[Quyển 1 : Giữa sự sống và cái chết] Chương 1. Vật trong tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vị công tử này, ngài muốn cái gì?"

"Kẹo."

Tiết Dương nghĩ nghĩ, lại bổ sung một câu: "Loại ngọt nhất."

Chủ quán không để ý ngữ khí có chút âm trầm của Tiết Dương, cười hì hì tiếp đón: "Được rồi, kẹo của ta đều ngọt, không ngọt không cần tiền luôn......"

"Không ngọt, không cần tiền?" Tiết Dương cười nhẹ một tiếng: "...... Vậy cần mạng của ngươi?"

Đương nhiên, thanh âm hắn rất thấp, gần như lời vui đùa, không ai nghe thấy.

Cầm túi kẹo trên tay.

Quả thật, kẹo của tiệm này vẫn không ngọt.

Tiết Dương chỉ nếm một viên liền "Phi" mà nhổ ra. Đột nhiên nhăn mày lại, buông xuống ánh mắt xẹt qua lệ khí.

Rốt cuộc chưa phát tác.

Hắn nghĩ: Tiệm kẹo cuối cùng này, vẫn là giữ lại đi.

Trong ánh mắt kinh ngạc của chủ quán, Tiết Dương lười biếng đem túi kẹo cất vào lòng ngực, xoay người rời đi.

"Ai ai, công tử --" chủ quán hồn nhiên không biết chính mình mới vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, lên tiếng gọi hắn lại: "Ngài, ngài quên đưa tiền rồi!"

Tiết Dương trừng hắn một cái, lại hạ mí mắt, kéo khóe miệng cười lạnh, "Không phải nói không ngọt không cần tiền sao?"

Từ cổ tay áo lấy ra một thanh chủy thủ sáng như tuyết, Tiết Dương nhẹ nhàng lướt qua, "Lão tử cảm thấy không ngọt, còn phải trả tiền?"

Chủ quán nuốt nước bọt vài cái, ước chừng đã biết chọc phải kẻ lưu manh, sắc mặt dần dần sợ hãi.

"Không cần không cần! Ngài đi thong thả --"

Tiết Dương hừ một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Nực cười! Hắn mua đồ có khi nào phải trả tiền? Thế gian này có rất nhiều kẻ ngốc, Tiết Dương hắn có rất nhiều biện pháp đối phó những người này.

Phải nói là, hắn cũng từng có một khoảng thời gian thành thành thật thật trả tiền, là lúc đi theo đồ ngốc kia, nhìn y bị lừa tiền mua cải hỏng và thịt mỡ.

Ách --

Mắt mù, bị lừa, còn trách ai?

Không có người dám lừa Tiết Dương hắn, người đầu tiên dám dùng đồ ăn hỏng lừa gạt hắn, bị băm tay; người đầu tiên dám cười nhạo hắn, bị cắt lưỡi móc mắt.

Thế đạo như thế, xứng đáng!

Xem diễn thôi.

Một kẻ ngốc, một đoạn nhân sinh, một hồi trò hay.

Hắn thích thú, chưa đã thèm.

Tiết Dương ở trong Nghĩa Thành lắc lư nửa ngày. Nơi này là Thục Đông thiên hiệp, hàng năm bị sương mù bao phủ, phải đến sau giờ Ngọ ánh mặt trời phá vỡ lớp sương mù mà chen vào, sương mù mới dần dần tan chút ít.

Cái thành nhỏ này thật sự tồi tàn, trừ bỏ mấy hàng âm phủ, cung phụng, cũng không có gì mới lạ để chơi.

Người trên đường phố cũng không nhiều lắm, lạnh lẽo, vắng vẻ đến nặng nề.

Tiết Dương đứng yên, vòng lấy cánh tay, ánh mắt hướng tới một chỗ, khóe miệng chậm rãi nhếch lên. Ngoài cười nhưng trong không cười.

Một lúc lâu sau, ánh mắt nhìn đến góc đường, rốt cuộc có người bước ra.

Tiết Dương hừ cười một tiếng, người tới cũng treo trên môi ý cười thanh thiển.

Kim Quang Dao một thân áo trắng chất phác, tuy vóc người không cao, nhưng nhiều năm ở ngồi trên vị trí cao, cũng dưỡng ra khí thế đoan trang, trịnh trọng.

Hắn bước đi nhẹ nhàng, hướng Tiết Dương đi tới, thế nhưng lại giống một quý công tử đang du ngoạn.

Phía sau có một người đi theo, đúng là Tô Thiệp, Huề Kiếm Tô Thiệp.

"Thành Mỹ, đã lâu không gặp..."

..................

Hoàng hôn, chim mỏi về tổ, đường ruộng cô tịch, cây rừng thấp thoáng, sớm đã âm âm trầm trầm.

Tiết Dương đi được không lâu, còn thuận tay bắt được một con thỏ ở mặt cỏ ven đường, vừa tình cờ chạy ra.

Tiết Dương tâm tình tốt lên, huýt sáo, bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng.

Gió thổi cỏ lay đằng sau sao có thể giấu được hắn?

Tiết Dương quỷ dị mà cười, liếc mắt về phía sau thoáng nhìn.

Quả nhiên là con nhỏ mù kia, cư nhiên không trốn? Còn dám trộm đi theo hắn trở về? Xem ra thật là nhớ thương tên mù lớn ở nghĩa trang kia!

Tiết Dương cũng chưa nghĩ tới việc đi bắt nàng.

Muốn bắt khi nào, liền có thể bắt được khi đó, hà tất phải gấp gáp.

Trở lại nghĩa trang, màn trời đã tối đen một mảnh.

Hiểu Tinh Trần như cũ ngồi ở túc phòng, đờ đẫn bất động, phảng phất như một tòa thạch được điêu khắc. Chỉ là vết máu trên cổ, đã hơn một tháng nay, nhìn vẫn thấy ghê người.

Y không trốn.

Tiết Dương hôm nay cố ý ở trong thành cọ xát một ngày, chính là muốn nhìn một chút xem Hiểu Tinh Trần có trốn hay không?

Không lập pháp trận, không ai canh chừng, nhưng y quả thực không trốn. Tiết Dương rất đắc ý, kết quả này hắn không ngoài dự kiến của hắn.

Hắn cùng đạo sĩ thương dân trách trời này sớm chiều thân cận ba năm, đã quá hiểu rõ "Thánh nhân" này.

Bất quá chính là một câu --

"Hiểu Tinh Trần, ngươi chính là muốn đi chết, ngươi chạy ta cũng không ngăn cản! Dù sao ta cũng không tính toán, nơi này rất thoải mái, có người bạn tốt Tống Lam của ngươi, còn có con nhỏ mù ngươi quan tâm nhất ở nơi này cùng ta! Đúng rồi, ngươi cũng thấy, tính tình của ta không tốt, ta ngẫm lại -- ai sẽ chịu tai ương này? Đạo trưởng thật sự có thể mặc kệ sao?"

Đùa giỡn nhân tâm, tựa hồ thành trò chơi mới của Tiết Dương.

Giờ phút này, Tiết Dương đứng ở cửa phòng, nhìn y một hồi lâu, thình lình một cười lạnh một tiếng.

"Đạo trưởng, hôm nay không tồi, không đòi chết đòi sống? Có phải là nghĩ thông suốt rồi?"

"Hôm nay ta bắt được thỏ hoang, buổi tối có thể nướng ăn. Đạo trưởng nếm thử tay nghề của ta đi......"

"A, đúng rồi, ta thấy A Tinh. Nha đầu kia vẫn còn nguyên vẹn lắm, ta biết nàng ở đâu, ta không quản nàng, để cho nàng ở bên ngoài vui vẻ một chút đi!"

Tiết Dương đi đến trước mặt Hiểu Tinh Trần, để tay lên trên cổ tay y, cách tay áo rộng cũng có thể cảm giác được thân mình Hiểu Tinh Trần đột nhiên cứng đờ.

"Đạo trưởng......"

Tiết Dương đột nhiên ngọt ngào mà gọi y, ngữ khí rất thấp, làm người sởn tóc gáy.

Mặt Hiểu Tinh Trần tái nhợt như tờ giấy, môi nhẹ nhàng run rẩy. Tiết Dương nhấc cổ tay của y, mang theo y đứng dậy, "Hiểu Tinh Trần, ngươi có phải làrất nhớ A Tinh? Muốn ta đem nha đầu kia trở về cùng ngươi?"

Hiểu Tinh Trần muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không phun ra một chữ.

Hiểu Tinh Trần biết, dù y nói gì cũng vô dụng.

Người như Tiết Dương nếu như muốn làm gì, tuyệt sẽ không ai cản trở được.

Tiết Dương lôi kéo Hiểu Tinh Trần, dẫn y ngồi vào trong đình viện. Từ đầu đến cuối Hiểu Tinh Trần không nói một lời.

Giữa đình viện nổi lên một đám lửa, đêm cuối thu đắm chìm trong không khí mát mẻ, ánh lửa bập bùng.

Tiết Dương lột da con thỏ đặt trên lửa nướng. Dầu trơn nhỏ xuống lửa, phát ra tiếng tí tách.

Một mảnh ấm áp quỷ dị.

Tiết Dương ngồi rất gần, ngữ khí vô cùng nhẹ nhàng sung sướng, "Hiểu Tinh Trần, hôm nay cho ta một viên kẹo đi, ta đây đêm nay không ghẹo hắn, thế nào?"

Hắn là ai?

Hiểu Tinh Trần rốt cuộc có phản ứng, trên dải lụa trắng che mắt của y, ẩn ẩn có máu thấm qua vải mà chảy ra.

Y nghiêng đầu hướng Tiết Dương nói: "Ta, không có kẹo."

Thanh âm của Hiểu Tinh Trần rất thấp, rất lạnh, thậm chí có chút rời rạc, không còn nhu hòa như trước.

Tiết Dương hừ cười một tiếng.

Hiểu Tinh Trần có cảm giác bị nhét vào trong tay một vật cứng.

Là một viên kẹo.

Tiết Dương giảo hoạt: "Hiểu Tinh Trần, bây giờ ngươi có kẹo, có thể cho ta rồi."

Hiểu Tinh Trần cắn môi dưới, bàn tay nắm đến cực chặt, cơ hồ muốn phá nát viên kẹo trong lòng bàn tay kia.

Hiểu Tinh Trần lạnh lùng hỏi: "Tiết Dương, ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Ngươi đã có kẹo, vì sao còn muốn ta cho ngươi?"

Tiết Dương lại dán sát vào chút, dùng ngữ khí có chút vô lại của tiểu hữu thiên chân vô tà trong ba năm kia "Đúng vậy, ta thích bắt ép đạo trưởng, nhưng đạo trưởng ngươi thì sao? Không có năng lực cự tuyệt ta......"

Ngực Hiểu Tinh Trần kịch liệt phập phồng, nếu y có Sương Hoa trong tay, có lẽ sẽ không chút do dự đâm Tiết Dương.

Nhưng y bây giờ, trong tay đã mất Sương Hoa. Thân bất do kỷ, sống chết hoàn toàn không thể tự định......

Cuối cùng, Hiểu Tinh Trần mở lòng bàn tay ra, đem viên kẹo chậm rãi giơ lên trước mặt Tiết Dương.

Tiết Dương mặt cười tràn đầy tự tin, đôi mắt sắc bén không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Hiểu Tinh Trần. Nhìn y duỗi tay lại đây, ngón tay run rẩy cầm một viên kẹo.

Không biết vì cái gì, tâm tình tốt lập tức bị phá hoại.

Ý cười của Tiết Dương phai nhạt, hừ lạnh một tiếng, lột giấy gói ra, nhét kẹo vào trong miệng.

Kỳ quái......

Quả thực, rất ngọt!

Tiết Dương mút kẹo trong miệng, trong lòng có chút tức giận. Chẳng lẽ chỉ có kẹo từ đạo sĩ thúi này đưa ra, hắn mới có thể cảm thấy ngọt?

Nếu là vậy, hắn sợ là càng không thể buông tha đạo sĩ này, ai bảo Tiết Dương hắn thích ngọt như mạng chứ!

Tiết Dương nói: "Hiểu Tinh Trần, ngươi đừng quên, mỗi ngày đều phải cho ta kẹo, thiếu một ngày sẽ......"

Không cần nói cũng biết.

Tiết Dương cho rằng y vẫn sẽ kháng cự như trước đây.

Ngày đó Hiểu Tinh Trần tự sát không thành, tán hồn chưa hết, bị hắn cứu trở về, y vẫn luôn mang bộ dáng không chết không sống này, ngẫu nhiên nói chuyện cũng có thể dễ dàng chọc giận hắn.

Chậm rãi, Tiết Dương liền hiểu, đạo sĩ thúi này là cố ý, muốn chọc mình giận rồi giết y.

Muốn chết, nhưng không có dễ dàng như vậy. Hắn còn chưa chơi đủ!

Tiết Dương không hề dễ bị chọc giận, thì Hiểu Tinh Trần lại ngược lại mỗi ngày càng trở nên trầm mặc, tựa hồ mất đi không khí sôi động.

Ai ngờ lần này, Hiểu Tinh Trần lại gật gật đầu: "Được, ta đáp ứng ngươi. Nhưng ta có một yêu cầu, có thể cho ta gặp Tống đạo trưởng một lần không?"

Tiết Dương cổ quái mà cười, tay cầm củi từ trong đám lửa, chậm rì rì nói: "Đạo trưởng, ngươi là đang cùng ta nói điều kiện sao? Ngươi cảm thấy ngươi còn có tư cách này sao? Hiểu Tinh Trần, ngươi cùng Tống Lam --"

Hắn đột nhiên vứt bỏ gậy gỗ, một phen bóp chặt cổ tay Hiểu Tinh Trần, bóp cực chặt, lòng bàn tay Tiết Dương là nóng do vừa nướng thỏ, cổ tay Hiểu Tinh Trần lại là lạnh băng.

"Các ngươi đều ở trong lòng bàn tay của ta!"

Hiểu Tinh Trần không giãy giụa, trầm mặc một lát, "Không phải nói chuyện điều kiện, Tiết Dương, ta là đang... Cầu xin ngươi."

"Cầu ta?!"

Tiết Dương cười to hai tiếng, tay cơ hồ muốn đem cổ tay Hiểu Tinh Trần bóp nát --

"Hiểu Tinh Trần, ngươi vì Tống Lam cầu xin ta?" Hắn đột nhiên kéo Hiểu Tinh Trần kéo về hướng chính mình, hai người mặt đối mặt, dán sát nhau.

Tiết Dương vẫn đang cười như cũ, nhưng sắc mặt lại hung ác khó coi, "Được, cho đôi bạn tốt các ngươi gặp nhau. Đương nhiên, các ngươi cũng có thể vừa ôm nhau vừa khóc!"

Bạn thân gặp nạn, gặp nhau khóc hết nước mắt, có bao nhiêu thê thảm, bao nhiêu đáng thương -- này thật đúng là một hồi trò hay, thực phù hợp tâm ý Tiết Dương.

Tiết Dương cười trào phúng đầy ác ý, Hiểu Tinh Trần lại như là không nghe thấy. Tiết Dương thấy thế đột nhiên đẩy y ra, duỗi tay búng tay một cái triệu Tống Lam đến --

"Người ngươi nhớ đến rồi, đạo trưởng có thể nhào vào trong ngực --"

Hiểu Tinh Trần gian nan đứng lên, vội vàng mà nghe động tĩnh quanh mình. Sau đó, theo thanh âm, gọi hung thi Tống Lam từng bước đi tới.

Tiết Dương xem xét liếc mắt một cái, ngồi ở cạnh đống lửa gặm thịt con thỏ.

Tiết Dương quá mức tự tin, vật nắm trong tay, có thể chạy thoát?

Chẳng qua hắn không thể ngờ được, Hiểu Tinh Trần chưa từng muốn chạy trốn, cũng chưa từng muốn cho Tống Lam trốn!

Hiểu Tinh Trần đến gần trước mặt Tống Lam, vươn tay chậm rãi xoa đầu, vai cùng khuôn mặt bạn thân.

Cứng đờ như tử thi.

Hai hàng huyết lệ cuồn cuộn mà rơi, Hiểu Tinh Trần giương miệng, trong miệng tràn ra thấp thấp nghẹn ngào.

"Tử Sâm, thực xin lỗi, ta thực xin lỗi ngươi......"

Tống Lam không phản ứng chút nào, không có mệnh lệnh của Tiết Dương, hắn thật sự chỉ là một khối thi thể.

Tiết Dương còn tưởng được nhìn một tiết mục ôm đầu khóc rống, nhưng liếc nhìn bộ dáng của Hiểu Tinh Trần, thế nhưng lại cảm giác thập phần chướng mắt, vì thế lười đến xem.

Hiểu Tinh Trần một tiếng rồi lại một tiếng mà nói "Thực xin lỗi", tay phải thong thả chậm chuyển qua ngực Tống Lam, "Thực xin lỗi......"

Máu tươi từng giọt một lăn xuống từ gương mặt y.

Lòng bàn tay Hiểu Tinh Trần hiện ra một đạo ánh sáng nhạt, đạo ánh sáng kia từng chút một thấm vào ngực Tống Lam.

Đây là tia linh lực cuối cùng của Hiểu Tinh Trần.

Tống Lam đã chết.

Hắn là quân tử phẩm hạnh cao khiết đến vậy, Hiểu Tinh Trần sao có thể nhẫn tâm để hắn chịu nhục như thế?

"Tử Sâm, thực xin lỗi......"

Y có thể vì Tống Lam làm một việc cuối cùng, đó là làm hắn chân chính mà chết đi, từ bây giờ không còn bị Tiết Dương điều khiển!Ánh sáng nhạt dần tản đi, linh lực đã kiệt, khóe miệng Hiểu Tinh Trần cũng tràn ra một tia máu tươi......
- Hết chương 1 -

_____________

Zy: Đm, cái chương này máu chó vãi :D

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net