ngước mắt lên _ Ta không ngủ được.

-A? Đây là cái gì?

Nguyên Triệt thấy Vũ Văn Nguyệt đang ngắm nghía một cây trâm ngọc, chế tạo tinh xảo, phía trên có hoa mai được điêu khắc sinh động như thật.

-Cây trâm, ta vốn muốn tặng nàng làm quà.

-Nàng ấy không thể không vui. Theo lý mà nói, quà của Nguyệt công tử tặng, ai mà không muốn, hơn nữa cây trâm này của người. . . mua ở đâu vậy?

-Tự làm.

-Ồ! Trong lòng ngươi, nàng rất quan trọng nha!

Vũ Văn Nguyệt ngẩng đầu, không lên tiếng. Nguyên Triệt không để tâm, nói tiếp:

-Nói cho ta biết chút thôi. Rốt cuộc là cô nương nào khiến cho đường đường là Nguyệt công tử nhớ mãi không quên?

Vũ Văn Nguyệt vẫn không đáp. Mãi lâu sau, mới nói:

-Là một cô nương tốt, chỉ tiếc là ta vứt bỏ nàng.

Nguyên Triệt cảm thấy bầu không khí bi thương, không nhiều chuyện nữa.

~~~ kết thúc hồi ức ~~~

Nguyên Triệt lẩm bẩm:

-Vũ Văn Nguyệt hình như rất thích tỳ nữ đó.

-Đó là đương nhiên _ Nguyên Tung đắc ý, sau lại có chút buồn _ Nhưng. . .

Nguyên Triệt cũng không tranh luận với Nguyên Tung nữa, biết được đáp án thì tốt rồi! Nguyên Triệt cảm thấy: Vị Ương công chúa này, thật ra xứng đôi với Vũ Văn Nguyệt, song dường như giữa bọn họ có chút hiểu lầm, thân làm huynh đệ, ta phải giúp bọn họ một tay.

-Người đâu, truyền Vũ Văn tướng quân và Sở Giáo Đầu tới.

-Vâng.

Một lúc sau, một đám thị nữ vào quân trướng, rải hoa đầy đất, thế trận này dọa hai vị hoàng tử sợ ngây người!

Tiêu Sách một thân hồng y đi đến

-Kiều Kiều, Kiều Kiều _ Mắt nhìn xung quanh _ Kiều Kiều đâu?

Nguyên Triệt nén xúc động đánh người

-Chút nữa Sở Giáo Đầu sẽ đến.

Trong chốc lát, Sở Kiều đến:

-Thuộc hạ bái kiến Tương Vương Điện Hạ.

Không đợi Nguyên Triệt trả lời, Tiêu Sách thật hưng phấn ôm lấy hông của Sở Kiều

-Kiều Kiều, rốt cuộc nàng cũng tới.

Xuất phát từ phản xạ có điều kiện, Sở Kiều không nói hai lời liền quật ngã Tiêu Sách. Nguyên Triệt vừa nhìn, ôi mẹ ơi, tất cả mọi người đang nhìn đấy, cũng không dễ dàng bao che cho Sở Kiều

-Sở giáo đầu, ngươi đang làm gì thế? Mau xin lỗi Thái tử.

Sở Kiều phát hiện người mình đánh là Tiêu Sách, cũng hoảng sợ, đang chuẩn bị xin lỗi. Tiêu Sách nói:

-Ngươi gầm cái gì?

Vẻ mặt Nguyên Triệt nhất thời mông lung: Ta là đang giúp ngươi đó, ngươi lại nói thế với ta? Chỉ thấy Tiêu Sách không để tâm

-Kiều Kiều, tức giận không tốt nếu nàng giận, ta cho nàng đánh ta hai cái!

Sở Kiều còn chưa trả lời, giọng nói bên ngoài vang lên

-Đánh ai vậy?

Cửu Nhi và Vũ Văn Nguyệt toàn thân áo trắng đi đến, (⊙o⊙) ah, nhìn kỹ có cảm giác như mặc đồ cặp, đáy lòng Cửu Nhi rất bất đắc dĩ.

Hồi ức ~~

Cửu Nhi ở trong cung muốn vào quân doanh xem A Kiều, kết quả sau khi Tiêu Sách biết cũng đòi đi theo. Bất đắc dĩ, mọi người phải đi cùng, ai ngờ đến khi Cửu Nhi bị một vài sự chuyện ngăn cản lộ trình, đợi Cửu Nhi xử lý xong, Tiêu Sách đã đi trước.

Cửu Nhi chạy tới kiêu kỵ doanh gặp phải Vũ Văn Nguyệt nhận được lệnh triệu tập.

-Cửu Nhi _ Ánh mắt Vũ Văn Nguyệt mang nặng tình, trong lòng dường như có thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ nói một câu _ Người cũng tới rồi.

-Ừm

Ngoài ý muốn gặp Vũ Văn Nguyệt, Cửu Nhi cũng có chút kinh ngạc: Hắn biết ta còn sống, cũng đúng, Điệp Chỉ Thiên Nhãn cũng không phải là ngồi không. Mấy năm nay hắn trải qua cái gì? Biên quan ba năm, làm quen bạn với Nguyên Triệt, tuy có sinh tử sa trường, nhưng dù sao cũng hơn minh thương ám tiễn nơi Trường An nhiều nha !!

Vũ Văn Nguyệt thấy nàng lúc lâu không đáp, lại thận trọng hỏi

-Còn nhớ ta không?

Sao ta có thể quên là ngươi dạy ta bản lĩnh sinh tồn, là ngươi dạy ta quy luật loạn thế, là ngươi cho ta kỷ niệm tươi đẹp. Vũ Văn Nguyệt, ngươi có cảm tình của ta, sao ta lại không thể không biết, nhưng, ta không phải là Cửu Nhi của ba năm trước nữa, ngươi cũng sẽ không là Vũ Văn Nguyệt của ba năm trước nữa, chúng ta chỉ là người đã từng quen, đã trải qua mới sự tình, có mới cảm thụ, có thể lý tưởng của ngươi và ta khác nhau, thậm chí lập trường khác biệt, chúng ta làm sao có thể chứ, thay vì để lại cho ngươi hy vọng sau đó tàn nhẫn làm phá hủy hy vọng của ngươi, còn không bằng ngay từ đầu đoạn tuyệt, như vậy đối với cả hai đều tốt.

Nghĩ đến đây, Cửu Nhi lạnh lùng nói

-Vũ Văn tướng quân, ta còn có chuyện quan trọng, xin cáo từ

Sau đó lạnh lùng rời khỏi.

Vũ Văn Nguyệt nhìn bóng lưng Cửu Nhi rời đi: Cửu Nhi, ngươi vẫn không chịu tha thứ ta sao? Vậy ngươi, không muốn lại có bất kỳ dây dưa nào với ta ư, nhưng đáng tiếc nơi này là Trường An.

~~ kết thúc hồi ức ~~

-Cửu cửu _ Tiêu Sách cả kinh _ Sao muội lại tới đây?

Không để ý những cái càm đang rớt của mọi người trong phòng

-Ngụy Đế triệu kiến, huynh đi nhanh một chút !

-Khoan đã _ Tiêu Sách quay đầu _ Ta cần một cận vệ. Kiều Kiều không tệ, vậy chọn nàng ấy đi.

Sở kiều luống cuống nhìn Nguyên Triệt. Nguyên Triệt gật đầu

-Đi đi!

Nhận được cho phép, Tiêu Sách cười càng rực rỡ, rất tự nhiên cầm Sở Kiều tay

-Kiều Kiều, đi thôi.

Cửu Nhi bất đắc dĩ nhìn Tiêu Sách, cười áy náy với Nguyên Triệt, sau đó rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net