Chương 7.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Alo, mẹ ạ?" Ngụy Anh hơi nghiêng đầu dựa vào điện thoại theo thói quen, tay phải vẫn giữ lấy balo sắp rơi xuống trên vai, một bên nghe điện thoại của Thường Diệp gọi đến, một mặt dùng khủy tay chọc một cái vào Lam Trạm đang đi bên cạnh, ý nói cậu đi chậm một chút."

"Vâng vâng, hôm nay muốn cùng bọn họ ăn cơm, tối nay con sẽ về muộn."

"Con sẽ chú ý thời gian."

Lam Trạm nhìn y tắt điện thoại, lại khoa trương kéo khóa balo sau lưng rồi nhét điện thoại vào, trong lòng hơi khinh bỉ Ngụy Anh lười biếng, hít sâu một hơi, giúp hắn kéo khóa balo lại, rồi nhanh chóng cho tay vào trong túi áo.

Ngụy Anh ngẩng đầu, cười cười khiến cậu ghét bỏ: "Trạm ca ca, cậu là tốt nhất~

Sắc mặt Lam Trạm khẽ nhúc nhích.

Ngụy Anh thấy vẻ mặt cậu cũng chẳng ý kiến gì, đột nhiên ngẩng đầu cố gắng bước nhanh đi về phía trước, tiếng bước chân rất lớn, giọng nói cũng to hơn: "Ọe! Trời ơi buồn nôn chết mất!" Y quay đầu mạnh lại, đôi mắt đào hoa cười cong lên hướng Lam Trạm nói: "Lam Trạm, vừa nãy tớ khiến cậu mắc ói như vậy, cậu không cảm thấy gì sao?"

"Tớ không nhịn nổi mất!"

Y nhìn thẳng vào hắn, lớn tiếng nói.

Ngụy Anh quay đầu đi, Lam Trạm trầm tĩnh, đi nhanh về phía y.

Phía sau Ngụy Anh, bàn tay đã vươn lên cuối cùng lại hạ xuống.

Đúng vậy, cậu chắc chắn rất ghê tởm.

Chén trà nóng trên tay hai người, bốc lên hơi khói trắng. Lam Hoán mời cả hai người tới nhưng lại không đúng hẹn tới —— lúc ở bậc cửa Lam Trạm phát hiện dép lê của anh còn để chỉnh tề ở một bên, chứng tỏ anh trai còn chưa về nhà, hiện tại chỉ có hai người cậu cùng Ngụy Anh.

Khó được có một ngày không giống ngày thường ồn ào, Ngụy Anh im lặng cầm cốc nước lên miệng uống, từng ngụm từng ngụm nước ấm nuốt xuống, trên mặt không có biểu tình gì, như là vừa rồi ở trên đường huyên náo đến mệt mỏi, không còn sức lực mở miệng.

Từ mặt có thể đoán ý, mọi người đều học được một phương thức ở chung khác, rõ ràng cái gì cũng chưa nói, lại trong lòng hiểu rõ lẫn nhau không nói ra, hy vọng đối phương sẽ vì mình làm hành động gì đó, có lẽ sẽ làm chính mình khó chịu, nhưng vào giờ phút này bầu không khí muốn hạ xuống cũng khó, gọi là có lòng nhưng lực không đủ.

Điểm kích thích có lẽ chỉ cần một động tác, một ánh mắt, hoặc là một câu nói đổi chủ đề đi.

Giờ phút này Lam Trạm cùng Ngụy Anh chính là như thế.

Đột nhiên, trên tầng hai vang lên tiếng mở cửa.

Trong phòng có người? Lam Trạm nhanh chóng đứng lên.

Ngụy Anh cũng đứng lên, ngẩng đầu nhìn tầng hai.

Hai người dùng ánh mắt trao đổi, rồi nhìn chằm chằm vào người trên tầng xuống.

Cổ áo len lộn xộn bị kéo nhăn nhúm, thần sắc Giang Trừng trấn định, môi mỏng hé mở.

"Ồ." Hắn hướng Ngụy Anh đánh tiếng.

"Giang Trừng..." Lam Trạm nhíu nhíu mày, vừa rồi cậu rõ ràng cũng thấy dép lê của hắn cũng ở chỗ bậc cửa, tuy ngày thường người này khiến cậu khó chịu, nhưng việc nhỏ nhặt này không đáng phải nói chứ không phải cậu quá chán ghét không thèm nói chuyện, cho nên trong lúc nhất thời không biết mở miệng tiếp như thế nào, nhắc nhở Giang Trừng "Về sau vào nhà nhớ đổi giày" thì lại kì quái quá.

"Vô Tiện, Vong Cơ." Người đồng dạng vào nhà cũng không đổi giày Lam Hoán từ trong phòng đi ra, đứng che trước Giang Trừng, "Đã trở về rồi à."

Ngụy Anh nhìn thấy bộ dạng Lam Hoán, ngay lập tức có chút không bình tĩnh.

Luôn luôn sống trong nhung lụa hiện tại y lại có dáng vẻ lộn xộn này, quần áo Giang Trừng lộn xộn như thế nào, y cũng hỗn độn như thế. Nếu Ngụy Anh cẩn thận nhìn lại một chút, y có thể thấy được chỗ Lam Hoán đang che đi, vết cứa lớn trên mu bàn tay.

"Giang Trừng mày," Ngụy Anh ngay lập tức gọi tên Giang Trừng, "hai người...", y nói lắp bắp.

"Dùng bữa đi." Lam Hoán đánh gãy lời y.

.

"Tôi đã cảnh cáo anh rồi, chuyện gì tôi cũng làm được."

Hai mươi phút trước, hai người đập cửa đi vào nhà, nói chính xác hơn thì là Giang Trừng giơ chân đá mạnh cái cánh cửa. Hắn còn cảm thán Lam Hoán quá bình tĩnh, hắn như vậy mà y chỉ nhàn nhạt ném xuống một câu "Đóng cửa nhẹ chút" rồi khom lưng đổi giày, ai ngờ Giang Trừng tức bốc khói trên đầu, nắm cổ áo Lam Hoán kéo khiến y không thể không đứng lên. Lam Hoán nhướng mày, nói tốt, em muốn cùng anh náo loạn cũng đừng ở phòng khách lớn tiếng. Chúng ta về phòng nói.

Y vốn tưởng rằng sẽ cùng Giang Trừng khắc khẩu với nhau, ai ngờ chuyện xảy ra tiếp theo khiến y không tưởng tượng nổi. Giang Trừng xông vào phòng y liền bất ngờ đẩy y vào góc tường, ánh mắt bén nhọn đến đáng sợ, đứa nhóc bình thường có tức giận cũng không phải là vẻ mặt này. Lam Hoán nghĩ.

"Vì cái gì anh lại muốn khiến tôi nhục nhã đến như vậy?" Giang Trừng mở miệng hét từng câu từng chữ, cự li cái nắm tay cách mặt Lam Hoán chỉ một gang tấc, khiến người khác rất khó tin tưởng, lúc Lam Hoán chưa nói mấy câu ba hoa chích chòe, Giang Trừng sẽ tạm để yên không làm gì.

Sống lưng Lam Hoán bị ép buộc dán chặt trên tường, nhưng lời nói phi thường bình tĩnh: "Trên thế giới này,"

Y nói: "Mọi chuyện đều cần có phải có lý do cụ thể sao."

Giang Trừng không do dự, vung một quyền xuống. (Đi đường quyền real cựk mạnh!!!)

"Em biết không," Lam Hoán sờ sờ hàm dưới bị đánh, khóe môi hơi giật giật, lôi kéo có chút đau. Sợi tóc ở thái dương hơi rối loạn, ngón tay cắt móng gọn gàng vén tóc ra sau tai: "Anh vô cùng hoài nghi, rốt cuộc đâu mới là gương mặt chân thật của em."

"Cái hiện tại anh đang thấy." Giang Trừng nhanh chóng trả lời, bởi vì dùng lực quá lớn làm ngực hắn thở ra thở vào phập phồng kịch liệt: "Bởi vì cha mẹ anh đi rồi, tôi không cần lại giả vờ giả vịt cái trò anh em tốt kia," hắn cười nhạo một tiếng: "Tôi mới không làm đứa em trai ngoan như tiểu tử Lam Trạm kia."

Giang Trừng kề sát vào Lam Hoán, khoảng cách đủ để hai người cảm nhận hơi thở lẫn nhau: "Tao muốn đánh ai, thì đánh kẻ đó."

.

Thực tế, lời thiếu niên nói ra, bình thường ý tứ muốn biểu đạt của họ là đi ngược lại. Đó là loại cảm xúc kì quặc phổ biến cùng với hành xử khác người, hoặc chỉ đơn thuần muốn dựng lên vỏ bọc gai nhọn bên ngoài, cho rằng đó là khí chất mạnh mẽ, tự bảo vệ chính mình mà thôi.

Còn vì cái gì muốn Giang Trừng thấy xấu hổ nhục nhã? Tuy thời gian trả lời Giang Trừng ngắn ngủi, nhưng Lam Hoán thật sự có nghiêm túc nghĩ đến. Tại sao? Tựa hồ cũng không có lý do cụ thể. Nói là trách nhiệm, căn bản chưa tới mức đó. Nếu nói là y ăn no rỗi việc, Lam Hoán cũng tuyệt không thừa nhận —— ít nhất không phải vì như vậy. À thì, trên thế giới mọi chuyện đâu cần có phải có lý do cụ thể, cơ bản một vấn đề vĩnh viễn không có đáp án thật sự. Lam Hoán nghĩ vậy.

Vì thế, hắn mới trả lời rằng: mọi chuyện đều cần có phải có lý do cụ thể sao.

Đáng tiếc là, Lam Hoán đều đang nói ra lòng mình, lại chọc đúng chỗ tức giận Giang Trừng.

.

"Không thể như vậy được." Lam Hoán tiếp được nắm tay đang định đấm cái nữa: "Sẽ dẫn tới sai lầm tai họa." Y không giống Giang Trừng nói chuyện không lựa lời, quá mức sẽ ngừng lại, chu toàn trước sau mềm mại mà cứng rắn, chính là không động tới điểm nhạy cảm để bạo kích —— trừ khi Giang Trừng hỏi ra miệng.

Giang Trừng không phụ kì vọng, lớn tiếng áp bức: "Cái gì mà có hay không có? Chẳng lẽ anh không định giải thích hành vi lúc đó sao? Lam Hoán anh cmn có bệnh à, từ lúc vừa mới tới đây, anh giống như dự định tính đủ chuyện để tôi không thể quá tốt được, tôi thiếu tiền anh hả?" Giang Trừng có một thói quen, là đem đồ vật với tiền tài cân nhắc, có lẽ do chịu đựng Thường Diệp từ khi còn nhỏ, có lẽ cũng tự cảm giác được bất hạnh với bất công.

"Cha mẹ anh cho tôi phí sinh hoạt, anh cảm thấy về sau tôi sẽ không còn?"

"Còn có," Giọng hắn hét một lúc nên giờ hơi đau, khàn khàn nói ra câu tiếp theo: "Đừng tự nhận là anh trai tôi. Anh, không, xứng."

Ngay sau đó, hắn cảm giác được bên hông mình căng thẳng, nhắm mắt lại theo bản năng, sau đó ngay lập tức mở mắt ra đã bị Lam Hoán chặn ngang ôm lấy ném xuống giường, trong lòng Giang Trừng căng thẳng, vội vàng động thân đứng lên, không ngờ đối phương một giây trước còn trầm mặc, chân thật đáng tin tưởng thì một giây sau đem hai cổ tay hắn chập lại, Giang Trừng lúc này mới phát hiện, lực tay Lam Hoán lớn đến dọa người.

"Cút ngay!" Giang Trừng giống như con thú hoàn toàn bị chọc giận, giãy giụa điên cuồng, dù khí lực Lam Hoán kinh người cũng không kìm lại nổi, ván giường bắt đầu chấn động, chính y ngoài chế trụ được Giang Trừng cũng vô pháp làm được chuyện khác, hai người giãy dụa dây dưa, một chuỗi chìa khóa từ túi áo Lam Hoán rơi ra ngoài, rớt ở trên giường, ngay bên cạnh người Giang Trừng.

Giang Trừng nhìn thấy nó.

Vì thế Giang Trừng liều mạng vùng tay ra, quơ được chuỗi chìa khóa ngay lập tức rạch cánh tay Lam Hoán.

Lam Hoán không quá lo lắng, chìa khóa không quá sắc nhọn nhưng lực tay mạnh bạo rạch lung tung kết quả xé ra một vết thương.

Y buông Giang Trừng ra, nâng cánh tay lên, im lặng nhìn máu nhỏ từng giọt, dù thế vẫn một bộ dạng thong dong, ngay ngắn nghiêm chỉnh.

Bị thương thì chảy máu, giống như Giang Trừng ghét y vậy, đều là chuyện đương nhiên.

Anh từng phải chịu thương tổn sao.

Chảy máu sao. Miệng vết thương dễ nhiễm trùng sao, khó lành lại sao.

Đau không.

Có một người sẽ lén lút trốn đi khóc không.

Nếu anh nói anh đồng tình với em.

Em sẽ tức giận sao.

Em sẽ cảm thấy là một loại vũ nhục sao.

Giang Trừng lại mỉm cười, hắn thở hổn hển, vui sướng với thắng lợi, hắn ném chìa khóa sang một bên, ánh mắt như dao nhắc nhở Lam Hoán: Đừng mơ tưởng đi vào thế giới của hắn.

Dưới nhà vang lên động tĩnh.

Màn khắc khẩu tạm thời tạm dừng.

Giang Trừng đi ra ngoài, ngẩng đầu: "Ồ?"

Lam Hoán đi ra cửa phòng, che đi vết thương.

Cuối cùng lại bị suy nghĩ chợt lóe ra trong đầu kéo đến, ngực có chút hơi nhói đau.

.

Đồ ăn đều là cơm nhà nấu, có lẽ vì không có người trên quản, mấy người họ vốn có thể thoải mái không câu nệ. Giữa bọn họ có thể có ngại, nhưng những hành vi ấy đều là thế giới nói cho bọn họ, cần gì ngại mà tránh. Rốt cuộc có hay không không quan trọng, hoặc là nói, dùng phương thức gì để từng người bọn họ cảm thấy thoải mái thì cần đến thời gian tìm hiểu lâu hơn, nhưng là lại bị đủ loại chuyện rối loạn thành ra tan thành mây khói.

Thế là mỗi người đều không dám chậm rãi cọ xát, chỉ có thể cẩu thả duy trì, nếu càng ngày càng gần đến điểm mấu chốt mới có thể bình thường mọi chuyện được.

Bốn người ngồi đây còn không có khả năng suy nghĩ mấy thứ này, bọn họ có tâm sự riêng, cách suy nghĩ riêng. Không ai gắp cho ai đồ ăn, cũng không ai phụ diễn trêu đùa, có lẽ bọn họ không tạo thành thế này, nhưng thực tế là, tất cả mọi chuyện, nguyên nhân lớn nhất là do chính họ.

Giang Trừng thầm thì hỏi, Ngụy Anh, mày bao giờ phải trở về.

Ngụy Anh nói nhỏ, Giang Trừng, tao bây giờ về.

END Chương 7.

Lời editor: Đoạn kéo nhau lên giường làm t hoang mang cựk mạnh, hóa ra Hi Thần ca nổi dã tâm rồi à :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net