Chương 1 Vũ hội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Không xong rồi.... Hắn sẽ giết mình...."

"Chẳng ai có thể giúp được..."

"Giết Dumbledore!"

"Avada Kedavra!"

"Không —"
_________________

"Draco con yêu, dậy đi." Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai anh, như hơi gió ấm kéo anh từ giấc ngủ trong vườn hoa anh túc của thần Hypnos.

Draco khó chịu chớp mắt mấy cái, rõ ràng mình không mơ: "Mẹ..."

"Con yêu, con đã quên rằng hôm nay chúng ta muốn đi hẻm Xéo dạo phố chăng?" Narcissa Malfoy hôn khuôn mặt nhỏ bé của con trai, ôm anh kéo lên.

Nhốt gia tinh bên ngoài phòng tắm, không quan tâm nó đang khóc thét vì bị cản lại, hiện nay chỉ có bảy tuổi Draco "bé" cam chịu chống cái ghế nhỏ, cũng không muốn bị lăn qua lăn lại.

Bởi vóc dáng quá nhỏ, cánh tay quá ngắn, anh bỏ ra hai giờ mới chuẩn bị xong. Mái tóc bạch kim óng ánh được anh dùng keo xịt cố định về sau thành đường cong hoàn hảo.

"Thực ra nhìn hơi đần." Anh nhìn vào gương lầu bầu, "Có điều kiểu đầu cua còn đáng sợ hơn."

Anh nhíu mày, không nghĩ tới dáng vẻ một Malfoy cạo đầu bàn chải nữa, kiểm tra quần áo mình lần thứ hai, phủi thứ bụi bặm căn bản không tồn tại, dùng tư thái hoàn mỹ đi đến phòng ăn.

Lucius Malfoy, mái tóc bạch kim óng ả tượng trưng của nhà Malfoy, con mắt xanh lam xám, vẻ ngoài tinh tế, khí chất cao quý.

Cha của anh, nhìn thấy ông là có thể tưởng tượng Draco Malfoy hai mươi năm sau thành dạng gì.

Giờ khắc này, trước mặt Lucius được đặt một ly trà sứ viền vàng niên đại Victoria, bên trong là hồng trà Ceylon ông thích nhất, ông cầm trên tay tờ "Nhật báo tiên tri" nóng hổi gia tinh mang đến.

"Chào buổi sáng, cha." Draco lễ phép cúi đầu.

Lucius cũng không có vì anh đến mà biểu cảm gì, chỉ dường như thỏa mãn với dáng vẻ của anh, ngó một chút đồng hồ tử đàn cao bên cạnh, nói thong thả: "Chúng ta sẽ xuất phát lúc 9 giờ."

"Hoàn hảo." Draco ngồi xuống ghế tựa cao được gia tinh kéo ra, bắt đầu bữa sáng của mình.

Ngoại trừ bánh răng đồng hồ chuyển động lớn tiếng, chỉ có tiếng thìa bạc vô tình va chạm, hoặc là tiếng lật báo sàn sạt.

Narcissa ai oán nhìn con trai. Lucius mẫn cảm nhận ra cảm xúc của vợ: "Làm sao vậy?"

"Anh yêu, lẽ nào anh không phát hiện, gần đây Draco luôn tự mình làm mọi chuyện sao?"

"Đối với một Malfoy, tự lập là vô cùng quan trọng." Lucius không cảm thấy có gì không đúng, thậm chí ông rất hài lòng.

"Nhưng mà, điều này làm em rất hụt hẫng....."

Draco bất đắc dĩ ho khan một cái. Anh nghĩ tới người mẹ tuổi trẻ xinh đẹp bôi phấn trẻ con cho anh xong còn muốn hôn anh mấy cái.

Không, anh thực sự không ghét, mà anh rất cảm động là đằng khác.

Vấn đề là, nếu như anh ba tuổi, anh sẽ rất hưởng thụ. Nếu như anh mười tuổi, anh sẽ không nhịn được muốn tách ra. Nhưng hiện tại, anh hai lăm tuổi, à, chính xác là tâm trí hai lăm tuổi, anh sẽ không thấy dễ chịu như vậy. Anh có thể hôn môi qua loa những cô gái xinh đẹp vây quanh anh nhưng sẽ đỏ mặt chỉ vì mẹ hôn một cái.

"Mẹ, con lớn rồi!" Xin lỗi mẹ thân yêu, anh chỉ có thể giải thích như vậy, Draco nhìn xuống dưới.

Narcissa mất mát thở dài: "Được rồi, mẹ biết rồi."

Lucius để tờ báo xuống, đứng phía sau Narcissa, cúi người nhỏ giọng bên tai bà: "Hay là, chúng ta có thể tặng Draco một em gái nhỏ."

Narcissa có chút ngượng ngùng lườm ông một cái.

Draco nhìn thẳng mắt không loạn, mặt không biến sắc ăn xong bữa sáng, không đi quấy rối tình thú của cha mẹ.

Người trưởng thành quả thực rất không cẩn thận, bọn họ đều cho rằng trẻ con chẳng hiểu điều gì.

Được rồi, xác thực trẻ con chân chính sẽ không hiểu, năm đó anh bảy tuổi lúc nào cũng chỉ nghĩ làm sao có thể hoàn thành bài tập nhanh chút, lúc nào có thể chơi cái chổi....

Sống mấy chục năm rồi lại bắt đầu một lần nữa, thật sự thấy được rất nhiều điều lúc trước bản thân lơ là.

__________________

Đây là tiệc rượu giai cấp thượng lưu, vai chính là một nữ phù thủy nhỏ tổ chức sinh nhật.

Draco đột nhiên nhớ tới vợ của anh.

Đúng rồi, Chúa tể Hắc ám thất bại hoàn toàn. Đấng Cứu Thế được toại nguyện trở thành Đấng Cứu thế. Malfoy vẫn là Malfoy, cuộc đời anh còn muốn tiếp cục không phải sao?

Vì lẽ đó anh có một người vợ.

Phu nhân nhà Malfoy nên có hình dáng gì?

Môn đăng hộ đối, danh môn thục nữ.

Astoria Greengrass, con gái nhỏ nhà Greengrass, nhỏ hơn anh một tuổi, ở trường học không tiếp xúc gì nhiều, chỉ biết là cô gái ngoan dịu dàng nghe lời.

Mấu chốt chính là, cha và anh đều cảm thấy màu tóc của cô rất xứng nhà Malfoy.

Vì vậy hai bên liền mỗi tuần hẹn hò một lần, ăn cơm, nghe nhạc kịch, hai năm sau đính hôn, hai năm nữa tổ chức lễ cưới.

Có điều rất đáng tiếc, anh không thể đợi được Scorpius của mình sinh ra...

Anh, Draco Malfoy, ở tuổi 25 sắp chào đón đứa con đầu lòng, bị một trận bạo ma lực ném ngất, bất ngờ trở lại khi còn bé.

Sau khi nhận thức rõ hiện thực này, khiến anh nghĩ ngợi nhiều hơn lại là hoàn cảnh bất hạnh của mình ở Hogwarts từ năm 11 tuổi.

Người kia nhất định sẽ ngóc đầu trở lại, người kia cũng nhất định bị đầu sẹo tiêu diệt.

Chuyện anh muốn làm là bảo vệ Malfoy, bảo vệ gia đình của mình.

Lại nói tiếp tiệc rượu, là một sân khấu giao tế, cánh đàn ông nâng chén bày mưu nghĩ kế, cánh phụ nữ giao lưu chuyện đủ mọi chuyện trên trời dưới đất, bọn nhỏ trong lúc vô tình biến tướng kết thân.

Đúng, biến tướng kết thân.

Quan hệ huyết thống quá gần dễ dàng tạo thành bệnh máu chậm đông đời kế. Nhưng phù thủy thuần huyết ít, quý tộc thuần huyết còn ít hơn, thường thường ở tiệc rượu nam nam nữ nữ đều có chút điểm liên hệ máu mủ.

Nhân vật chính đêm nay là con gái lớn nhà Greengrass vừa từ Scotland trở lại không lâu, Daphne Greengrass. Không cần đoán cũng biết lão Greengrass cũng muốn lấy cớ tiệc rượu để trao đổi cảm tình cùng các gia tộc lớn.

Đối với các quý tộc thuần huyết lâu đời ở Anh mà nói, bọn họ xác thực quan tâm cô gái dòng họ thuần khiết trong vòng ba đời không xuất hiện trên gia phả nhà mình này, liền vội vàng đem con trai cùng độ tuổi cũng mang tới.

Liền vậy, mặc kệ phù thủy nhỏ nam hay nữ liền bất tri bất giác như lũ tinh tinh bị chiêm ngưỡng một hồi.

"Thật giống đám khỉ trong vườn thú..."

Draco với suy nghĩ nhàm chán nảy ra trong đầu liệu có nên làm quen vợ tương lai của mình hay không, bỗng nghe một câu nói thầm như nói ra cả tiếng lòng của mình như vậy, không khỏi nhìn về phía phát ra tiếng than, ở đó có một cô bé tóc vàng xem ra còn nhỏ hơn anh đang lét lút lẻn ra ngoài cửa —- thú vị.

Người trưởng thành các gia tộc lớn sau khi hoàn thành công tác đầu tiên – mang con trai con gái làm quen, để mặc bọn họ tự giao lưu tình cảm. Draco ra hiệu với cha mẹ, quyết định ra ngoài xem xem, nhìn cô bé không muốn bị coi như khỉ đang làm gì.

"Ầy, ăn đi!" Ngay trong góc tối ở sân sau, Draco tìm được mục tiêu của mình, cô bé đang đem hai cái đĩa cho người nào đó.

Ồ, là người quen cũ của anh, Gregory Goyle và Vincent Crabbe. Nghĩ đến Crabbe cuối cùng bị thiêu chết, ánh mắt Draco tối lại.

"Cho bọn mình hả?" Goyle người đã tròn như quả bóng, mặt kinh ngạc.

Bé gái cười hì hì nhét cái đĩa vào tay hai người: "Lúc nãy mình thấy rồi. Hai bạn ăn cái này đi!"

Crabbe gật gù: "Làm sao bạn biết?"

"Hai bạn quá thú vị, không ngừng càn quét khu tráng miệng, còn luôn chọn thứ ngon nhất!"

Draco ngay lập tức hiểu cô đang nói chuyện gì, anh vừa thấy cha Crabbe thấp giọng khiển trách con trai luôn vùi đầu ăn bánh ngọt, cha Goyle cũng đi vào phê bình con trai mình.

Hóa ra hai tên tham ăn trốn ra ngoài rồi.

"Mình xem hai bạn tiếc như vậy nên quyết định phải lấy ra cho cả hai. Dora làm bánh ngọt ngon nhất đấy!"

Hai cậu nhóc khỏe mạnh cười banh răng, cầm bánh ngọt bắt đầu ăn ngấu nghiến.

"Ai nha... ăn nhanh như vậy không thấy được vị gì đâu, nhai kỹ nuốt chậm, nhai kỹ nuốt chậm." Cô nhóc vỗ đầu hai người khuyên nhủ.

Draco có cảm giác thật kì diệu, thật giống chị gái dỗ dành em trai nhỏ, mà hai đứa em trai rất nghe lời giảm tốc độ.

Quá thú vị, anh quen biết hai người này hơn hai mươi năm, còn không có thấy dáng vẻ biết điều như vậy...

Nếu như bọn họ thật có thể thay đổi tướng ăn, sau này trưởng thành cũng không đến nỗi như thế. Trong đầu Draco hiện ra hình ảnh hai tòa núi nhỏ càng ngày càng gầy, âm thầm gật gù, có nhiệm vụ mới rồi.

Một lần nữa học dược trị bệnh ghẻ cùng bùa bay rất tẻ nhạt, anh hy vọng có sự mới mẻ, ừm, ví như vợ nhỏ tương lai của anh – Astoria Greengrass.

Màu tóc vàng xán lạn cùng lúm đồng tiền nhỏ đáng yêu đủ để anh nhận ra vợ tương lai của mình, hóa ra cô đã sớm biết Goyle và Crabbe?

"Ăn ngon chứ? Mình cùng Dora học rất lâu cũng không học được, phối liệu quá phức tạp, thao tác quá phiền phức, phỏng chừng không thể tốt hơn so với lang dược."

"Gì? Lang dược?" Goyle và Crabbe cũng không quá quen thuộc quy củ quý tộc: không nói khi đang ăn, vì lẽ đó thật tự nhiên vừa ăn vừa hỏi lại.

"Ha ha, là dược ức chế lang tính."

Crabbe nuốt xuống bánh ga tô: "Mình tên Crabbe, Vincent Crabbe, bạn là ai?"

"Astoria Greengrass. Vừa lúc giới thiệu hai bạn đều bận rộn ngó bánh ngọt đấy! Nếu như Dora biết hai người thích bánh của nó đến vậy chắc chắn sẽ vui đến khóc thét." Astoria trừng mắt.

"Mình là Goyle, Gregory Goyle."

Bé gái nhìn chằm chằm bọn họ một lúc, do dự hỏi một câu: "Hai bạn thật không phải anh em à?"

Draco trốn một bên nhìn lén không nhịn được bật cười "Xì". Âm thanh vẫn tính nhỏ, không có bị phát hiện.

Vấn đề này, khi còn bé lúc mới quen anh cũng nghĩ mãi trong bụng, chẳng qua vì bị vướng người lớn tại đó nên không tiện hỏi.

Goyle và Crabbe mặt đỏ lên: "Không phải, bọn mình chỉ chơi với nhau từ bé."

"Thật không tệ." Astoria nhìn kỹ bọn họ, chăm chú nói: "Dáng vẻ bắt nguồn từ bản chất bên trong mỗi người. Tình cảm hai bạn chắc phải gắn bó như anh em vậy. Hai bạn xem... vợ chồng Malfoy kỳ thực cảm giác rất giống nhau, chứng tỏ tình cảm của họ rất tốt, sống với nhau một thời gian dài liền ảnh hưởng lẫn nhau."

Hai đứa bé như hiểu như không gật đầu.

"A... Hai bạn mới bảy tuổi, mình nói những thứ này làm gì..." Astoria nở nụ cười lộ lúm đồng tiền, như thiên sứ bé nhỏ: "Được rồi, hai bạn ăn từ từ. Mình đi trước đây, bye Goyle, bye Crabbe!"

Vừa nói vừa vỗ hai cái đầu, chạy đến cửa sau nhà chính.

Hai bé trai khó khăn nuốt xuống gì đó trong cổ họng, nhìn bóng lưng bé gái đi xa, rất vô tội nhìn nhau nói: "Mình là Goyle."

"Mình mới là Crabbe."

Astoria Greengrass, hóa ra vợ của anh khi còn bé là như vậy sao?

Draco bỗng nhiên tràn ngập tò mò với tương tai, tất cả liệu có còn giống như lúc trước?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net