Chương 7: Nghiệt duyên hay lương duyên cũng là duyên!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Kiều kìm nén lại nỗi lòng đang phập phồng, trấn tĩnh, tự nhiên đi vào khách điếm, hỏi thăm, thuê phòng, gọi món, sau đó ngồi ở lầu một đại sảnh dùng cơm. Tuy Yến Vô Sư cố ý thu liễm lại, nhưng vẫn khiến người ta chú ý, không ít người trong khách trạm len lén nhìn trộm về phía Yến Vô Sư, rồi lại e ngại khí khái nghiêm nghị, không dám tùy tiện kết giao.

Thẩm Kiều luôn chú ý tới ánh mắt của người khác, cũng nhân tiện nhìn Yến Vô Sư thêm vài lần, thấy hắn chẳng hề chú ý, chỉ nhìn mãi cảnh sắc ngoài cửa sổ kia, yên lặng nhẹ nhàng thở ra, đáy lòng bỗng thấy hơi mất mát, nhưng cũng nhanh chóng gạt đi. Sau đó, Thẩm Kiều chú tâm tới mấy âm thanh tán gẫu của khách nhân.

Vĩnh Châu cách Trường An cực gần, không phồn hoa bằng Trường An cũng không nghiêm ngặt giống Trường An, thương nhân lui tới càng nhiều. Mấy năm gần đây chiến tranh liên miên, thương nhân có kiến thức, can đảm và sáng suốt đã nhân cơ hội chiến tranh mà làm giàu, bây giờ ngồi ở đại sảnh khách điếm này trao đổi tin tức với nhau, ngươi tới ta đi, nâng chén đổi ly thật náo nhiệt.

Một nam tử trung niên hơi đắc ý:

- Bắc Tề kia thật vô dụng, thế mà lại bị kẻ hèn Nam Trần đuổi cổ một đường ra Hoài Bắc.

Đồng bạn bên cạnh hắn có vẻ có chút kinh nghiệm: 

- Ngươi mới vào nghề không lâu, không biết mấy năm trước khó khăn thế nào. Kỳ thật mấy năm trước Bắc Tề là mãnh tướng, ngươi cũng đừng quên, Hộc Luật Quang còn có Lan Lăng Vương Cao Trường Cung kia đã đánh bại tướng sĩ triều ta nhiều lần, ngay cả Tề vương kiêu dũng thiện chiến cũng từng bại dưới tay Hộc Luật Quang.

Nam tử trung niên không quan tâm: 

- Thì đã làm sao? Cứ cho là họ dụng binh như thần, bách chiến bách thắng, thì bọn họ cũng đã chết rồi. Bắc Tề tự đào mồ chôn mình thì trách  được ai? Hiện giờ triều ta cường thịnh, ta sang bên này, so với cậu em rể ta bên đấy thì thoải mái hơn nhiều.

Nam nhân trung niên chậm rãi rót một chén rượu, vẻ mặt có chút hơi ảm đạm.

- Nó ở Bắc Tề, chưa kể mỗi năm phải nộp lên số lượng lớn tài vật mỹ nhân cung phụng đám quan lại Bắc Tề, bản thân nó còn phải ngày ngày nịnh bợ, cẩn trọng nịnh hót, bằng không cái mạng nhỏ của nó cũng không còn. Một đao chém xuống chết còn đỡ, chứ dính đến loại quận gia hoàng thân Bắc Tề thì. Nói ngay tới Mục Đề Bà kia, trước đó vài ngày hắn mới vứt một người đắc tội hắn vào cái lu lớn chứa đầy bò cạp độc. Cậu em rể ta nhìn người nọ đang sống sờ sờ cứ vậy mà bị cắn chết, bị dọa cho phát bệnh suýt nữa thì đi rồi. Muội muội ta lo lắng hãi hùng, làm lão mẫu thân ta thật khổ tâm.

Đồng bạn của hắn chắc là cũng nghe qua tin tức như thế, cũng không chút ngạc nhiên. Nhưng người trẻ tuổi bên bàn giật cả mình, xoay người qua hóng chuyện .

Thẩm Kiều nghe được chuyện ác của Mục Đề Bà, chợt nhớ tới lúc mới bị hắn bắt gặp, hối hận sao kiếp trước lại xuống tay quá nhẹ. Người như vậy cứ trực tiếp giết là xong việc.

Lúc nghe thấy những thương nhân đó nói Bắc Chu hình như có ý định chinh phạt Tề, Thẩm Kiều thầm nghĩ. Y nhớ rõ, kiếp trước, sau khi Nam Trần thu phục Hoài Nam thì lui binh, sau đó, Bắc Chu liền bắt đầu chinh phạt Tề. Yến Vô Sư xuất quan cũng có một phần là vì chuyện đó. Hôm nay đột nhiên nhìn thấy Yến Vô Sư, chẳng lẽ là Bắc Chu sắp sửa chinh phạt Tề? Nghĩ đến đây, Thẩm Kiều chỉ biết thở dài. Giữa hai người là một đoạn nghiệt duyên khó mà phá vỡ, mặc kệ là đời trước hay kiếp này, lần đầu y xuống núi đều gặp phải Yến Vô Sư.

Thẩm Kiều không biết, lúc y dời chú ý sang nơi khác, Yến Vô Sư quay lại nhìn, đánh giá Thẩm Kiều một hồi lâu.

Thẩm Kiều dung nhan tú mỹ khí chất độc đáo, tiên phong đạo cốt, linh quang chính khí, hơi thở dung hòa với vạn vật. Người như vậy vừa xuất hiện ở khách điếm liền bị Yến Vô Sư để ý tới. Thời gian gần đây, Huyền Đô Sơn thanh danh thước khởi, ba ngày sau Vũ Văn Ung chuẩn bị sách phong Huyền Đô Sơn chưởng giáo, chắc là người này rồi.

Sau đó phản ứng của Thẩm Kiều ở khách điếm làm Yến Vô Sư vô cùng hứng thú. Yến Vô Sư chắc chắn phản ứng của Thẩm Kiều như vậy là vì bản thân hắn. Trong khách trạm này, những người khác căn bản không nằm trong suy xét của Yến Vô Sư, lại có kẻ nào xuất sắc hơn Yến Vô Sư?

Yến Vô Sư tất nhiên là đã nhận ra Thẩm Kiều nhìn mình chăm chú. Người khác đều len lén nhìn trộm, chỉ có Thẩm Kiều là nhìn quang minh chính đại, không chút e dè. Sau khi nhìn xong lại có vẻ mặt mất mát, là bởi vì hắn không nhìn lại y sao? Vị chưởng giáo Huyền Đô Sơn này thật là đơn thuần, vậy mà chẳng che giấu chút nào, biểu tình gì cũng bày hết ra trên mặt.

Lại nói, Huyền Đô Sơn cũng có một quyển 《 Chu Dương Sách 》. Nghĩ vậy, khóe miệng Yến Vô Sư hơi cong, vẽ lên một nét cười hơi dịu dàng. Nếu hai đệ tử của hắn mà ở đây chắc chắn rùng hết cả mình. Sư tôn mà cười vạn vật cũng khô, không biết là ai xui xẻo bị sư tôn để ý.

Nếu là người khác, tất nhiên là Yến Vô Sư chẳng thèm chú ý. Nhưng là Thẩm Kiều, có dung nhan, có địa vị, có võ công, trên người có lẽ còn có vật mà Yến Vô Sư cần, Yến Vô Sư chú ý Thẩm Kiều thì cũng không gì là lạ. Vừa lúc Yến Vô Sư thấy Thẩm Kiều cũng khá đặc biệt, với con mắt nhìn đời của Yến Vô Sư, sự che giấu của Thẩm Kiều quá rõ ràng rồi.

"Thẩm Kiều"

Yến Vô Sư thầm gọi cái tên đó trong lòng, nhìn tố y đạo nhân nghiêm túc nghe người khác đàm luận, đáy mắt dạt dào hứng thú.

Hoài nhu bách thần, cập hà kiều nhạc, ngã cầu ý đức, tứ vu thời hạ.

Bản tọa phải xem xem, ngươi có gánh nổi mấy chữ này hay không.

......

Thẩm Kiều chăm chú nghe, đến khi mấy người nói chuyện kia rời đi, mới phát hiện đã qua nửa canh giờ, quay đầu lại, người ngồi ở bên cửa sổ không biết đã rời đi lúc nào, bèn đứng dậy về phòng nghỉ ngơi.

Sau đó, Thẩm Kiều lại không gặp lại Yến Vô Sư, cho đến tận ngày sách phong ấy......

Cửa thành Trường An, Biên Duyên Mai cùng Ngọc Sinh Yên đã đến đứng đợi Yến Vô Sư. Tuy rằng trong lúc sư tôn bế quan cũng có thư từ lui tới, nhưng mười năm không gặp, mà giời xuất quan, chuyện này đối với Biên Duyên Mai cực kỳ sùng bái Yến Vô Sư mà nói không khác gì chuyện vui như lên trời.

Còn Ngọc Sinh Yên, gần mười năm không thấy Yến Vô Sư, thời gian ở cùng Yến Vô Sư cũng ngắn, tuy đi qua không ít nơi, cảnh giới cũng khác xưa, sau Ngọc Đài Luận Đạo một năm trước, đột phá Phượng Lân Nguyên Điển tầng thứ bốn, bước lên hàng cao thủ nhất lưu trong giang hồ, nhưng nghe nhiều uy danh hiển hách của Yến Vô Sư, tâm tình hiện tại đã mừng rỡ lại có chút kính sợ, dáng vẻ có chút hơi gượng ép, không được tiêu sái, tùy ý diễn xuất như ngày thường.

Lúc này Biên Duyên Mai mắt sáng lên, vội chạy nhanh đến một chiếc xe ngựa trước mặt, cung kính hành lễ:

- Bái kiến sư tôn.

Ngọc Sinh Yên chậm nửa nhịp, lúc Biên Duyên Mai đi tới xe ngựa mới để ý tới ám văn trên xe, theo sát sau đó: 

- Bái kiến sư tôn.

Từ bên trong xe ngựa truyền ra giọng Yến Vô Sư

- Trở về rồi nói.

Ba người trở lại phủ thiếu sư. Biên Duyên Mai báo cáo chuyện mấy năm gần đây cho Yến Vô Sư, lúc trước gửi thư cho sư tôn thì chỉ viết những tin mấu chôt, hiện giờ sư tôn đã trở lại, tất nhiên muốn nghe trình bày tỉ mỉ, kỹ càng.

Ngoài chuyện triều đình, Biên Duyên Mai còn tổng kết biến hóa giang hồ gần mười năm nay:

- Sau khi đệ nhất cao thủ võ lâm Kỳ Phượng Các chết, giang hồ tiền tam bị nhân vật đại diện của Đạo, Thích, Nho sở chiếm, lần lượt là Thanh Thành Sơn, Thuần Dương Quan, Dịch Ích Trần; Phật môn, Tuyết Đình thiền sư, cùng với Lâm Xuyên Học Cung, Nhữ Yên Khắc Huệ. Bên ngoài Trung Nguyên tất  nhiên cũng có cao thủ, nhưng võ lâm Trung Nguyên kiêng kị, cố ý không xếp hạng.

Nghe đến đó Yến Vô Sư cười châm chọc, võ lâm Trung Nguyên vẫn là bộ dạng cũ, toàn là chút công phu mặt mũi.

Biên Duyên Mai tất nhiên là cùng ý kiến với Yến Vô Sư, vẫn chưa nói thêm gì, tiếp tục đề tài tiếp theo: 

- Mấy ngày gần đây, Đột Quyết hoạt động thường xuyên, đồ đệ của Hồ Lộc Cổ nhiều lần phái người tới võ lâm Trung Nguyên, nhìn có vẻ là đang tìm kiếm thứ gì.

- Đột Quyết?

Trung Nguyên như thế nào thì cũng là chuyện của Trung Nguyên, Yến Vô Sư là người Hán, tất nhiên là không chấp nhận được tác phong của Đột Quyết.

- Trước đó không phải Kỳ Phượng Các đã đề ra cái gì mà hẹn ước hai mươi năm sao, hiện giờ cũng sắp đến ngày định ước rồi. Hắn luôn bày ra cái dáng vẻ đạo nhân thanh cao, lại để lại cho Huyền Đô Sơn tai hoạ ngầm, Huyền Đô Sơn chắc cũng chăng còn thanh tịnh được bao lâu.

 Xem ra Đột Quyết lòng muông dạ thú, kiềm chế không được, Huyền Đô Sơn chính là tâm điểm của trận phong ba này rồi.

Nói đến đây, Yến Vô Sư nhớ tới việc nhìn thấy Thẩm Kiều ở thành Vĩnh Châu. Vừa nhập thế đã gửi thiệp mời tới Ma môn, tìm tới nơi này hợp tác cùng Vũ Văn Ung, phản ứng khi nhìn thấy hắn. Thú vị! Gần hai năm qua, Huyền Đô Sơn thay đổi cũng vì người này. Là cái gì khiến một đạo nhân thanh tĩnh vô vi, an với tị thế, chưa bao giờ bước xuống hồng trần thay đổi lớn như vậy? Yến Vô Sư phá lệ tò mò, mới xuất quan liền gặp phải người thú vị như vậy, giang hồ này xem ra cũng không nhàm chán.

- Đi điều tra thay đổi gần ba năm nay của Thẩm Kiều, càng kỹ càng tỉ mỉ càng tốt. Còn việc phụ trách hợp tác với Úc Ái, ngươi giữ nguyên kế hoạch đó đã.

Yến Vô Sư phân phó Biên Duyên Mai, hắn rất yên tâm với năng lực của Đại đệ tử. 

Biên Duyên Mai cung kính đồng ý.

Nói xong chính sự, Yến Vô Sư nhìn Nhị đồ đệ của mình, ngữ khí nhàn nhạt:

- Sau khi ta bế quan, không rảnh rỗi để quan tâm tới ngươi, nếu hiện giờ xuất quan rồi, tất nhiên sẽ không mặc kệ ngươi nhàn tản độ nhật. Ngươi vừa cập nhược quán, 《 Phượng Lân Nguyên Điển 》 mới ngộ đến tầng thứ bốn, thật là lãng phí tư chất thượng thừa của ngươi.

Ngọc Sinh Yên thấy Yến Vô Sư nói chuyện cùng mình thì hết mực khẩn trương, thấy thái độ hài lòng của sư tôn với sư huynh, trong lòng tất nhiên rất mong chờ, kết quả lại là bị dội cho vào đầu một chậu nước lạnh, không khỏi có chút tủi thân.

Tuy là sư tôn bế quan, nhưng hắn cũng không dám trễ nải việc tu luyện, ở trên giang hồ cũng coi như có chút danh tiếng. Ngọc Đài Luận Đạo trên Huyền Đô Sơn, môn phái giang hồ khắp nơi trình diện, hắn cũng chưa làm sư môn mất mặt, sư huynh còn khen hắn, kết quả là sư tôn lại chẳng thấy hắn có điểm gì đáng khen.

Yến Vô Sư đương nhiên đã nhận ra cảm xúc của Tiểu đồ đệ, tâm tính yếu đuối đến thế à? Nhìn thoáng qua Đại đồ đệ có chút lo lắng đứng bên cạnh, không biết nói cái gì. Rốt cuộc Biên Duyên Mai nuôi dạy Ngọc Sinh Yên thành cái dạng gì? Chính y lúc mới cập nhược quán đã có thể một mình đảm đương một phía, sao Ngọc Sinh Yên còn chưa bỏ được cái tâm tình trẻ con này. Kỳ thật, Ngọc Sinh Yên chỉ như vậy với sư tôn và sư huynh, ở bên ngoài hắn vẫn là người rất mạnh mẽ, cường đại giỏi giang.

Yến Vô Sư nhìn Tiểu đồ đệ đang tủi thân, không chút khách khí: 

- Thời điểm ta ở cái tuổi này của ngươi,《 Phượng Lân Nguyên Điển 》đã đột phá tầng thứ sáu, ngươi lấy bản thân ra so sánh cùng những kẻ tài trí tầm thường kia, so xong còn đắc chí, thật là khó thành châu báu.

Câu này có chút nặng lời, Biên Duyên Mai nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng cũng không dám nói cái gì, vừa rồi sư tôn liếc mắt một cái, biểu đạt bất mãn với y, bây giờ nói giúp sư đệ sẽ thành châm dầu vào lửa mất.

Ngọc Sinh Yên tủi thân, bị dọa sợ nhận sai:

- Sư tôn kỳ tài ngút trời, sao đệ tử dám so sánh với sư tôn.

Yến Vô Sư thấy Ngọc Sinh Yên đã cảnh giác, liền không hề nhiều lời:

- Bây giờ ta đi gặp Chu đế, buổi tối các ngươi ở sân tập võ chờ ta, ta muốn thấy tiến cảnh võ công của hai người các ngươi.

Nói xong liền để hai đồ đệ đi xuống, Yến Vô Sư tắm gội thay y phuc, rồi đi gặp Vũ Văn Ung. Hiện giờ Chu đế chinh phạt Tề, hắn vừa xuất quan, cũng muốn đi gặp một lần.

......

Sau khi Thẩm Kiều tới Trường An sau, thấy Úc sư đệ đợi mình ở cửa thành, này mệt mỏi cả ngày cùng phiền muộn vì bỗng nhiên gặp lại Yến Vô Sư thoáng chốc tan biến. Sư huynh đệ gần một năm không gặp, Thẩm Kiều nhiều ít cũng hiểu Trường An không dễ sống. Úc Ái thành thục ổn trọng hơn rất nhiều, lúc trước y muốn tới Trường An, bị Úc sư đệ cự tuyệt, nói hắn có thể ứng phó được, để y an tâm bế quan, Huyền Đô Sơn là môn phái giang hồ, võ công của chưởng giáo vẫn là rất quan trọng.

Nhìn thiếu niên bên cạnh Úc sư đệ, Thẩm Kiều không khỏi vui mừng:

- Tiểu lang quân này chính là đệ tử Úc sư đệ mới nhận sao? Nhìn rất là ổn trọng.

Chàng thiếu niên này cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, mặt mũi sáng sủa, cũng không thiếu khí phách thiếu niên, đứng bên cạnh Úc sư đệ, không cao ngạo, không nóng nảy, hành sự rất có lễ, thái độ với y cũng rất kính trọng.

Úc Ái rất vừa long với đồ đệ này.

- Nó là Tề Văn, là trưởng tử của Tề thượng thư, ta tới Trường An kết giao cùng phụ thân nó, cũng vì vậy quen biết Biên Duyên Mai. Năm ngoái, Tề gia tương mời, ông ấy muốn tìm sư phụ cho con mình học võ công, ta thấy trưởng tử ổn trọng biết lễ, tính nết thượng giai, căn cốt cũng coi như thượng thừa, lại đi theo thúc thúc chu du bên ngoài, liền thu làm thân truyền đệ tử. Tề Văn cũng rất có kiến giải trong chính sự, cũng giúp ta không ít.

Tề Văn vội nói bản thân cũng chỉ sửa sang lại công văn, không coi là hỗ trợ, cũng may sư tôn không chê, nguyện dạy dỗ chỉ bảo. Úc Ái trước mặt người ngoài còn khiêm tốn một chút, ở Thẩm Kiều này tất nhiên có một nói một, tuy khen không nhiều lắm nhưng cũng có thể thấy được Úc Ái rất hài lòng với Tề Văn.

- Mân tuyền ẩn diệu, mỹ ngọc thao quang. Yêu cầu của Úc sư đệ đối với bản thân và đối với mọi người đều không thấp, có thể thấy được ngươi quả thật không tồi.

Thẩm Kiều thấy vành tai Tề Văn có chút phiếm hồng, cũng ngừng đề tài, rốt cuộc vẫn là một thiếu niên.

Úc Ái thấy Thẩm Kiều rất có tinh thần, liền đưa Thẩm Kiều đi dạo quanh thành Trường An, bảo Tề Văn về phủ luyện công trước. Hai người đều không hẹn mà cùng nói chuyện vui của cả một năm, không hề đề cập tới những khó khăn gặp phải. Dùng bữa ở tửu lầu nổi danh nhất Trường An xong, hai người trở lại Úc trạch.

Tòa nhà không lớn cũng không nhỏ, sân có ba lối vào, đầy đủ mọi thứ. Phòng tốt nhất trong đó Úc Ái vẫn luôn giữ cho Thẩm Kiều, ngay sát vách phòng hắn, ở giữa có một hành lang dài, thuận tiện đi lại. Thẩm Kiều theo Úc Ái tới thư phòng, nhìn đến tên của viện lâu:

- Khiếp Tâm Cư. "Lự đạm vật tự kinh, ý khiếp lý vô vi." Hai năm nay ngươi vất vả rồi.

Thẩm Kiều cảm động, Úc sư đệ có tâm tư sự nghiệp, thế mà lại khao khát ẩn cư, có thể thấy được hắn ở Trường An không dễ dàng gì.

Úc Ái giật giật môi, muốn nói cái gì lại bỗng nhiên thôi, cuối cùng chỉ lắc đầu:

- A Kiều hiểu lầm rồi, nếu ta còn muốn ẩn cư, trước đó đã không khuyên ngươi nhập thế. Ta ở Trường An không khó khăn như ngươi nghĩ, ngươi đừng lo lắng. Tên này chẳng qua là lấy ý của một bài thơ, nào có ý nghĩa nhiều như vậy.

Mặc dù Thẩm Kiều đồng ý, lại chưa tin Úc Ái nói, tục sự phiền nhiễu, sao có thể không mệt. Thật là một hiểu lầm khéo léo. Cũng chính vì vậy, sau này Thẩm Kiều mới chủ động tiếp xúc với Yến Vô Sư, muốn san sẻ chút ít cùng sư đệ. Thẩm Kiều cảm thấy Yến Vô Sư so với Biên Duyên Mai thì khó gần hơn. Thế nhưng, Úc Ái thà tình nguyện hợp tác cùng Yến Vô Sư cũng không muốn cộng sự với Biên Duyên Mai. Sư huynh đệ hiểu lầm lẫn nhau, ngày sau nhớ tới hai người đều không biết nói gì.

Giờ Ngọ ngày hôm sau, Thẩm Kiều đang xem tin tức triều đình Úc Ái sắp xếp lại, Úc Ái ôm y phục tiến vào:

- A Kiều, ngày mai sắc phong, y phục cho ngươi ta đã kêu người chuẩn bị rồi. Chu đế tò mò về ngươi đã lâu, sau lễ tất nhất định sẽ giữ ngươi lại nói chuyện.

Kiếp trước Thẩm Kiều đã gặp qua Vũ Văn Ung, cũng coi như là có chút hiểu biết về người này, nhưng ngày đó là đến với mục đích xem bệnh.

- Úc sư đệ, thời gian này ngươi ở Trường An, gặp Vũ Văn Ung mấy lần rồi?

- Mỗi tháng đều phải gặp một lần. Vũ Văn Ung muốn được người Hán chấp nhận nhận và có hảo cảm, đương nhiên nhiên phải biểu hiện ra mình coi trọng Nho, Đạo. Trước đó, Biên Duyên Mai đã nhắc nhở ta, nên nói cái gì, không nên nói cái gì, ta đều có chừng mực, ngươi yên tâm, chỉ cần Vũ Văn Ung còn dùng đến Huyền Đô Sơn, hắn tự nhiên sẽ đối đãi lễ nghĩa với ngươi.

Úc Ái cho rằng Thẩm Kiều có chút chột dạ, liền an ủi nói.

Thẩm Kiều tốt xấu gì cũng là chưởng giáo đương nhiệm, tuy nói rất ít hiểu về tục sự, nhưng không có nghĩa là Thẩm Kiều không làm được. Úc Ái đây là quan tâm ắt loạn, hơn nữa ở Trường An rèn luyện lâu ngày, càng thêm thành thục ổn trọng, càng quan tâm vị sư huynh nhỏ hơn hai tuổi này. Trong mắt Úc Ái, Thẩm Kiều mềm lòng thanh minh thuần lương, lại là lần đầu tiên xuống núi, triều đình phong vân phập phồng thay đổi thất thường, bị bắt nạt cũng không biết, càng hạ quyết tâm muốn trở lên mạnh hơn, bảo hộ A Kiều, bảo hộ sư đệ sư muội cùng tiểu bối Huyền Đô Sơn.

Thẩm Kiều nghe ra ý muốn an ủi trong lời nói của Úc Ái, có chút dở khóc dở cười. Y đã quên mất lần này chính là "lần đầu tiên xuống núi", ở trong mắt Úc sư đệ, tất nhiên là y cần được bảo vệ.

- Không phải ta chột dạ, chỉ là nghe nói trước đó Chu đế từng bị bệnh, không biết hiện nay tình huống như thế nào?

Úc Ái không cảm thấy Vũ Văn Ung có bệnh gì nặng. Chu đế hiện giờ đúng là lúc năm thịnh khí tráng, nghĩ lại lúc bản thân gặp Vũ Văn Ung, thở dài nói:

- Chu đế xác thật là một vị minh quân, đáng tiếc lại thúc ép bản thân quá mức, quá mệt mỏi, cứ thế mãi tất có tai hoạ ngầm. Ta nhắc nhở vài lần, nhưng đối phương hình như bận rộn chính vụ, làm sao có thời giờ tĩnh dưỡng điều trị.

Về việc sức khỏe Vũ Văn Ung không tốt lắm, Thẩm Kiều cũng sớm có chuẩn bị. Kiếp trước y nghe giọng Vũ Văn Ung liền phát hiện đối phương hỏa khí tích tụ đã lâu rồi, để lâu sẽ có hại, không thể sống thọ. Còn nhớ rõ Yến Vô Sư nói rằng thời trẻ, Vũ Văn Ung từng thấy Vũ Văn Dục bị Vũ Văn Hộ mua chuộc thái y hạ độc hại chết, từ đó giấu bệnh, không muốn triệu kiến thái y xem bệnh, tự mình chấp chính ngày đêm, cần chính vất vả, sớm có bệnh căn trong người. Hiện tại nghĩ đến, y không khỏi có chút lo lắng, tiếp tục dò hỏi Úc Ái:

- Nghiêm trọng không?

- Cũng không phải bệnh nặng gì khó trị, chỉ là mệt mỏi quá độ, nếu có thể nghỉ ngơi một thời gian, điều dưỡng tốt sẽ khôi phục, không có gì trở ngại. Trên đường tới đây chắc ngươi cũng nghe nói, Vũ Văn Ung chuẩn bị chinh phạt Tề. Ta qua lại chỗ Biên Duyên Mai mấy lần, biết được khi Nam Trần đánh Tề, Vũ Văn Ung đã có chuẩn bị, mà nay Nam Trần thu phục Hoài Nam xong hình như có ý lui binh. Chiến tranh giữa Chu triều và Tề quốc chắc là ít ngày nữa sẽ bùng nổ, thời khắc mấu chốt như vậy, Vũ Văn Ung càng không nghỉ ngơi, ta thấy hắn thậm chí có ý định thân chinh.

- Cứ như thế mãi, sợ không sống thọ.

Thẩm Kiều không biết kiếp trước, Vũ Văn Ung có thân chinh hay không, bởi vì trước đó bản thân y đã bị Yến Vô Sư ném cho Tang Cảnh Hành, buộc phải tự bạo mà chết.

- Ngày mai ngươi sẽ được thụ phong, đích thân thấy Vũ Văn Ung, hơn nữa thời gian ta tới kinh cũng ngắn, Vũ Văn Ung quá đa nghi, ta nhắc nhở cũng vô dụng. Nhưng Vũ Văn Ung lại cực kỳ tin trọng Biên Duyên Mai, nếu hắn có thể nhắc nhở vài câu, Vũ Văn Ung chắc chắn nghiêm túc suy xét.

Thẩm Kiều đồng ý. Cũng đúng. Hiện giờ sớm một năm, tình huống không nhất định phải giống với kiếp trước, ngày mai mọi thứ sẽ rõ cả thôi.

Nghe Úc Ái nói tới Biên Duyên Mai, Thẩm Kiều tự nhiên lại liên tưởng đến Yến Vô Sư. Biên Duyên Mai được Vũ Văn Ung tin trọng, nhưng so với Yến Vô Sư thì vẫn là kém một chút. Thẩm Kiều do dự, muốn nói cho Úc sư đệ chuyện của Yến Vô Sư, rồi lại thôi, sợ không biết nên giải thích tại sao bản thân lại quen biết Yến Vô Sư. Do dự một lúc lâu, đến cùng lại không nói. Nhớ tới kiếp trước, y cùng Yến Vô Sư lên núi, Úc Ái phẫn nộ, hai người giằng co. Úc Ái cùng Yến Vô Sư nhất định là không hợp, y vẫn nên nghĩ cách

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net