Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Vong Cơ là loài sinh vật luôn khác người, ngày hôm nay lại hiếm khi dậy trễ, hết cách, ai bảo hôm qua mình uống say đâu. Lúc rửa mặt đầu còn có chút choáng, xuống lầu ngồi trên bàn ăn coi như là tốt rồi. Lam Tư Truy biết ý đưa ra một chén nước nóng. Lam Vong Cơ xua tay nói không cần, chuyển tầm mắt sang chỗ trống bên cạnh, Ngụy Vô Tiện còn chưa tới.

"Hắn đâu?" Lam Vong Cơ hỏi Lam Tư Truy. Lam Tư Truy nuốt xuống miếng bánh bao trong miệng, nói: "Tôi nghe Kim Lăng nói hắn khó chịu, có lẽ tiêu chảy rồi, có lẽ do ngày hôm qua ăn cá nướng chưa chín hẳn."

Lam Vong Cơ giờ mới nghĩ lại chuyện tối qua dường như có chút ấn tượng, y nhớ kĩ mình và Ngụy Vô Tiện cùng nhau nướng cá, lại uống Thiên Tử Tiếu của Ngụy Vô Tiện. Sau đó hình như... hôn hắn?

Lam Vong Cơ đối với những chuyện lúc say sau đó thường không nhớ chính xác, nhưng trong đầu tựa hồ thực sự có một hình ảnh như vậy.

"Hắn tới." Lam Tư Truy lấy cùi trỏ huých huých Lam Vong Cơ, làm xong động tác này mới phát giác được là không lễ phép, nhưng Lam Vong Cơ không buồn để ý, đưa ánh mắt nhìn Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện kéo ghế ngồi xuống, vắt tay khoát lên chỗ dựa trên ghế sau lưng Lam Vong Cơ, nói với y: "Cậu có biết tối qua mình làm cái gì không?"

Lam Vong Cơ bị hắn hỏi đến có chút không được tự nhiên, nhưng vẻ mặt ngoài vẫn bình tĩnh: "Tôi say." Ý là muốn Ngụy Vô Tiện không nên để mấy chuyện này trong lòng.

Thực sự là đánh giá quá cao năng lực lí giải của Ngụy Vô Tiện rồi, Ngụy Vô Tiện lại ghé sát vào y vài phần: "Đúng là say rượu thổ chân ngôn." (uống say nói lời thật lòng ^^)

Luận võ mồm, Lam Vong Cơ vô luận thế nào cũng không nói lại Ngụy Vô Tiện, vì vậy thẳng thắn không mở miệng.

Những người ngồi cùng bàn tuy rằng biểu hiện đều là đang dùng cơm, nhưng thực ra toàn liếc mặt nhìn về phía cặp đôi bọn họ.

Ngụy Vô Tiện cười một tiếng ngắn.

"Được rồi, không đùa cậu nữa, tối qua cậu uống say rồi ngủ luôn, tỉnh đã nói thích thỏ, đầu gối tôi bị thương, lúc đỡ cậu quay về cậu dựa tôi suýt chút nữa lăn quay ra chết."

Hắn không nhắc tới chuyện riêng của Lam Vong Cơ.

Hai người mang tâm sự riêng ăn xong bữa điểm tâm.

Ngày hôm nay được sắp xếp đi vườn cây, loại hoạt động này thực sự rất buồn chán, cơ bản chẳng khác nào ở bờ sông nhìn các cụ ông chơi cờ tướng. Vết thương của Ngụy Vô Tiện chỉ là ngoài da, ngày hôm nay đi lại đã hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng Lam Vong Cơ vẫn vững vàng đi bên cạnh hắn lo lắng hắn khó chịu.

Buổi tọa đàm về vườn cây phổ cập khoa học khiến Ngụy Vô Tiện trực tiếp đi ngủ, lúc bị Lam Vong Cơ lay tỉnh thì các bạn học sinh trên cơ bản đều đã đi rồi, bên trong chỉ còn hai người bọn họ. Ngụy Vô Tiện lấy cánh tay làm gối đầu nên có chút tê, Lam Vong Cơ phải giúp hắn xoa nắn một chút mới đỡ.

Mọi người đang ở cửa hàng mua đồ lưu niệm, không phải là lá cây thì cũng là rễ cây chế thành hàng mỹ nghệ, nếu không nữa thì cũng là cây cà phê hoặc quả trà làm đồ uống. Vào vườn cây thì toàn là những thứ này, chẳng có gì mới.

Ngụy Vô Tiện thấy có một lá cây làm thành cái thẻ, viền bao thành hình một con thỏ, giá cũng không đắt, lúc này mới mua, đưa cho Lam Vong Cơ.

"Cho cậu, cậu thích thỏ."

Lam Vong Cơ cảm giác mình vẫn còn mơ ngủ, hồi thần lại mới nhận lấy tấm thẻ. Mặt trên còn có một câu chúc phúc của Ngụy Vô Tiện, "Sống lâu trăm tuổi." Nhìn ra được, là phong cách của Ngụy Vô Tiện.

"Cảm ơn." Lam Vong Cơ nhẹ nhàng cẩn thận cất vào trong túi.

Chụp qua một tấm ảnh tập thể, mọi người cùng nhau lên xe trở về. Ngồi trên xe, Ngụy Vô Tiện tự đáy lòng cảm thán, trước cứ nghĩ khoảng thời gian dài dằng dặc này sẽ buồn chán, vậy mà giờ ngẫm lại thấy vui ra phết.

Buổi tối tắm xong, Lam Vong Cơ lấy những thứ thu được ở vườn cây ra, thuận tiện mang luôn tấm thẻ Ngụy Vô Tiện đã cho mình ra.

Tuy rằng không có gì đặc biệt cũng không đắt giá, nhưng tay nghề thợ cũng không tệ, khá đẹp. Mà quan trọng là, người tặng nó là Ngụy Vô Tiện. Nghĩ đến Ngụy Vô Tiện cũng rất nghiêm túc với lễ vật nhỏ này, bởi hắn viết tự ở cái bì đựng màu trắng rất đẹp. (chém)

Điện thoại di động rung một cái, Lam Vong Cơ cầm lên nhìn thoáng qua, là Ngụy Vô Tiện gửi tấm ảnh bọn họ chụp chung tới. Y mở hình ảnh ra, sau đó lưu lại. Đây là tấm hình duy nhất của hắn trong điện thoại.

Lam Vong Cơ dùng hai ngón tay ở trên màn hình phóng to hình ảnh ra, nhịn không được cong cong khóe miệng.

Từ phòng tắm đi ra, Lam Tư Truy không khỏi hoài nghi có phải trong lúc tắm đầu mình bị nước vào không, không phải thì sao lại có cảm giác Lam Vong Cơ đang cười này.

"Đây là cái gì?" Lam Tư Truy đi tới chỉ vào tấm thẻ của Lam Vong Cơ hỏi.

"Thẻ." Giọng Lam Vong Cơ không chút dao động.

Lam Tư Truy đã có thể khẳng định hơn phân nửa ban nãy mình xuất hiện ảo giác.

"Ngày hôm nay mua ở vườn cây sao? Thật xinh đẹp."

"Ừ."

"..." Lam Tư Truy bắt đầu bội phục Ngụy Vô Tiện có khả năng ở cùng Lam Vong Cơ từ sáng sớm đến tối muộn, bởi vì Lam Vong Cơ không phải một đối tượng lí tưởng để trò chuyện.

"Cái thẻ này có thể mở ra, bên trong có âm nhạc."

Lam Tư Truy nhìn y vẫn chưa mở ra nên mới nhắc nhở. Lam Vong Cơ gật đầu.

"..." Lam Tư Truy nghĩ thật là quá mệt mỏi.

Lam Vong Cơ lại lấy tấm thẻ từ trong túi trắng ra, nhẹ nhàng mở, phát lên là khúc "Chúc mừng sinh nhật." Thiệp chúc mừng tám chín phần mười đều là những từ khúc đi mượn, cũng không ngoài ý muốn.

Để phòng ngừa không cẩn thận bị bong hỏng, Lam Trạm lại đút vào, chợt nhìn thấy bên trong tấm thẻ vẽ một hình trái tim nho nhỏ, cùng một nét mực với câu "Sống lâu trăm tuổi." Từ bên ngoài không nhìn thấy, nhưng mở tấm thiệp ra lại thấy được.

Thảo nào Ngụy Vô Tiện cứ muốn bọc một cái bì trong ra ngoài, hắn không phải sợ bị hỏng, mà là sợ Lam Vong Cơ biết tâm tư của hắn.

Lúc Ngụy Vô Tiện mở cửa ra thấy Lam Vong Cơ thì hơi sửng sốt một chút, nghĩ thấy buổi tối mà để Alpha vào nhà thì không thích hợp. Mình thì không nói, nhưng trong phòng còn có Kim Lăng. Vì vậy từ trong đi ra, cùng Lam Vong Cơ đứng ở hành lang.

"Có chuyện gì thế?" Ngụy Vô Tiện hỏi y, nhưng Lam Vong Cơ cũng không vội mở lời, mà là nhìn chằm chằm vào hắn, thẳng đến khi Ngụy Vô Tiện có chút sợ hãi y mới nói: "Có chuyện hỏi ngươi."

Ngụy Vô Tiện trong lòng nghĩ thầm, không phải là y ngại mình trong ảnh xấu quá chứ. Hay là y đã nhìn thấu kì thực hắn chỉ dùng phần mềm chỉnh sửa Photoshop cho mình hắn.

Lam Vong Cơ giơ tấm thẻ lên, hỏi hắn: "Cái này là cậu vẽ?" Vừa nói vừa tiến về trước.

Alpha trời sinh có năng lực chi phối người khác, vì thế nên Omega đối mặt với họ một thời gian luôn mang theo cảm giác áp bách khó hiểu. Ngụy Vô Tiện lúc này cũng thế, hắn từng bước lui lại phía sau, thẳng đến khi lưng đập vào bờ tường.

"Đúng không?" Lam Vong Cơ lại hỏi.

Ngụy Vô Tiện đành cắn răng nói: "Đúng đó. Tôi biết cậu có người trong lòng, thế nhưng..." Nhưng cái gì, Ngụy Vô Tiện cũng không nói ra được. Rất kì quái, cứ đúng lúc này thì hết lần này đến lần khác lại cạn ngôn.

Lam Vong Cơ nghiêng người, cúi đầu hôn hắn, so với cảm giác ngày hôm qua mà nói, hiện tại mớ càng giống một nụ hôn. Ở giữa hai hàm răng còn có thể đáo đầu lưỡi, giống như hai người hoàn toàn nắm điểm yếu của đối phương. Đầu óc tốt cũng có nhiều hữu dụng, ví dụ như khi hôn môi sẽ không bị người ta ức hiếp.

Kết thúc sau đó, Ngụy Vô Tiện tựa ở trên trường nhìn y, lầm bầm hỏi: "A Anh... là ai a?"

Lam Vong Cơ đột nhiên nở nụ cười, cả khóe mắt lẫn đuôi lông mày đều nhuốm dáng cười.

"Không ai cả, vẫn luôn là cậu. Người tôi thích, cho tới giờ vẫn chỉ có cậu."

--------------------------------------

"Cậu đừng cười."

"Ngượng?"

"Không phải, quá bắt mắt. Nói cậu đừng cười, cậu cười kỳ phát tình của tôi muốn đến rồi."

"Phải không?" Lam Vongcười một chút. "Tới, thì tôi thể giúp."

---------------------------------------

Spoil cho vui cửa vui nhà chứ lịch up bây giờ chắc một tháng một chương :v Không thời gian trau chuốt nên nhiều chỗ lủng củng, các nàng bỏ qua nhé. Cảm ơn đã ủng hộ!!!














Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net