17. Thân phận của học sinh chuyển trường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Phong Kỷ Anh Lạc

Sora dẫn Kurenai Maria tới phòng hiệu trưởng rồi rời đi, học sinh chuyển trường kia không đơn giản, nhưng cũng không liên quan gì đến cô.

Yuuki rất nhiệt tình dẫn Kurenai Maria đi làm quen với môi trường học tập mới, "Kurenai Maria-san, nếu có chuyện gì, cậu có thể nói với tớ hoặc hiệu trưởng, bọn tớ nhất định sẽ giúp cậu."

Kaname dựa ven tường, nhìn thấy Sora vào lớp, ôn nhu nói, "Sora, em đến rồi."

"Ừm."

"Con nhỏ chết tiệt kia, không phải cô không tới học à? Sao hôm nay lại tới?" Con nhỏ đáng chết này chỉ đi học ngày đầu, những ngày sau đó đều cúp cua.

Sora đi đến bên cạnh Aidou, duỗi tay lấy pocky trong túi cậu ra, rút một que ăn, "Tới kiểm tra xem con dơi cậu đi học có ngủ gật không."

Aidou thấy pocky của mình bị cướp, lập tức xù lông, vươn tay cướp lại, "Con nhỏ chết tiệt, đó là pocky của tôi! Trả lại đây!" Cậu chuẩn bị dâng nó cho Kaname-sama mà!

Sora thoải mái tránh đòn tấn công của Aidou, ngậm que pocky, còn cố ý nói, "Ngon ghê!"

Thấy cô đắc ý như thế, Aidou tức nghiến răng, "Con nhỏ chết tiệt kia, trả lại đây ngay!"

Sora đưa gói pocky cho Rima và Senri, "Có muốn ăn không?"

Rima và Senri nhìn cô, vươn tay cầm mấy que pocky, "Cám ơn."

Aidou nhìn gói pocky của mình bị chia năm xẻ bảy, nổi trận lôi đình, rống to, "Con nhỏ chết tiệt, trả pocky đây!"

Sora ngoáy ngoáy tai, ngồi trên bàn, nhún vai, vô tội đáp, "Ăn hết rồi."

Đầu Aidou ngập tràn chữ thập đỏ, "Con nhỏ chết tiệt, tôi muốn giết cô!!!"

"Ha hả, hình như là một lớp học rất thú vị, thật tốt. À mà, còn chưa vào học sao?" Phòng học đột nhiên nhiều ra một người khiến các vampire đều sửng sốt.

Aidou nhìn cô gái ngồi bàn đầu, tạm thời dừng đấu võ mồm, ngữ khí không tốt lắm, "Cô là ai?"

Kurenai Maria nghe Aidou không dùng kính ngữ, đôi mắt màu tím hiện lên nét không vui, cô ấy nhảy đến trước mặt Aidou, hai tay ôm má cậu, "Ồ, 'cô' mà cậu vừa gọi là tôi à?"

Áp lực bất ngờ xuất hiện khiến Aidou khó thở, đôi mắt lam run nhè nhẹ nhìn cô gái trước mặt.

Sora nhạy bén cảm giác được sự sợ hãi của cậu, duỗi tay kéo cậu qua, "Kurenai Maria-san, là học sinh mới, cô cần tự giới thiệu bản thân trước."

Kurenai Maria nhìn Sora, lộ ra biểu cảm kinh hoàng, đáng thương nói, "Xin lỗi chị, Ủy viên kỷ luật."

Thấy Kurenai Maria ra vẻ bị dọa, Sora nhíu mày, "Không có việc gì." Học sinh chuyển trường này diễn giả quá.

Kurenai Maria kéo tay cô, vẻ mặt cảm kích, "Cám ơn chị, Ủy viên kỷ luật."

Cảm giác được áp lực nặng nề lạnh băng, Sora không cảm xúc, chậm rãi rút bàn tay bị Kurenai Maria về, không mặn không nhạt nói, "Kurenai Maria-san quá khách khí."

Không thấy được bất kỳ chút sợ hãi hay khủng hoảng nào trong mắt cô, Kurenai Maria hơi kinh ngạc, đúng là một con người thú vị.

Kaname khép quyển sách trong tay lại, nhàn nhạt nói, "Mới tới chỉ cần báo tên mình là đủ rồi, Kurenai Maria."

Kurenai Maria nhảy đến trước mặt Kaname, quỳ gối trên bàn, kéo tay anh, "Xin lỗi vì đã khiến ngài không vui, Kaname-sama." Cô ấy cọ mặt vào tay Kaname, tỏ vẻ hâm mộ, "Ôi, có thể gặp thuần huyết đại nhân, Maria rất vui vẻ."

Thấy Kurenai Maria cọ tay Kaname, Ruka và Aidou kinh ngạc đến ngây người. Mấy người khác lập tức đến bên cạnh Kaname, lạnh lùng nhìn Kurenai Maria.

Kaname mặt không biểu cảm, "Lần đầu gặp mặt."

Kurenai Maria nhận thấy bầu không khí thay đổi, buông tay Kaname ra, rất áy náy, "Xin lỗi, hình như em lại làm hỏng bầu không khí rồi. Có lẽ em nên rời đi thì hơn." Dứt lời, cô ấy lập tức rời đi.

Ruka rất bất mãn với thái độ của Kurenai Maria, "Cô ta bị làm sao thế?" Dám động vào Kaname-sama tôn quý.

Kain thấy Ruka tức giận, bất đắc dĩ nói, "Đừng tức giận như vậy, nhíu mày không phải một thói quen tốt."

"Không cần cậu nhiều lời."

"Ừ, tớ biết rồi." Đôi mắt đỏ đậm bình tĩnh không gợn sóng, không nhìn ra bất kỳ cảm xúc gì.

Khó có khi Sora đến lớp học, không những không ngủ gật trong giờ, mà còn nghiêm túc nghe giảng. Những người khác rất kinh ngạc, đều nghĩ: không biết có phải hôm nay Ủy viên kỷ luật bị bệnh hay không mà chạy đến học.

Tiếng chuông tan học vang lên, Sora vươn vai, "A~, cuối cùng cũng tan học rồi."

Kaname cầm sách, buồn cười nhìn cô, "Sao hôm nay em lại đi học thế?"

Sora gãi đầu, "Học sinh chuyển trường kia hình như hơi nguy hiểm, nên cần phải giám sát mới được." Hiếm khi cô nghiêm túc thực hiện chức trách của một Ủy viên kỷ luật.

Kaname dịu dàng sờ đầu cô, "Vất vả rồi."

"Đâu đâu, đôi khi em mới cần mẫn thôi."

"Về nào."

"Ừm."

Ruka thấy Sora và Kaname thân mật khăng khít, tức giận quay đầu, không nhìn hai người nữa.

Sora cảm thấy hơi đói, lấy gói pocky vừa cướp được ra, "Kaname có muốn ăn không?"

Kaname nhìn gói pocky trong tay cô, lại nhìn que pocky cô đang ngậm, hơi cúi đầu, ngậm lấy que pocky trong miệng cô, nhẹ cắn, que pocky tách ra.

Nhìn một loạt động tác của anh, Sora ngây người, kinh ngạc chớp mắt, chỉ chỉ gói pocky trong tay, "À... Nếu anh muốn ăn... Ở đây vẫn còn."

Thấy cô ngốc ngốc như thế, Kaname nở nụ cười, "Anh thích ăn như vậy hơn." Dứt lời, anh lại cúi người ngậm lấy que pocky trong miệng cô.

Sora nghe anh nói thế, khuôn mặt không biết cố gắng đỏ lên, thẹn thùng lùi về sau vài bước, đôi mắt nhìn quanh, giơ cao gói pocky che trước mặt, "Nếu muốn ăn, ở đây còn rất nhiều." Đừng cướp trong miệng cô.

Nhìn cô thẹn thùng quá đáng yêu, Kaname đi qua, dịu dàng nắm tay cô, "Không phải em đói sao? Về ăn khuya thôi."

Giọng nói ôn nhu nhẹ nhàng va vào lòng, trái tim đột nhiên mất tiết tấu, rung động liên hồi.

Nhận thấy cảm giác khác thường bên ngực trái, Sora vươn tay sờ ngực, đôi mắt đen tràn ngập khiếp sợ.

Ở trong một căn phòng ký túc cách đó không xa, Kurenai Maria đứng lặng trước cửa sổ, nhìn hai bóng người cầm tay rời đi, cong môi cười nghiền ngẫm, "Đúng là một phát hiện thú vị." Con người và vampire sao, thú vị thật chứ.

Ăn bữa khuya xong, Sora bị Kaname kéo đi chơi cờ.

Cô nhìn quân cờ trên bàn cờ, chậm rãi nói, "Kaname, Kurenai Maria kia cũng là thuần huyết giống anh đúng không?"

Nghe cô hỏi thế, Kaname sửng sốt một lát, "Không ngờ em lại nhạy bén nhận ra nhanh đến vậy."

Sora thưởng thức quân cờ trong tay, cười nghiền ngẫm, "Nhưng vì sao cô ta lại muốn ở nhờ trong thân thể người khác chứ?"

Kaname nhẹ nhàng buông quân cờ, ôn nhu nói, "Đại khái là vì thân thể chưa khôi phục."

Sora chớp mắt, vẻ mặt tò mò, "Kaname, em nghe nói, chỉ cần bị thuần huyết cắn một cái là sẽ biến thành vampire, có đúng không?"

Kaname tạm dừng một lát, "Đúng vậy."

Sora giống như hiểu ra gì đó, "Hừm, thì ra là như vậy."

"Sao thế?"

Cô tùy ý dựa vào sofa, lười biếng nói, "Thì ra Kiryuu Zero bị thuần huyết cắn nên mới biến thành vampire, chẳng trách cậu ta lại ghét vampire đến vậy."

"À, bốn năm trước, cả nhà cậu ta bị vampire thuần huyết giết, chỉ có cậu ta còn sống."

Thấy nỗi buồn trong mắt Kaname, Sora vươn tay sờ mắt anh, cười ngọt ngào với anh, "Không nói chuyện này nữa, chúng ta tiếp tục chơi cờ đi, hôm nay em nhất định phải thắng được anh." Cô bị ngốc hay sao mà nhắc đến chuyện thuần huyết trước mặt Kaname cơ chứ!

Thấy nụ cười của cô, Kaname giấu đi nỗi buồn trong mắt, "Ừ, anh rất chờ mong."

Hai người chơi cờ đến rạng sáng mới dừng, Sora không thắng được một trận nào, điều này khiến cô bị đả kích vô cùng.

Nhìn Sora trong lòng mình, Kaname vùi đầu vào mái tóc cô, tham lam hấp thu sự ấm áp của cô.

Sora, làm sao bây giờ, anh càng ngày càng không muốn buông em ra.

Kaname vươn đầu lưỡi liếm nhẹ cổ cô, hơi hé miệng lộ ra răng nanh nhọn, chỉ cần anh cắn xuống, cô sẽ mãi mãi ở lại bên cạnh anh, mãi mãi......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net