Chương 4: Nếu như Thẩm Kiều mang theo một phần ký ức trọng sinh (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Úc Ái đợi ở Trường An năm tháng, đã diện thánh thành công.

Vũ Văn Ung hành động kiên quyết, không thích quanh co lòng vòng, lên ngôi liền nói bá tánh mê tín Phật, Đạo, không chịu lao động gì. Phật, Đạo bốn phía thu lời hiến kim từ đồng ruộng, cứ thế mãi, triều đình không có thu hoạch, Phật, Đạo cứ tiếp tục an toàn phát triển, mục vô pháp kỷ, cuối cùng trở thành căn nguyên náo loạn. 60 năm trước Pháp khánh, đã có hiện tượng lấy danh tân Phật tự tôn, tụ tập dân chúng tạo phản.

Về việc Vũ Văn Ung đã biết được lí do mà Úc Ái tới, nhưng nếu đối phương chỉ nói về tác hại của Phật môn, lại chịu triệu kiến Úc Ái, như thế cũng có thể cho thấy thành kiến của Vũ Văn Ung đối với Đạo môn tuy là có nhưng ít. Triều đình có tiếp nhận Đạo môn hay không hoàn toàn dựa vào thái độ, lập trường của Úc Ái, đại biểu cho Huyền Đô Sơn.

May mà trong năm tháng này, Úc Ái đã chuẩn bị đầy đủ, sớm đã nghĩ ra đối sách tốt, dùng Tam bảo của Lão Tử là lấy được lòng hoàng đế. Bệ hạ thương dân, anh minh, lại trị vì nhân từ, chủ trương đơn giản, tiết kiệm, không xa hoa. Trước tiên nhẫn nhục xin diệt trừ phản nghịch nhưng không dám tranh thiên hạ, sau đó uyển chuyển tỏ vẻ rằng giúp Vũ Văn Ung là thuận theo mệnh trời.

Tất nhiên Vũ Văn Ung không phải người dễ bị dụ chỉ với vài câu từ lời hay ý tốt, còn hỏi Úc Ái có yêu cầu gì. Vấn đề này, Thẩm Kiều và Úc Ái đã sớm bàn bạc qua. Vũ Văn Ung thích học thuyết Pháp gia, nghiêm khắc với dân, đề cao quân đội, tất nhiên là không thích học thuyết Đạo gia, chỉ yêu cầu tương đối. Đạo pháp tự nhiên cùng học thuyết Pháp gia cũng có điểm tương thông. Đạo pháp tự nhiên lưu hành trong bá tánh là vô vi, giảm bớt phân tranh dân gian, cổ vũ bá tánh thuận theo quy tắc tự nhiên. Chỉ yêu cầu cho phép Huyền Đô Sơn thành lập đạo quán tại Trường An, vừa không tạo uy hiếp với chính quyền của Vũ Văn Ung, còn có thể an dân theo như nhu cầu.

Vũ Văn Ung cũng nghe nói chuyện Ngọc Đài Luận Đạo của Huyền Đô Sơn, vẫn chưa đồng ý để Úc Ái xây đạo quán ở Trường An ngay, chỉ theo thân phận Tam đệ tử của Kỳ Phượng Các ban cho Úc Ái một cái hư chức, còn hy vọng đại hội luận Đạo của Huyền Đô Sơn lần này có kết quả như mong đợi.

Úc Ái du tẩu quan trường hơn năm tháng, sao lại không rõ. Huyền Đô Sơn tị thế đã lâu, Vũ Văn Ung là đang muốn xem Huyền Đô Sơn có tư cách để hắn nhìn với con mắt khác hay là không. Nếu Vũ Văn Ung lấy Phật môn và Đạo môn ra so sánh, sợ là muốn khiến cho Phật, Đạo tranh chấp, để Đạo môn tiêu hao một bộ phận lực lượng Phật môn trước.

Sau khi diện thánh xong, Úc Ái đang chuẩn bị đưa sư đệ sư muội về Huyền Đô Sơn, lại không ngờ tới Biên Duyên Mai có lời mời. Từ khi hắn được môn khách trong Biên phủ dẫn đi gặp Biên Duyên Mai, nói chuyện thấy thật vui, liền coi nhau như bằng hữu. Biên Duyên Mai mời, tất nhiên là hắn phải đi.

Như thường lệ, Úc Ái tới Đạm Vong Các ở Biên phủ, đây là nơi hai người gặp mặt lần đầu. Hôm nay, thái độ của Biên Duyên Mai có chút khác thường, không mặc trường bào mà thay vào đó là một thân trang phục gọn gàng. Úc Ái vẫn luôn biết rằng Biên Duyên Mai có võ công, chỉ là một tháng nay thấy đối phương mặc trường bào quan phục nhiều quá, tự nhiên quên mất điểm này.

- Biên huynh hôm nay có tinh thần quá nhỉ?

Biên Duyên Mai hơn Úc Ái vài tuổi, gọi một tiếng Biên huynh là bình thường. Biên Duyên Mai thấy Úc Ái tới liền mời đối phương vào trong, kêu hạ nhân dâng trà.

- Úc huynh, kỳ thật hôm nay ta mời ngươi là có chuyện muốn nhờ.

Biên Duyên Mai nếu muốn kết giao hảo với ai thì rất khó có người cự tuyệt. Chẳng sợ Úc Ái nay đã khác xưa, trong mắt Biên Duyên Mai thì vẫn đơn thuần rất nhiều.

Úc Ái ngạc nhiên nói.

- Với bản lĩnh của Biên huynh mà cũng gặp phải chuyện gì khó khăn sao? Chuyện thế nào? Nếu có thể giúp được, tại hạ nhất định tận lực.

Từ sau khi quen Biên Duyên Mai, Úc Ái được đối phương giúp đỡ rất nhiều, bất luận đối phương nhờ vả chuyện gì, chỉ cần bản thân hắn có thể làm được, liền không từ chối.

Biên Duyên Mai hình như có chút buồn rầu, Úc Ái hỏi tới lần thứ hai mới nói.

- Ta có một sư đệ, nhận mệnh lệnh của sư tôn, tham gia Ngọc Đài Luận Đạo, đến lúc đó mong rằng ngươi giúp ta để ý hắn một chút.

- Chuyện này có gì khó. Biên huynh giúp ta rất nhiều, chuyện nhỏ này ta đương nhiên có thể giúp. Trước giờ trong giang hồ chưa từng nghe qua danh tiếng của Biên huynh. Xin hỏi sư môn của Biên huynh thuộc tông phái nào, sư đệ là người phương nào?

Úc Ái mới nghe Biên Duyên Mai nói mình là người trong giang hồ, lại không biết là đệ tử của Nho giáo, Phật giáo hay Đạo giáo nào. Nhìn thân pháp đi lại của Biên Duyên Mai, phỏng đoán võ công hắn hẳn là không yếu, vì sao ở trong chốn giang hồ chưa từng nghe nói qua, chẳng lẽ Biên Duyên Mai không phải tên thật?

Biên Duyên Mai rót cho Úc Ái một ly trà, trên mặt lộ ra chút xấu hổ.

- Úc đạo hữu là người trong Đạo môn, tất nhiên không biết nhiều tới Ma môn. Sư tôn ta là tông chủ Hoán Nguyệt Tông, Yến Vô Sư, ta là Đại đệ tử của người.

Lúc Úc Ái nghe thấy Biên Duyên Mai nói tới Ma môn đã trượt tay đánh rơi chén trà, lại nghe đối phương nói bản thân là Đại đệ tử của Ma quân, trong lòng cuồn cuộn lửa đốt. Hoán Nguyệt Tông? Y thế mà lại là người trong Ma môn? Thế suốt một tháng qua, bản thân hắn được đối phương thuyết phục, coi như bằng hữu lại là một trò cười hay sao? Sắc mặt Úc Ái trắng bệch. Tính tình hắn vốn không ôn hòa giống Thẩm Kiều. Lúc này, nếu không phải nhớ rằng Biên Duyên Mai quả thật đã giúp hắn, bản thân không thể vong ân phụ nghĩa, chỉ sợ là hắn đã động thủ. Sau khi đứng dậy, đi thì không được, mà không đi cũng chẳng xong, xấu hổ vô cùng.

Biên Duyên Mai thấy Úc Ái tức giận, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng, không khó để nghe ra trong giọng nói của đối phương ngập tràn áy náy, đến nỗi có phải hay không cũng chỉ có bản thân mới biết.

- Không phải ta cố ý giấu ngươi. Lúc Tạ Chu giới thiệu ngươi, ta liền vội vã tiến cung, còn tưởng là người bình thường trong giang hồ, ai ngờ lại là trưởng lão Huyền Đô Sơn. Ngươi với ta mới gặp mà như đã quen, coi nhau như bằng hữu, sao ta có thể không tận tâm tận lực giúp ngươi. Qua lại với nhau lâu như thế, Úc đạo hữu thấy ta giống kẻ đại gian đại ác hay sao? Chẳng lẽ bởi vì lập trường của ngươi và ta không giống nhau, ngươi liền có thành kiến như thế với ta?

Biên Duyên Mai lấy ân tình ra nói chuyện, Úc Ái tất nhiên không thể không nhận. Thấy đối phương có thành ý, nói chuyện dễ nghe, nếu so ra thì có vẻ hắn hơi keo kiệt, đành hít sâu một cái bình ổn lại rồi ngồi xuống.

- Quả thật là ta nợ ngươi, sư đệ ngươi ta sẽ lưu tâm, xem như là trả ân tình cho ngươi. Sau này ngươi và ta không cần là bằng hữu.

Đồng ý với Thẩm Kiều mời Ma môn là vì tín nhiệm Thẩm Kiều, nhưng cái nhìn về Ma môn thì không phải có thể thay đổi dễ dàng. Nói xong, Úc Ái liền rời đi.

Biên Duyên Mai chăm chú nhìn Úc Ái rời đi. Một tháng vẫn là hơi ngắn. Chỉ cần Huyền Đô Sơn hướng đến Chu triều, nắm được Úc Ái chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian.

Sau khi Úc Ái quay lại liền thu dọn hành lý, dẫn sư đệ sư muội vội vàng rời khỏi Trường An, ra đến cổng thành lại nhận được thư cùng tặng lễ của Biên Duyên Mai. Úc Ái biết ở Trường An phải thận trọng từ lời nói đến hành động. Cổng thành là nơi người qua kẻ lại đông đảo, người biết quan hệ giữa hắn và Biên Duyên Mai không ít. Hắn nhớ ra Biên Duyên Mai từng đưa hắn đi bái phỏng khắp nơi, kết giao đại thần, chỉ sợ chuyện giữa Huyền Đô Sơn và Hoán Nguyệt Tông có quan hệ đã lan truyền trong thượng tầng một số tông môn rồi. Hiện giờ nhận quà thì liền xác thực tin tức này, không nhận lại có vẻ Huyền Đô Sơn lợi dụng xong liền ném đi. Ma môn thật là vô sỉ.

Trầm mặc mất mấy giây, Úc Ái đành bất đắc dĩ nhận lấy, sau đó trưng ra vẻ mặt lạnh lùng anh tuấn, rời khỏi Trường An.

......

Tại Huyền Đô Sơn, Thẩm Kiều nhìn Tam Thanh Điện đã gần như bố trí xong xuôi, ước chừng thời gian Úc sư đệ trở về. Lúc Úc Ái dẫn Viên Anh và Hoành Ba về, chỉ kể chuyện tốt, không kể chuyện xấu, chỉ nói kết giao được không ít trọng thần trong triều, cuối cùng nói Vũ Văn Ung đồng ý để hắn bái kiến, ít ngày nữa liền phải quay lại.

Chỉ có thể nói dáng vẻ thanh tịnh vô vi trước kia của Thẩm Kiều để lại ấn tượng mạnh với mọi người. Úc Ái nghĩ Thẩm Kiều chưa từng tiếp xúc qua tục sự hồng trần, có nói việc triều đình với Thẩm Kiều thì đối phương cũng không hẳn là có thể giúp đỡ. Hơn nữa nước xa không cứu được lửa gần, thôi thì khoan hãy nói chuyện mình gặp khó khăn, chỉ đại khái đề ra chuyện bản thân đã hoàn thành.

- Chưởng giáo, quan chủ Thuần Dương Quan đã đưa đệ tử đến, đang đợi ngoài sơn môn rồi.

Nghe thấy tiếng đệ tử bẩm báo, Thẩm Kiều thôi suy nghĩ, vội ra cổng nghênh đón. Thuần Dương Quan cũng là Đạo môn, quan chủ đích thân đến, bản thân y là chưởng giáo tất nhiên phải đi nghênh đón.

Lúc Thẩm Kiều ra, đã thấy Đại sư huynh Đàm Nguyên Xuân đang nói chuyện với một người trung niên mặc Đạo bào. Đạo nhân râu tóc đen nhánh, tay cầm phất trần, phía sau còn có mấy đệ tử theo cùng.

Người dẫn đầu đương nhiên chính là quan chủ Thuần Dương Quan, Dịch Ích Trần. Dịch Ích Trần thấy Thẩm Kiều tiến lại, chắp tay với Thẩm Kiều, cười nói.

- Thẩm chưởng giáo, bần đạo nghe được tin Huyền Đô Sơn nhập thế, quả thật là vô cùng hoan hỉ.

Kiếp trước, Thẩm Kiều gặp qua đệ tử thân truyền của Dịch Ích Trần, Lý Thanh Ngư, nhìn người trẻ tuổi lạnh lùng, theo sát phía sau Dịch Ích Trần, mỉm cười:

- Sớm đã nghe nói quan chủ thu một đệ tử, tư chất ngút trời, căn cốt thanh kỳ, mười lăm tuổi đã đọc hết điển tịch trong Thuần Dương Quan, nhớ kỹ trong lòng, sau lại đi chu du vùng Côn Luân ở Tây Vực. Cứ nghĩ rằng lần này không được gặp nên có chút tiếc nuối, hôm nay nhìn thấy lệnh đồ, quả thực bất phàm.

Dịch Ích Trần sống tới từng này tuổi, lời khen nào mà chưa từng nghe qua, sớm đã không màng vinh nhục. Nhưng Thẩm Kiều là đang khen đệ tử tâm đắc nhất của hắn, lại là khen thật tâm thật lòng, nói Thuần Dương Quan có người kế tục. Dịch Ích Trần thấy hài lòng, hảo cảm với Thẩm Kiều không khỏi tăng thêm vài phần.

Hai người hàn huyên một chút, Thẩm Kiều để Lưu trưởng lão đưa đoàn người Dịch quan chủ tới phòng dành cho khách nghỉ ngơi.

Thuần Dương Quan là đoàn người tới sớm nhất, ba ngày sau mới chính là đại hội luận đạo. Trong ba ngày này, Thẩm Kiều vẫn luôn ở lại Tam Thanh Điện, nghỉ ngơi cũng là tại nhà nhỏ xây ngay cạnh Tam Thanh Điện.

Tông chủ Bích Hà Tông bế quan, người tới là sư huynh của Triệu Trì Doanh tông chủ, Nhạc Côn Trì.

Lâm Xuyên Học Cung có Tạ Tương và Triển Tử Càn tới. Nhìn biểu cảm nhàn nhạt của Tạ Tương, chắc là Nhữ Yên Khắc Huệ đã biết chuyện Úc Ái tới Chu triều. Tạ Tương là đệ tử đắc ý nhất của Nhữ Yên Khắc Huệ, lại là người của Tạ thị ở Trần quận, hẳn là rất nhạy bén với chuyện triều đình. Úc Ái tới Chu triều biểu đạt điều gì, tất nhiên là Lâm Xuyên Học Cung hiểu rõ. Lâm Xuyên Học Cung coi thường huyết thống Tiên Bi của Bắc Chu, lạnh nhạt với Huyền Đô Sơn lựa chọn Chu triều cũng là điều dễ hiểu.

Thế nhưng Triển Tử Càn vừa thấy Thẩm Kiều, hai mắt liền sáng lên. Thẩm Kiều nhớ kiếp trước, đối phương muốn để y làm mẫu vẽ tranh, kiếp này y vô bệnh vô thương, tinh thần tốt đẹp, Triển Tử Càn hẳn là đã nổi lên hứng thú hội họa, không khỏi cười với Triển Tử Càn. Nếu không phải bị Tạ Tương ngăn cản, chỉ sợ Triển Tử Càn đã tiến lên thỉnh cầu.

Thiên Thai Tông cũng phái người tới, Thẩm Kiều chưa từng gặp qua, hai người bọn họ tự xưng là Liên Sinh và Liên Diệt, đệ tử của Tuyết Đình thiền sư.

......

Một ngày trước đại hội luận đạo, các phái tông môn đều đã lục tục đến hết.

Thẩm Kiều đang luận đạo cùng Dịch Ích Trần, nghe đệ tử truyền lời rằng Úc trưởng lão đã quay lại, Thẩm Kiều đành cáo tội với Dịch Ích Trần rồi vội vàng đi nghênh đón, lại thấy Úc Ái đứng chung một chỗ với Ngọc Sinh Yên, Thẩm Kiều kinh ngạc không thôi. Thái độ của sư đệ đối với người Ma môn... sao lại tốt như thế. Nghe Ngọc Sinh Yên một tiếng Úc huynh hai tiếng Úc huynh, tuy sắc mặt Úc Ái có chút không vui, nhưng cũng ưng thuận, thật là...chuyện động trời.

Kiếp trước, y bị thương, mất trí nhớ, Ngọc Sinh Yên chăm sóc y suốt ba tháng, tuy là mệnh lệnh của Yến Vô Sư, nhưng phần ân tình này Thẩm Kiều vẫn luôn ghi tạc trong lòng.

Mấy người Úc Ái thi lễ với Thẩm Kiều, Úc Ái chủ động giới thiệu:

- Chưởng giáo sư huynh, đây là Nhị đệ tử của tông chủ Hoán Nguyệt Tông, Ngọc Sinh Yên.

Úc Ái giới thiệu người ngay khi xung quanh còn có người của môn phái khác, vừa nghe thấy là người trong Ma môn thì đều nhìn về phía Thẩm Kiều bên này. Lúc chúng đệ tử đưa thiệp mời, bọn họ đã sớm biết Huyền Đô Sơn còn mời cả Ma môn, phần lớn đều cho rằng Huyền Đô Sơn muốn cảnh cáo người trong Ma môn, nhưng hiện tại xem ra hình như không phải như vậy.

Trước mặt nhiều người như thế, Ngọc Sinh Yên có vẻ thành thạo, không có lấy một chút luống cuống, cực kỳ có lễ nghi, chào hỏi:

- Sư tôn bế quan chưa ra, sư huynh bận về việc chiến sự, không rảnh tới đây tham gia. Sư tôn để tại hạ tới Huyền Đô Sơn, mong Thẩm chưởng giáo châm chước.

Tất nhiên là Yến Vô Sư sẽ không tới. Trước tiên không nói việc hắn đang bế quan, kể cả không bế quan, hắn cũng sẽ không tới. Trong mắt hắn, Huyền Đô Sơn mà không có Kỳ Phượng Các thì cũng chỉ thường thôi. Thẩm Kiều trọng sinh trở về cũng đã được nửa năm rồi, nhưng nỗi đau khi đó vẫn quấn lấy thân tâm, Thẩm Kiều cũng không muốn gặp lại Yến Vô Sư.

Thẩm Kiều tỏ vẻ chưa quen biết, hàn huyên vài câu xong liền để đệ tử đưa Ngọc lang quân tới phòng cho khách nghỉ ngơi. Ngọc Sinh Yên vừa đi vừa liếc mắt nhìn lại Thẩm Kiều một cái. Bản thân hắn chưa bao giờ gặp qua vị Thẩm chưởng giáo này, vì sao thái độ của đối phương so với một số tông môn khác lại tốt hơn rất nhiều. Tất nhiên Ngọc Sinh Yên không cảm nhận sai, lúc Thẩm Kiều thấy hắn đi chung với Úc Ái, sự ngạc nhiên ấy có chút ấm áp. Phải! Đúng thật là ấm áp. Chẳng lẽ Thẩm Kiều biết sư tôn? Hoặc là biết Đại sư huynh?

Pháp Kính Tông chỉ phái tới một đệ tử truyền lời, nói đường xá xa xôi, nhiều có bất tiện, không thể tham gia đại hội luận Đạo lần này được, thuận tiện đưa đến chút lễ mọn, mong Thẩm chưởng giáo thông cảm. Cũng không ngoài dự đoán của Thẩm Kiều, mấy năm gần đây, Pháp Kính Tông bị chèn ép nghiêm trọng, ngoài đề phòng Hợp Hoan Tông ra tay, cũng đề phòng cả Đạo môn, không tới là có nguyên do, tặng quà là đã lịch sự lắm rồi.

Buổi tối, trừ Hợp Hoan Tông, những tông môn khác đã đến đông đủ, tông môn không đến được cũng đã phái đệ tử giải thích lí do. Huyền Đô Sơn tuy có danh là đệ nhất Đạo môn, nhưng chưởng giáo hiện tại chỉ xếp thứ mười trong giang hồ. Dịch Ích Trần là một trong ba đệ nhất giang hồ có tới vì cũng là Đạo môn. Còn lại tám đại cao thủ, người trong Ma môn đều viện cớ bế quan, Nhữ Yên Khắc Huệ và Tuyết Đình thì không tới do mâu thuẫn lập trường. Lần thịnh hội này tất nhiên không tính là quá long trọng, nhưng đây mới chỉ là bước đầu tiên để Huyền Đô Sơn nhập thế, có thể có quy mô như thế này, mọi người trên Huyền Đô Sơn cũng coi như là tương đối vừa lòng.

Sau khi Thẩm Kiều trở lại Ngọc Hư Các, đã thấy Úc sư đệ ngồi ở trong sảnh, trông có vẻ đã đợi y được một lúc rồi. Thẩm Kiều cũng rất muốn biết tình hình lần này của Úc Ái, vội đi tới, ngồi đối diện với Úc Ái, Úc Ái hỏi thăm.

Úc Ái nói đại khái về thế cục hiện giờ, Nam Trần tấn công Bắc Tề, đã công hãm mấy nơi Úc Châu, Bắc Từ Châu. Chiến tuyến đã đẩy đến Bắc Hoài, Bắc Chu đang chuẩn bị chinh phạt Tề, Vũ Văn Ung đúng là đã nổi lên ý định diệt Phật, chỉ sợ không lâu sau sẽ hạ chỉ.

- Sư đệ, sao ngươi lại lên núi cùng Ngọc Sinh Yên? Nhìn bộ dạng của hắn hình như đã quen biết ngươi từ trước.

- Cũng không phải là hắn biết ta từ trước.

Úc Ái nhớ tới Biên Duyên Mai thì lại bực mình, nhưng Biên Duyên Mai...... tình ý chân thành, hơn nữa qua lại hơn một tháng, đúng thật là hai người cực kỳ hợp ý. Có thể Biên Duyên Mai cũng không phải đại gian đại ác, có lẽ là do ta có thành kiến.

Thẩm Kiều thấy mãi một lúc lâu mà Úc Ái không nói lời nào, rất là tò mò. Thường thường hắn nhíu mày là đang bực bội. Úc Ái tới Trường An, cũng không phải là gặp phải Yến Vô Sư. Yến Vô Sư bế quan không ra, sao mà ở Trường An được. Hắn cùng Ngọc Sinh Yên... Từ từ, Biên Duyên Mai nhậm chức ở Trường An, quan chức cũng không nhỏ. Bản thân y cũng không rõ Yến Vô Sư bắt đầu hợp tác cùng Vũ Văn Ung từ khi nào. Nếu Biên Duyên Mai ở Trường An, thì chuyện của Ngọc Sinh Yên y cũng hiểu rồi.

Quả nhiên, Úc Ái nhắc tới Biên Duyên Mai.

- Lần này ta này đi Trường An, gặp phải Đại đệ tử của Ma quân, Biên Duyên Mai. Ở trong triều, thế lực của hắn lớn, lần này ta gặp mặt Vũ Văn Ung, hắn giúp ta rất nhiều.

Thẩm Kiều cả kinh, y từng gặp qua Biên Duyên Mai, trầm ổn tinh luyện, làm việc chặt chẽ cẩn thận, là người đa trí khéo đưa đẩy. Nhưng sao hắn lại giúp Úc Ái, nghe giọng điệu của Úc Ái hình còn giúp rất nhiều.

Thẩm Kiều nhớ tới chuyện bị Yến Vô Sư chơi đùa rồi vứt bỏ. Biên Duyên Mai nếu vẫn luôn giúp Yến Vô Sư xử lý sự vụ ở Bắc Chu, tâm kế không thể khinh thường. Úc Ái so với Biên Duyên Mai đúng thật là sói vờn thỏ. Nghĩ tới đây, thân thể tự động nhớ lại nỗi đau tự bạo căn cơ, Thẩm Kiều quýnh lên, vội nói:

- Biên Duyên Mai này xử lý sự vụ của Hoán Nguyệt Tông, lại làm việc cho Vũ Văn Ung nhiều năm, đa mưu túc trí, sư đệ vẫn nên cẩn thận một chút.

- A Kiều biết Biên Duyên Mai?

Úc Ái xử lý sự vụ trên Huyền Đô Sơn hằng năm còn không biết người này. Biên Duyên Mai luôn luôn làm việc kín kẽ, lại làm quan trong triều nhiều năm, trong chốn giang hồ, người biết hắn quả thật không nhiều lắm. Sao A Kiều lại biết?

Thẩm Kiều quýnh quá lỡ miệng. Thẩm Kiều ở kiếp này làm sao mà biết được Biên Duyên Mai.

- Ngươi nói trên triều hắn giúp ngươi rất nhiều, hắn là người Ma môn, ngươi cùng hắn quen biết không lâu, hắn lại đối đãi như vậy với ngươi, ta rất lo lắng.

Miễn cưỡng giải thích cho qua, Úc Ái đang nặng nề tâm sự, lại tín nhiệm Thẩm Kiều hết mực, cho nên cũng không nghĩ nhiều.

Sau khi hai người thảo luận một hồi, có chút bất đắc dĩ với ý đồ khơi mào tranh chấp giữa Phật, Đạo của Vũ Văn Ung. Nói vậy thì Phật môn chắc cũng nhận được tin tức rồi. Đại hội luận Đạo ngày mai sợ là sẽ nổi lên phong ba bốn phía.

------------------------------------------------

Lời tác giả:

Tha thứ cho ta đã để tam quan chạy theo ngũ quan. Tạo hình Úc Ái trong Donghua đẹp quá mà cho nam nhị ít đất diễn quá, thật sự không cam lòng mà. Viết truyện cũng chỉ để thỏa mãn bản thân, có lẽ ta bất tri bất giác tẩy trắng Úc Ái mất rồi.

Lập luận về Đạo gia trong truyện không hẳn là chính xác, mọi người cứ cho qua vậy nhé. Văn hóa Trung Hoa bác đại tinh thâm, thật sự là đọc không hiểu nổi. 😭

Lời dịch giả:

Đồng ý với quan điểm của tác giả. Tra cứu mấy cái thông tin về Đạo giáo, đọc muốn nát cái não ra luôn T^T


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net