Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Vô Tiện ngủ thẳng một mạch tới nơi, lúc tỉnh lại phát hiện mình đang tựa trên vai Lam Vong Cơ, đáng sợ hơn là mình còn chảy nước miếng, áo của Lam Vong Cơ có một khối màu đậm rất rõ ràng. Ngụy Vô Tiện lúng túng muốn chết, ngồi thẳng người nghiêng mặt qua một bên, một tay đỡ trên cổ, làm bộ như vừa ngủ dậy có chút khó chịu, thực chất là muốn tránh ánh nhìn của Lam Vong Cơ, hoàn toàn không dám đối diện.

"Giặt sạch." Lam Vong Cơ nói.

Ngụy Vô Tiện giật mình bật người, rồi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

Lúc xuống xe, thầy giáo nói để mọi người vào phòng cất hành lí, rồi mười lăm phút sau sẽ ra đại sảnh lớn của khách sạn tập hợp. Ngụy Vô Tiện vẫn chưa xem qua gian phòng được bố trí, mơ hồ có chút chờ mong, lần này liệu có giống kỳ thi Vật lý sơ trung lần trước được ở cùng một phòng với Lam Vong Cơ không?

Ngụy Vô Tiện hoàn toàn quên mất hắn bây giờ là một Omega, cơ bản là không có cơ hội được ở chung phòng với Alpha. Hắn bị sắp xếp ở chung với Kim Lăng, cái gì, còn là tên tiểu quỷ đang học lớp mười. Nhưng cũng đúng, lần này tới hầu hết đều là những người đã học qua lớp mười, loại sinh vật như Alpha có vài phương diện là thiên phú trời cho*, đặc biệt là Omega từng bị đánh dấu** cứ vài ngày lại phải xin nghỉ, học tập rất khó bì được với họ. Thế nên Ngụy Vô Tiện và Kim Lăng tới chính là một trong số rất ít các Omega.

*: QT "Tiên Thiên ưu thế".
**: QT ghi "đã từng nguyệt", ta đoánnhư kia [tự vả].

Lam Vong Cơ và Lam Tư Truy ở cùng một phòng, cái thằng nhóc Lam Tư Truy đó, tựa hồ rất vui vẻ. Lúc nào cũng chạy theo Lam Vong Cơ mà nói cái gì "Lam Trạm ca ca, có thể cùng tiền bối ở cùng một phòng thật là tốt."

Ngụy Vô Tiện đứng một bên sâu kín nói: "Ta cũng biết là rất tốt đó."

Lam Vong Cơ đột nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Ngụy Vô Tiện, dọa hắn sợ không nhẹ, nhưng chắc sẽ không nghe thấy đâu, hắn nói nhỏ như vậy.

Mười lăm phút sau mọi người tập hợp để ăn cơm trưa, cơm nước không hẳn là ngon, nguyên nhân chủ yếu là trường tiếc tiền. Ngụy Vô Tiện vừa ăn vừa nói cái này khó ăn, cái kia cũng khó nuốt. Lam Vong Cơ gia giáo nghiêm túc, lúc ăn không thể nói chuyện, vẫn im lặng "thăm hỏi" đĩa rau.

Ôn Ninh từ trong túi sách đeo sau lưng lấy ra một lọ tương ớt hỏi Ngụy Vô Tiện có muốn ăn không, Ngụy Vô Tiện phấn khởi nhận lấy.

"Trời ạ, Ôn Ninh, cậu quá tuyệt vời! Tôi thích cậu chết mất!"

Động tác của Lam Vong Cơ không khỏi cứng lại, nhớ tới trước đó không lâu lúc đưa cho Ngụy Vô Tiện sách manga hắn cũng nói như vậy. "Lam Trạm, cậu quá tuyệt vời, tôi thích cậu chết mất."
Y đặt bát đũa xuống bàn, xoay người rời khỏi chỗ ngồi.

Ngụy Vô Tiện xé bỏ bao bì, quay đầu nhìn Lam Vong Cơ, gọi y.

"Lam Trạm, cậu cũng thấy ăn không ngon sao? Cậu ta có tương ớt này."

Kết quả đối phương không thèm để ý đến hắn. Ngụy Vô Tiện có chút hoảng, trong ngực cảm giác lạc lõng. Lam Vong Cơ người này vẫn luôn lạnh lùng, người ngoài lễ phép y lại thái độ bất hòa, thế nhưng mỗi lần mình nói chuyện y đều đáp lại, giờ đột nhiên không nói gì, trong người cứ khó chịu.

Ngụy Vô Tiện trước khi đi xin người bán hàng một cái túi đựng thức ăn, giả bộ mấy người là để đựng bánh màn thầu, mà thực ra là để gói cái đùi gà duy nhất đã cướp được ở đĩa của Giang Trừng định mang đi cho Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ chắc chắn là chưa ăn no.

Kết quả là sau khi Lam Vong Cơ nhận được chỉ nói một câu cảm ơn rồi đóng cửa lại, Ngụy Vô Tiện thậm chí còn không kịp liếc mắt nhìn bên trong.

Tiết trời tháng bảy, cái nóng cùng với tiếng huyên náo hòa quyện, các thầy nói chờ mát một chút sẽ phổ biến lại hoạt động rồi để các em về phòng nghỉ ngơi. Ngụy Vô Tiện ở trên xe ngủ tới trưa cơ bản chẳng khổ sở gì, trợn tròn mắt đờ ra, dần dần cũng không mở nổi. Hậu quả của ngủ quá nhiều là lúc tỉnh dậy đầu có chút đau nhức.

Vẫn là tập hợp ở sảnh lớn, Ngụy Vô Tiện qua một buổi trưa sớm đã đem thái độ lạnh lùng của Lam Vong Cơ quên sạch sẽ, vui vẻ chạy tới đứng bên cạnh y.

Thầy giáo đứng đầu giơ một lá cờ nhỏ làm chỉ dẫn du lịch, đứng ở phía trước nói.

"Mọi người không nên mang quá nhiều đồ, chúng ta muốn đi leo núi, mang vật phẩm đã được chuẩn bị là tốt rồi. Bây giờ sẽ phát nước khoáng, các bạn là tổ trưởng hãy lấy nhiều một chút."

Ngụy Vô Tiện đột nhiên kéo kéo Lam Vong Cơ, Lam Vong Cơ nghi ngờ nhìn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện cảm giác mình càng ngày càng lợi hại, còn có thể nhìn ra nghi hoặc trong mắt Lam Vong Cơ.

"Hắc hắc, cậu chính là vật dụng chuẩn bị của tôi, tôi mang cậu theo là tốt rồi."

Ngụy Vô Tiện giả vờ thâm tình nói.

"..." Lam Vong Cơ lần này ngay cả buồn chán, ấu trĩ từ nào cũng không muốn nói.

Đường lên núi đã được san phẳng, may mà mấy ngày nay không có mưa nên cũng không trơn trượt. Hương cỏ cây lẫn với mùi của chất dẫn dụ trên người Ngụy Vô Tiện làm Lam Vong Cơ cảm thấy mình tham gia trại hè thật là một lựa chọn chính xác.

"Lam Trạm, nhìn sóc kìa."

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ vai của hắn, như cậu bạn nhỏ dơ ngón tay chỉ cho hắn xem. Lam Vong Cơ theo hướng ngón tay hắn nhìn sang, quả thực là có một con sóc nhỏ ở trên cây, thấy động tĩnh bên này liền linh xảo nhảy sang bên khác chuồn mất.

Trên đường chỉ cần gặp loại động vật nhỏ nào có bề ngoài đặc biệt chút là Ngụy Vô Tiện sẽ chỉ tay cho hắn xem, Lam Vong Cơ thỉnh thoảng sẽ nói ra loại động vật này có cái tên đặc biệt*, Ngụy Vô Tiện sẽ bật người mắt sáng ngời nhìn hắn, so với con sóc con vừa rồi càng thêm cơ linh, càng thêm khả ái.

*QT ghi "cái nấm tên", thôi ta cmn tay -.-

Giang Trừng đi ở phía sau bọn họ, lòng sinh ra một cảm giác mơ hồ quen thuộc. Ngụy Anh, lúc Giang Trừng tự nhiên nghĩ đến cái tên này cũng hơi sửng sốt, nhưng giây thứ nhất vừa nghĩ tới, hắn nghĩ hơn phân nửa là bởi Ngụy Vô Tiện chết đã lâu, mình có chút hoài niệm hắn.

Độ cao của ngọn núi so với mực nước biển là hơn hai nghìn mét, không thể leo được đến đỉnh, đến chỗ được khai phá và sửa sang thành vài cái nhà nhỏ, mọi người dừng lại, lấy đồ ăn vặt trong túi ra ăn, hệt như đang chơi xuân.

Thầy giáo dẫn đầu nhắc nhở mọi người có thể đi làm sạch bụi bặm, cũng có thể tách ra đi chụp ảnh, nhưng không thể đi xa.

Ngụy Vô Tiện, túi không mang, nước khoáng không lĩnh, định thoát ly đội ngũ rẽ trái rẽ phải chơi một chút. Lam Vong Cơ nhìn  hắn sắp đi, hỏi hắn định đi đâu. Ngụy Vô Tiện nói hắn định đi qua bên kia chụp một tấm ảnh. Lam Vong Cơ biết hắn định tự ý hành động, suy nghĩ một chút nói: "Tôi đi cùng cậu."

Nguy Vô Tiện giật mình không thôi, Lam Vong Cơ lại muốn trái quy định cùng hắn đi sang chỗ khác du ngoạn.

Ngụy Vô Tiện cũng không dám quá khác người, chỉ đi qua một nơi tương đối nhiều cây, chụp một tấm hình, chụp một con sóc, tuy rằng không phải lúc đầu hắn đã nhìn thấy nó.

Lam Vong Cơ cũng không cứng rắn, đứng ở một gốc cây không biết tên gọi là gì nhìn Ngụy Vô Tiện dưới tàng cây.

Ngụy Vô Tiện đi tới cố sức lắc lắc thân cây, lá cây và hoa rơi xuống, hắn bật cười.

"Ha ha ha ha ha ha, cậu thật giống tiên nữ hạ phàm."

Lam Vong Cơ kéo hắn ra. "Không nên nháo."

Ngụy Vô Tiện cười xong sau đó giơ tay lên chuẩn bị giúp Lam Vong Cơ lấy lá và hoa trên đầu xuống, vừa cầm được hai mảnh lá cây hắn chợt nghĩ ra một trò hay mới. Hắn lấy điện thoại di động ra chụp cho Lam Vong Cơ một tấm hình. Lam Vong Cơ một chút đã thấu ý nghĩ của hắn, bắt lấy tay hắn muốn đoạt lại. Ngụy Vô Tiện thân thủ chém giết, kết quả là đụng mạnh vào "phi cơ"* trên người Lam Vong Cơ hại y phải lui ra phía sau vài bước, tư thế không được tự nhiên cho lắm.

*để nguyên như QT cũng kb "phi " bộ phận nào trên người. :))

"Tôi sẽ không cho người khác nhìn thấy mà." Ngụy Vô Tiện nói.  "Nhất định không để lộ."

Lam Vong Cơ không nói gì, thả tay Ngụy Vô Tiện ra. Ngụy Vô Tiện cười thật vui vẻ, đổi thành dáng tự chụp ảnh, kéo y tới chụp một tấm ảnh chung. Tuy rằng Lam Vong Cơ không lộ vẻ gì, nhưng được cái lớn lên rất đẹp, chụp kiểu gì cũng thấy đẹp trai.

Ngụy Vô Tiện hài lòng trở về, rồi nghe được Lam Vong Cơ nói với hắn.

"Gửi cho tôi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net