Chương 10. Đạo trưởng muốn Sương Hoa không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đạo trưởng, ngươi có muốn Sương Hoa không?"

                              ----
Lúc đó, Tiết Dương không quan tâm mà lôi kéo Hiểu Tinh Trần vào trong núi sâu rừng rậm.

Khi hoàng hôn buông xuống, từng tia nắng mỏng manh chiếu xuyên qua các phiến lá, ngẫu nhiên làm nó chấn động, rớt xuống chút tàn quang hòa vào đất, bóng ma đong đưa theo gió, những bức tranh tối sáng lồng vào nhau khiến cho nơi này càng thêm âm u quỷ dị.

Tuy Hiểu Tinh Trần không nhìn thấy, nhưng các giác quan còn lại nhanh nhạy vô cùng. Trong không khí truyền đến âm thanh kỳ lạ, ở giữa hỗn loạn phát ra hương vị tanh hôi khiến cho người khác buồn nôn.

Hiểu Tinh Trần vô cùng quen thuộc tiếng kêu này, càng không nói đến xung quanh mình cỏ cây lay động phát ra âm thanh xào xạc, tiếng gào càng ngày càng gần, càng khiến cho người ta kinh hãi.

Tẩu thi, có rất nhiều tẩu thi.

Có lẽ còn có hung thi cao cấp.

Nếu là trước kia, tất nhiên y sẽ rút ra Sương Hoa, không chút do dự mà vung về phía yêu ma, tẩu thi tầm thường liền bị một kiếm xuyên tim mà chết.

Tâm luôn hướng đạo, chẳng sợ mắt mù, y cũng chưa từng thay đổi tâm nguyện trừ ma vệ đạo.

Nhưng hôm nay thì sao?

Tâm Hiểu Tinh Trần, đã khó mà giữ được bình tĩnh.

Y theo bản năng mà nắm chặt tay, lại quên mất tay phải của mình vẫn luôn bị Tiết Dương giữ lấy, từ nghĩa trang đến tận đây vẫn chưa hề buông ra.

Hiểu Tinh Trần ma xui quỷ khiến mà nắm chặt tay Tiết Dương, ngón tay thô ráp của hắn vừa lúc cọ vào lòng bàn tay của Hiểu Tinh Trần.

Hiểu Tinh Trần ảo não vội vàng buông tay ra, thế nhưng lại bị Tiết Dương gắt gao giữ lấy, y chỉ nghe được một tiếng cười khẽ từ hắn:

“Đạo trưởng, lâu rồi chưa săn đêm, ngươi sợ à?”

Hiểu Tinh Trần nhấp môi không nói.

Tiết Dương đột nhiên hỏi: “Hiểu Tinh Trần, ngươi muốn Sương Hoa không? Ta đưa Sương Hoa cho ngươi nha?"

Khuôn mặt Hiểu Tinh Trần nháy mắt trở nên trắng bệch.

Tiết Dương nhìn y một cái, ngay sau đó lật lòng bàn tay, triệu ra một thanh trường kiếm màu ngân sắc.

“Chậc chậc, thanh kiếm này cũng thật đẹp nha! Ta chưa từng thấy qua thanh kiếm nào đẹp như vậy. Ha! Nhớ trước đây Hiểu Tinh Trần đạo trưởng một đêm đi săn liền thành danh, Sương Hoa xuất kiếm kinh động thiên hạ, thật sự làm cho chúng ta bội phục vô cùng!”

Hắn cố làm ra vẻ, làm bộ làm tịch, trong miệng nói bội phục, nhưng ngữ khí lại hàm chứa sự châm chọc trào phúng ––

“Đúng rồi, Hiểu Tinh Trần, ngươi không có bội kiếm thì làm sao săn đêm đây? Ta đưa Sương Hoa kiếm cho ngươi, được không?”

“Chỉ cần ngươi nói với ta một tiếng, ‘ ta muốn Sương Hoa ’, ta liền đưa thanh kiếm cho ngươi, thế nào?”

Tiết Dương cố tình ghé sát vào, nhẹ giọng nói: “Đạo trưởng, kiếm này nên ở trong tay ngươi mới tốt, ngươi hẳn nên cầm nó, dùng tuyệt đỉnh kiếm chiêu, liền có thể đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, kiếm thế hiên ngang, giống như tiên nhân! A ha, thật là lợi hại! Thật uy phong biết bao!”

Trong mắt Tiết Dương lập loè tinh quang, hắn hơi buông tay Hiểu Tinh Trần ra, sau đó đem chuôi kiếm để trên lòng bàn tay của y.

Thứ xúc cảm lạnh lẽo mà quen thuộc này làm cho thân thể Hiểu Tinh Trần cứng đờ, theo bản năng cùng thói quen mà nắm chặt năm ngón, giữ chặt lấy Sương Hoa.

Không nghĩ —— Tiết Dương lại thuận thế bao lại mu bàn tay y, cùng nhau cầm kiếm, ở bên tai y quỷ mị mà nói nhỏ: “A, đúng rồi! Đôi mắt ngươi nhìn không thấy, Sương Hoa có thể giúp ngươi chỉ dẫn thi khí, chậc… Thật đúng là một thanh kiếm tốt… Ngươi chỉ cần đi theo nó là được, cái gì yêu ma quỷ quái, nhất định có thể khiến ngươi một kích trúng tâm——”

“Đúng rồi, chính là như vậy……”

Hiểu Tinh Trần ngẩn ngơ, thanh âm của Tiết Dương không ngừng hiện diện trong tai, trong đầu y ——

“… Phía trước có tẩu thi, Sương Hoa đang động đó, ngươi cảm nhận được đúng không? Đạo trưởng, ngươi còn chờ cái gì nữa? Cầm chắc Sương Hoa chạy nhanh về phía trước mà đâm đi, đâm đi nha ——”

Đột nhiên, Tiết Dương nắm chặt lấy tay của Hiểu Tinh Trần——

“Hừm! Ngươi nghe đi! Tiếng da tróc thịt bong, máu tươi phun tung toé, thật hay làm sao, một kiếm xuyên tim ——”

Leng keng!!

Sương Hoa rơi xuống đất, phát ra âm vang thanh thúy.

“Không ——”

Hiểu Tinh Trần gắt gao che lại hai tai, cả người run rẩy, tựa như đã chịu đả kích vô cùng lớn, từng bước từng bước lùi về phía sau.

Tiết Dương cúi người nhặt lên Sương Hoa, thong thả ung dung mà chà lau, “Đạo trưởng không muốn lấy Sương Hoa sao? Nhưng không có kiếm thì làm sao giết tẩu thi?”

Tiết Dương từng bước tới gần, nói: “Đạo trưởng……”

“Không!” Hiểu Tinh Trần thống khổ mà che mặt, không thể thừa nhận mà quỳ trên mặt đất, nghẹn ngào lắc đầu, “Không, không cần……”

Tiết Dương cười.

Hắn quá hiểu rõ Hiểu Tinh Trần.

Tra trấn tâm can người khác, hắn từng làm đến thành thạo vô cùng.

Tiết Dương dùng ba năm cùng Hiểu Tinh Trần chơi trò chơi, kết quả hắn thắng, thành công trả thù, Hiểu Tinh Trần thua hoàn toàn.

Cũng không biết vì sao, Tiết Dương thế mà lại không vừa lòng, hắn hận vô cùng, lại không biết nên làm như thế nào mới phải; hắn chấp niệm không rõ lý do, tham không ra. Không thoát ra được mê chướng, Tiết Dương liền sẽ cự tuyệt mà không nghĩ tới nữa. Người như hắn chỉ biết làm hài lòng bản thân, không hề có điểm cố kỵ gì.

Hiện giờ, Hiểu Tinh Trần người này, là thứ làm cho hắn hứng thú nhất; trái tim Hiểu Tinh Trần, là thứ đồ chơi mà hắn thích nhất… Mục đích của trò chơi này chỉ có một —— hắn muốn cho Hiểu Tinh Trần sống sót, thật nghe lời mà để hắn bên cạnh. Hắn muốn chân chính đại toàn thắng.

Chẳng qua lần này, hắn bắt đầu trò chơi, lại chẳng thể lại đoán được, kết cục cuối cùng là thắng hay thua.

Tiết Dương ngồi xổm xuống trước mặt y, đem thân hình đang run rẩy của Hiểu Tinh Trần mà chậm rãi ôm vào trong lồng ngực, bàn tay khẽ vuốt lưng y, một lần lại một lần.

Khi Hiểu Tinh Trần bình tĩnh lại, y kinh hãi muốn thoát khỏi cái ôm này, Tiết Dương liền thuận thế mà nắm lấy cánh tay y, nói: “Bỏ đi, nếu Sương Hoa khiến cho ngươi khó chịu như vậy, thì bỏ đi, cũng không có gì ghê gớm –– nhưng kiếm, ngươi vẫn phải cầm…”

Tiết Dương cường ngạnh đưa một thanh kiếm khác nhét vào trong tay của y.

Hiểu Tinh Trần giật mình, y kịch liệt muốn buông tay, lại bị Tiết Dương thô lỗ mà cầm lấy cổ tay, bức bách y giữ lấy.

Tuy nhiên, xúc cảm lần này lại khác với lúc trước rất lớn.

Hiểu Tinh Trần hoảng loạn một hồi cuối cùng cũng nhận ra sự khác thường, y nắm lấy chuôi kiếm, ngón tay sờ loạn một hồi, mới phát hiện đây không phải là Sương Hoa.

Đây, là Hàng Tai……

Là bội kiếm của Tiết Dương, Hàng Tai.

Tiết Dương cực kì hài lòng với phản ứng của Hiểu Tinh Trần, hắn thật sự cảm thấy thú vị vô cùng, tâm tình rất tốt mà đỡ Hiểu Tinh Trần đứng lên.

“Đạo trưởng, ngươi không muốn cầm Sương Hoa, vậy ta đưa Hàng Tai cho ngươi, được không?”

Đây mới chính là mục đích thật sự của hắn ——

Tiết Dương chưa từng muốn đưa Sương Hoa kiếm cho Hiểu Tinh Trần, cái mà hắn muốn đưa cho y, chính là Hàng Tai.

Sương Hoa là một thanh kiếm tốt, là thanh kiếm nhiễm máu tươi trong quá khứ, là tâm ma của Hiểu Tinh Trần.

Tiết Dương quá hiểu rõ Hiểu Tinh Trần, hắn biết cách tra tấn tâm can người khác, cũng dễ dàng biết được cách để cứu vớt người nọ ra khỏi tuyệt vọng cùng cực, đoán được y muốn gì.

Hiểu Tinh Trần oán hận nói: “Ta không cần!”

“Chậc!” Tiết Dương dường như biết trước rằng y sẽ ném kiếm đi, hắn lạnh lùng cười: “Đạo trưởng không phải kiếm tu hay sao? Săn đêm sao có thể không cần kiếm được? Ngươi không muốn dùng Sương Hoa, ta liền đưa cho ngươi Hàng Tai, lại không cần đã có thể làm kiêu…… Lại nói nữa —— đạo trưởng à, ngươi cảm thấy ngươi có thể cự tuyệt ta sao?”

Hiểu Tinh Trần chỉ có thể nắm chặt Hàng Tai, lạnh giọng hỏi: “Tiết Dương, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi không sợ ta sẽ dùng Hàng Tai giết ngươi sao?”

Tiết Dương chê cười nói: “Hiểu Tinh Trần, ta hỏi ngươi, người khác cầm Sương Hoa giết ngươi, có thể giết được hay sao?”

Hiểu Tinh Trần sửng sốt, nhất thời minh bạch ý tứ trong lời nói của hắn.

Tiết Dương cười đắc ý: “Không thể đúng không, lần này cũng vậy, mặc dù Hàng Tai nằm trong tay ngươi, cũng không có khả năng sẽ phản bội chủ nhân đâu, kiếm thông với tâm ý của chủ nhân. Cho nên, Hiểu Tinh Trần, ngươi không thể nào dùng Hàng Tai giết ta được.”

Nhân lúc Hiểu Tinh Trần cắn môi không nói, Tiết Dương lại theo thói quen mà cầm lấy tay y.

“Hừm… Ngươi nghe xem, thứ dơ bẩn nơi đây có không ít nha. Đạo trưởng, cầm kiếm lên, chúng ta… Đi săn đêm thôi——”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net