Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Lạc Lạc

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trải qua một phen "Cò kè mặc cả", Đức Trí Thể Mỹ Lao rốt cục cũng quyết định được xưng hô, gọi là năm hạng toàn năng, nhũ danh Tiểu Ngũ.

"Tiểu Ngũ a." Diêm Hàn ôm đầu, hết cách rồi, đầu cậu đau.

"Đến nói cho tao xem mày có thể giúp ca ca đây làm những gì?"

【Chỉ dẫn ngài phương hướng sinh hoạt, làm chỉ dẫn cho ngài về giấc mộng. Còn có thể đưa than sưởi ấm trong những ngày tuyết rơi lạnh giá, lúc ngài hoang mang tôi chính là ngọn đèn chỉ đường. Đương nhiên nếu như kí chủ ngài nguyện ý, tôi còn có thể trở thành linh hồn trên người người yêu ngài nha!】

Diêm Hàn: "..."

"Nói tiếng người."

【... Nhìn dáng dấp kí chủ chắc chắn vẫn chưa xem bảng thuộc tính của ngài.】

Trước mắt Diêm Hàn đột nhiên nhảy ra một màn ánh sáng ——

Đức: (0100)

Trí: (0100)

Thể: (1100)

Mỹ: (20100)

Lao: (0100)

【Mỗi hạng kỹ năng đầy thêm một trăm điểm sẽ thưởng rương quà ngẫu nhiên, còn có rất nhiều phần thưởng thú vị chờ kí chủ khám phá! Công năng của Tiểu Ngũ chính là giúp kí chủ ghi chép điểm thuộc tính, kết nối với cao tầng, vì kí chủ phục vụ. 】

"A."

Rương quà ngẫu nhiên này còn có chút ý nghĩa.

Tuy rằng không biết sẽ là cái gì, bất quá xem như là có chút hi vọng.

"Vậy tao phải làm gì mới có thể lấy một trăm điểm?" Diêm Hàn hỏi.

【 Mỗi ngày tích lũy và hoàn thành nhiệm vụ ẩn giấu. Chúng tôi tuyên dương tinh thần là chủ yếu, chỉ cần kí chủ có nỗ lực tin tưởng chỉ vài ngày sẽ lấy được một trăm điểm đầu tiên.】

"..."

Thật là nói cũng như không.

Diêm Hàn từ năm hạng toàn năng biết một số chi tiết nhỏ, đó là "Tích lũy hàng ngày" nói là đạt những thành tựu liên quan đến đức trí thể mỹ lao mà trước nay chưa đạt được sẽ có điểm, còn nhiệm vụ ẩn giấu thì lại hoàn toàn không biết, Tiểu Ngũ cũng không biết nên làm gì để kích hoạt nhiệm vụ ẩn giấu.

Cái vấn đề này xem như là giải quyết xong, cậu sau đó lại hỏi: "Còn gì nữa không?"

【Còn gì?】

Diêm Hàn móc móc lỗ tai: "Mày còn có công năng gì nữa?"

【Tôi còn có thể đốc thúc ngài, cùng ngài tiến bộ nha!】

"..."

【Nếu như kí chủ cần, Tiểu Ngũ còn có thể cung cấp công năng tán gẫu giải sầu.】

"Không cần, cảm ơn."

【Đúng rồi!】

Kèm theo tiếng rít của Tiểu Ngũ, màn ánh sáng trước mắt trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là một... Một người con gái mặc váy ngắn, ngực to mông mẩy, mặt hạt dưa, tóc đen mắt sáng!

"Ngọa tào!"

Người con gái xuất hiện quá đột ngột, làm Diêm Hàn sợ đến mức lui về sau một bước.

Sau đó 'manh muội' mở miệng, âm thanh vẫn là âm thanh điện tử trẻ con của Tiểu Ngũ: "Tiểu Ngũ còn có thể cùng kí chủ biến thành xinh đẹp, còn có thể làm mặt nạ, cùng chị chị em em nằm trên giường, cùng làm một đôi chị em vui vui vẻ vẻ."

"..."

Em gái tuy rằng rất manh, nhưng thanh âm này thật sự là rất phá nát tính cách nhân vật, trong nháy mắt Diêm Hàn tỉnh táo lại, biết cái này giống như màn ánh sáng vừa nãy, đều là giả lập.

Trên thực tế, không đề cập tới cái này cậu thiếu chút nữa liền quên mất, vừa nhắc tới Diêm Hàn liền nổi giận.

"Vì cái gì lão tử phải đóng giả là con gái, còn phải ở trong trường học mặc đồ nữ sinh?!"

【Cái này là thiết lập nha, bảo bảo cũng không có cách nào a.】âm thanh Tiểu Ngũ điệu điệu nói.

Diêm Hàn đầy đầu hắc tuyến: "Tao có thể vuốt thẳng đầu lưỡi?"

【Được, an tâm nha, kí chủ sẽ không bị người khác phát hiện, dù sao ngài đã có kỹ năng mỹ nhan và kỹ năng thân thể mềm mại, hệ thống đang làm gia tăng vẻ xinh đẹp và làm giảm độ nam tính của ngài, chỉ cần không bị người khác nhìn thấy ngài lõa thể hoặc là đứng quá gần lại còn bị mò tới mò lui thì sẽ không có gì xảy ra.】

Lúc nói chuyện em gái manh manh thân thể mềm mại còn uốn éo, nếu là người bình thường phỏng chừng đã căng phồng, bất quá Diêm Hàn lại không hề bị lay động.

Cậu là gay.

Còn là cong cong như nhang muỗi.

Nhiều năm như vậy chưa từng nói chuyện yêu đương với ai, một lần duy nhất bại lộ xu hướng tình dục là lần bản thân tự nói cho người trong nhà, còn bị đánh đến mức vào bệnh viện để kết thúc sự kiện come out đó.

Diêm Hàn hỏi: "Vậy nếu như tao bị người khác phát hiện giới tính thật thì sao?"

【Bị một người phát hiện thì không quan trọng lắm, nếu như đối phương tình nguyện vì ngài giữ bí mật. Nhưng nếu như trước khi đạt được thành tựu năm hạng toàn năng và dùng thân phận học sinh thi đậu X đại mà bị nhiều người phát hiện bí mật này, một khi gây nên chuyện gì hoặc gây rối sẽ bị coi là nhiệm vụ thất bại, thân thể kí chủ sẽ bị trả về trạng thái trước khi chúng tôi tới cứu ngài.】

...

Chính là trạng thái nát óc kia?

...

Được rồi.

Tuy rằng bị người khác biết không có chuyện gì, nhưng ở cao trung bị giáo viên phát hiện giả gái nghe tới liền sởn cả tóc gáy, Diêm Hàn cảm thấy mặc dù trong thế giới giả lập nhưng một khi bị người ta biết bí mật này sẽ rất khó che giấu.

Cho nên chính mình vẫn là phải cẩn thận nhiều hơn nữa, không thể để ai biết.

Haizz, thật là đáng tiếc.

Cậu vốn còn muốn sống lại thì sẽ một lần nữa cẩn thận trải nghiệm thời thanh xuân a, tìm một anh chàng đẹp trai đàm luận chuyện tình yêu gì đó, bây giờ nhìn lại thì xem như là bị ngâm nước rồi.

【Đương nhiên nếu như giới tính là nhân tố quấy nhiễu, Tiểu Ngũ bên này có thể xin cho ngài kỹ năng [Biến tính], triệt để vứt bỏ đặc điểm đặc thù của nam giới, biến ngài thành em gái manh manh giống như Tiểu Ngũ...】

"Không cần cảm ơn."

Diêm Hàn từ chối, cái này sẽ mãi mãi không bao giờ nằm trong suy nghĩ của cậu.

【Vậy cũng tốt.】 Tiểu Ngũ cũng không đáng kể, em gái trước mắt lần thứ hai vặn vẹo người, ngữ khí khá là hưng phấn nói:【Kí chủ đã thấy kỹ năng mỹ nhan, hiện tại phải xem thử kỹ năng thân thể kiều nhuyễn (mềm mại).】

"Làm sao để xem?"

【Có thể làm giống như vậy.】

Trọng tâm thân thể em gái manh manh hạ xuống, hai cái chân thẳng tắp mở ra thành hình một chữ cái, không nói hai lời liền ở tại chỗ xoạc chân.

...

? ? !

Diêm Hàn lần thứ hai bị kinh sợ: Con mịa nó lại còn muốn lão tử xoạc chân?!

【Đến đến, thử xem đi mà.】

"Mày vẫn là biến trở về âm thanh như ban đầu đi." Bây giờ nhìn nó liền cảm thấy biệt nữu.

Cậu cũng không muốn cùng người như vậy trở thành chị em tốt.

... Cùng ai cũng không được.

Em gái manh manh liền vèo một cái biến mất, Diêm Hàn nhìn gương lần thứ hai đánh giá mình, nhìn thế nào cũng thấy biệt nữu.

Một đầu tóc rối loạn thoạt nhìn có chút chướng mắt, Diêm Hàn suy nghĩ một chút, ở trên bàn sách tìm thấy một cây kéo nhỏ, một lần nữa trở lại buồng tắm, giơ tay cắt xuống, kèn kẹt mấy lần cắt đi mái tóc vốn rất dài thành rất ngắn.

Cậu tuy rằng không phải người cẩn thận, nhưng sau khi thôi học cũng không phải không làm việc du thủ du thực (*), sau đó lại ma xuy quỷ khiến nổi hứng làm nghề cắt tóc.

(*) Du thủ du thực: Ăn hàng ở không.

Ngón tay Diêm Hàn linh hoạt, lớn lên rất dễ nhìn, một vết sẹo bên khóe mắt tăng thêm mùi đàn ông, làm nghề cắt tóc lại đặc biệt thành thạo điêu luyện, ngắn ngủi hai năm Diêm Hàn liền từ người làm công biến thành Toni (*) · Diêm · lão sư, tự cắt tóc cho chính mình có độ khó nhất định, nhưng tóm lại sẽ không quá xấu.

(*) Toni: là một trong những người thành lập nên tiệm cắt tóc Toni&Guy, mở ra kỷ nguyên mới của ngành cắt tóc tại Anh, còn được mệnh danh là nhà tạo mẫu tóc thời trang hàng đầu.

Diêm Hàn ngược lại cũng không hi vọng nói chuyện yêu đương, muốn dứt khoát làm lại cuộc đời thôi.

Dự định phải là một học sinh có thành tích học tập thật giỏi, tóc tai xén một chút mới thể hiện được thái độ muốn sửa chữa lại sai lầm trước đây.

Nhưng ai biết cậu còn chưa ra tay, Tiểu Ngũ liền ở trong đầu cậu điên cuồng rít gào ——

【A a a tóc quá ngắn sẽ ảnh hưởng đến sắc đẹp của kí chủ! Sắc đẹp hạ thấp sẽ bị trừ điểm! Trừ điểm!】

...

Cuối cùng không thể làm gì khác hơn là cắt một mái tóc gọn gàng chia bảy ba.

Vừa không cần phí tâm quản lý, cũng không cần lo lắng sẽ bị trừ điểm.

Trên thực tế kiểu tóc này phối hợp với sắc đẹp hiện tại của cậu, Tiểu Ngũ bên kia còn cho thêm cậu một điểm, cũng nhiệt liệt biểu dương.

...

Ngày hôm nay trải qua quá nhiều sự kiện, cậu cũng có chút mệt mỏi, cởi đồ tắm rửa, thuận tiện kiểm tra thân thể của mình, xác định có đầy đủ bộ phận cần có, đặc biệt là bộ phận tượng trưng cho sự nam tính, một cái cũng không thiếu, lúc này mới yên tâm ngủ.

Suốt đêm không nói chuyện.

Ngày thứ hai, Diêm Hàn bị âm thanh điện tử của Tiểu Ngũ đánh thức, đầu nhẹ nhàng khoan khoái tóc tai ngắn gọn chạy vào phòng học.

Tiết tự học buổi sáng bắt đầu lúc bảy giờ hai mươi, nếu không trực nhật thì phải có mặt trong lớp học trước bảy giờ mười lăm phút, đến trễ sẽ bị phạt đứng.

Dĩ nhiên đối với Diêm Hàn mà nói đến muộn cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là trừ điểm!

Sáng sớm hôm nay, âm thanh trẻ con trong đầu nói cho cậu biết, đến muộn sẽ trừ vào "Đức", hơn nữa còn là mỗi phút đến muộn đều sẽ quy ra điểm để trừ, đương nhiên là sẽ loại trừ tình huống đặc biệt.

"Làm gì mà hấp tấp vậy!" Đứng trên bục giảng giáo viên chủ nhiệm liếc nhìn đồng hồ đeo tay, bảy giờ mười tám, tiết tự học buổi sáng còn chưa bắt đầu, không tính là đến muộn, nhưng so với quy định trong lớp học vẫn là trễ 3 phút.

"Em xin lỗi thầy." Diêm Hàn thở hổn hển nói.

Tòa ký túc xá và lớp học cách một toà ở ngoài còn cách hai cái sân thể dục, ở giữa còn có một khu nhà ăn, khoảng cách thật sự là quá xa! Cho dù cậu có mạnh mẽ cỡ nào mà chạy xa như vậy cũng không thể không thở dốc.

"Không thể rời giường sớm hơn sao? Các em buổi tối về ký túc xá liền ngủ chứ làm gì, còn ngủ không đủ à..."

Một thầy giáo trung niên đầu 'Địa Trung Hải' (*) vốn là muốn dựa theo thông lệ dùng ngôn ngữ gõ cậu hai câu, lúc ngẩng đầu lên, âm thanh lại im bặt.

(*) Đầu địa trung hải: đại khái là bị hói, bên lở bên bồi.

Hắn phát hiện mình đột nhiên không nói ra được câu nặng lời.

"Nhan Hàm?"

"Dạ thầy." Là lỗi của mình, Diêm Hàn liền thẳng thắn tỏ thái độ nhận sai, "Em lần sau nhất định sẽ đúng giờ, không đến muộn nữa."

Giáo viên chủ nhiệm đẩy gọng mắt kính dày nặng, "... Em cắt tóc rồi sao?"

"A..."

Diêm Hàn lúc này mới nhớ tới tạo hình của mình thay đổi.

"Đúng là cắt đi ạ."

"Cắt ở đâu? Ngày hôm qua còn dài mà, em tối hôm qua không phải là lén lút chạy ra ngoài trường..."

Trường học là trường nội trú, đa số mọi người đều ở ký túc xá trường.

Nhưng đang tuổi trưởng thành ương ngạnh, luôn có người sau tiết tự học buổi tối lén lút leo tường trốn ra ngoài.

Dù trường học canh chừng rất nghiêm, trừng phạt cũng rất nặng, vẫn luôn có người không sợ chết trốn ra, lâu lâu vẫn xảy ra trường hợp cá lọt lưới!

"Không phải thưa thầy, này là em tự cắt." khóe miệng Diêm Hàn có chút co giật, thấy ánh mắt thầy chủ nhiệm không tin, cậu nói: "Lúc tan học là đã chín giờ rưỡi, dù sao đây cũng là vùng ngoài thành, lúc đó tiệm cắt đều đã đóng cửa, em đi đâu cắt được ạ?"

Sắp bắt đầu tiết tự học buổi sáng, lúc này trong lớp đã ngồi đầy người.

Thiếu niên tuổi mười mấy đều là tuổi phản nghịch, rất nhiều giáo viên đều bị học sinh khiến cho sinh ra tật xấu bán tín bán nghi(*), Diêm Hàn vừa nới xong, trong nháy mắt có người ở phía dưới phát ra vài tiếng cười ngắn ngủi.

(*) Bán tín bán nghi: Nửa tin nửa ngờ, vẫn chưa tin hẳn.

"Cười cái gì!" Giáo viên chủ nhiệm hô một tiếng nói, hắn đã dạy rất nhiều học sinh, cũng dạy rất nhiều lớp có thành tích kém, dạng học sinh gì cũng đã từng gặp qua, càng không cho phép nửa điểm bất kính.

Nhưng sinh khí thì sinh khí, lửa giận này lại không có chỗ xả.

Hắn nhìn Diêm Hàn nửa ngày, lại hỏi: "Tôi thấy em hình như khác khác? Em có phải là trang điểm không?"

Diêm Hàn không nói, lười nói nhiều với thầy, thẳng thắn mạnh mẽ lau mặt, giơ tay sạch sành sanh cho thầy xem.

Giáo viên chủ nhiệm á khẩu không trả lời được, trừng mắt còn muốn nói điều gì đó, may là tiếng chuông vào tiết tự học buổi sáng đã vang lên.

Cô giáo trẻ cầm sách ngữ văn không biết xảy ra chuyện gì, đứng ở cửa lớp ngập ngừng không dám vào.

"Được rồi, em về chỗ ngồi đi. Đều lên tinh thần cho thầy, học cho đàng hoàng vào!"

Thầy chủ nhiệm vác theo bụng bia đi ra khỏi lớp, nhường đường cho giáo viên ngữ văn vào.

Diêm Hàn quay người, chỉ nghe được tiếng xì xào bàn tán xung quanh, âm thanh nhỏ giọng cười nhạo đột nhiên biến thành âm thanh hít khí lạnh.

"Đây là ai?"

"Đừng nói với tôi đây là Nhan Hàm kia nha!"

"Cậu ấy sao lại biến thành như vậy! ..."

Diêm Hàn trong thanh âm xì xào bàn tán đi đến chỗ ngồi của mình.

Bàn học đều là bàn đơn, giữa mỗi bàn đều có kẽ hở, chỗ ngồi của cậu ở chính giữa dựa được vào cửa sổ.

Giáo viên ngữ văn đi tới bục giảng ổn định lớp rồi kêu cả lớp đồng thanh đọc bài Thiên văn, Diêm Hàn biết có người còn đang nhìn mình, nhưng cậu cũng lười để ý, mở sách giáo khoa ra nghiên túc đọc.

Thiên văn này là phần phải học thuộc lòng, đọc nhiều lần có thể tăng khả năng nhớ hơn.

Diêm Hàn nguyên bản chính là người đọc to nhất lớp, đột nhiên vừa ngẩng đầu, mắt sắc nhìn thấy một người ngồi xéo phía trước cậu, nam sinh cả người cường tráng như quả núi nhỏ bên hông còn giấu giấu một cái điện thoại di động tính chụp hình.

Điện thoại di động to nhỏ cùng thân thể nam sinh này so sánh quả thực có thể trực tiếp quên luôn, Diêm Hàn là người đang đối diện với ống kính camera kia.

Thật ra cậu cũng chưa chắc chắn lắm, mãi đến lúc nam sinh kia lén lén lút lút quay đầu lại nhìn cậu một cái.

Đại khái là không nghĩ tới Diêm Hàn cũng đang nhìn cậu ta, nam sinh kia cả người cứng đờ, ngượng ngùng cười cười với cậu, lặng lẽ thu điện thoại di động về.

Tiết tự học buổi sáng kéo dài đến bảy giờ năm mươi, nghỉ giữa giờ mười phút, tám giờ chính thức lên lớp.

Chuông tan học vừa vang lên, Diêm Hàn liền trực tiếp chạy đến chỗ tên nam sinh mập kia.

Nam sinh mập không nghĩ tới Diêm Hàn sẽ đến chỗ mình, trong nháy mắt liền hoảng loạn, hô một tiếng "Nhan tỷ" .

Trong đám bạn học nếu quan hệ tốt thường thường sẽ gọi nữ sinh là "Tỷ", nam sinh thì gọi là "Ca", đây được tính là một loại xưng hô thân mật.

Diêm Hàn biết đối phương gọi mình một tiếng "Tỷ" nghĩa là không có ác ý, nhưng mí mắt vẫn giật một cái, nói: "Gọi Diêm ca."

"A?" Nam sinh bối rối.

Diêm Hàn không để ý tới cậu ta, mà là hỏi: "Cậu lên lớp chụp trộm tôi làm gì?"

"A? Tớ không có a..." Nam sinh lần thứ hai hoảng loạn.

"Này mau đưa điện thoại di động của cậu ra cho tôi xem." Diêm Hàn thân thủ.

Vẻ mặt của Diêm Hàn rất lạnh nhạt, phối hợp với một gương mặt quá mức tinh xảo và một đầu tóc ngắn, trong mắt người khác rất có phong phạm của 'ngự tỷ cấm dục'.

Những bạn học khác ngoại trừ đi phòng rửa tay còn lại chính là tụ lại cùng nhau 'gặm' bữa sáng, lúc này đều bị động tĩnh bên này hấp dẫn, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Nam sinh mập lá gan rất nhỏ, ngoan ngoãn giao ra điện thoại di động, cũng nói: "Nhan tỷ, tỷ đừng hiểu lầm, em chính là cảm thấy tỷ thay hình đổi dạng rất thành công, nhịn không được mới chụp hình, aizz, tỷ là mang kính sát tròng sao? Mắt tỷ thật lớn! Da tỷ sao đột nhiên trở nên tốt như vậy..."

Đừng xem vóc người nam sinh mập cường tráng, khi nói chuyện thậm chí còn có chút nương nương khang(*).

(*) Nương nương khang: Nữ tính, ẻo lả...

Cậu ta tuy rằng nhát gan, cũng rất biết nghe giọng đoán ý, thấy Diêm Hàn muốn điện thoại di động của cậu ta, nhìn dáng dấp cũng không phải là tức giận liền đơn giản làm theo, đầu tiên là thả rắm cầu vồng(*), sau đó liền liều mạng hỏi bí quyết Diêm Hàn đột nhiên trở nên xinh đẹp.

(*) Thả rắm cầu vồng:  là một loại ngôn ngữ mạng ý chỉ khen ngợi nịnh nọt, một khi đã thần tượng thì người đó có thả rắm cũng như là cầu vồng.  

Diêm Hàn không để ý tới cậu ta, lãnh khốc mở album, quả nhiên phát hiện ngay tấm đầu tiên chính là ảnh mới vừa chụp trộm mình.

Quyết đoán xóa đi, ném điện thoại di động lại cho cậu ta, Diêm Hàn nói: "Lại để cho tôi phát hiện cậu chụp trộm tôi thì đừng trách tôi không khách khí."

Cậu trước đây ở trên đường hỗn hỗn tạp tạp, câu nói như thế này rất hay thường nói.

Lúc nói chuyện trong giọng điệu còn mang theo một luồng lệ khí, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra vẻ quyết tâm, cái này đến cả Diêm Hàn cũng không ý thức được, nhưng vẫn khiến nam sinh mập sợ đến run run một cái.

Trở lại chỗ ngồi của mình lấy ra sách vở của tiết sau, nam sinh mập kia lại đuổi tới đây.

Diêm Hàn mặc dù hung ác, nhưng trong lúc vung tay nhấc chân đều cho người khác một cảm giác cậu là một người rất dũng cảm không câu nệ tiểu tiết, sẽ không thù dai, làm người khác không nhịn được lòng sinh thân cận.

Nam sinh mập nói: "Ai nha Nhan tỷ tỷ đừng nóng giận, em sai rồi còn không được sao, em đây không phải là người phụ trách giữ gìn và đổi mới bài đăng trên website trường sao, lúc nãy em thấy tỷ liền cảm thấy có thể đem hình của tỷ đăng lên diễn đàn trường, tỷ yên tâm, em bảo đảm sẽ không làm gì sai trái!"

Không chỉ có cách nói chuyện nương nương khang, động tác cử chỉ cũng tương đối xấu hổ, nhưng người này lại phi thường cao, Diêm Hàn cảm thấy bản thân dù đứng lên đối phương cũng cao hơn cậu hơn nửa cái đầu.

Diêm Hàn thân cao một mét bảy sáu, mặc dù chiều cao này với một "Nữ sinh" mà nói có chút cao, nhưng nữ sinh cao trên một mét bảy lớp bọn họ còn có hai người, trong đó có một người thậm chí còn cao đến mét bảy mét tám, cho nên chiều cao này của cậu chẳng hề tính là kinh thế hãi tục (*).

(*) Kinh thế hãi tục: việc đi ngược với quy tắc, khiến cho cả thế giới phải kinh hãi.

Diêm Hàn không lên tiếng, ngược lại những người khác lại nhìn không được: "Cái gì đây a? Ôn Giác Vinh, cậu ngay cả chuyện chụp trộm cũng làm được!"

Nam sinh mập tên Ôn Giác Vinh rõ ràng là nhân duyên rất tốt, lúc này có rất nhiều người đều lại gần nhìn cùng cậu ta náo nhiệt thuận tiện nói đùa.

"Cậu cút đi, tớ không phải là vì nhìn thấy Nhan tỷ thịnh thế mỹ nhan não liền bị lao đao sao, ai nha Nhan tỷ ~ tỷ tha thứ cho em đi, đừng nóng giận mà, có được hay không vậy?" Nam sinh mập uốn éo đẩy người bên cạnh Diêm Hàn ra.

"Cậu nói đến ảnh tường kia là cái gì?" Diêm Hàn hỏi.

"Tỷ không biết? Chính là diễn đàn nặc danh của trường a." Ôn Giác Vinh nói cũng một lần nữa lấy điện thoại di động ra, mở diễn đàn cho Diê Hàn xem.

Trường học tuy rằng cấm học sinh mang theo điện thoại di động, kiểm tra rất nghiêm, nhưng chưa ai chơi điện thoại lên diễn đàn mà bị bắt, giống như giáo viên căn bản không biết có chuyện diễn đàn này, cho nên mọi người liền chơi diễn đàn đùa giỡn trắng trợn không kiêng dè.

"Ầy, chính là cái này."

Diêm Hàn nhận điện thoại di động liếc nhìn, tiện tay mở ra mục ở trên cùng, một cái tiêu đề "Lâu chuyên dụng của Lâm Kiến Lộc" liền đập vào mắt.

Nhấn vào để xem, một khuôn mặt tuy rằng còn rất non nớt, nhưng nam sinh quá mức anh tuấn liền đập vào mi mắt.

Diêm Hàn: "..."

Cả bài viết đều là ảnh người này, đa số mọi người đều là chụp trộm, ngoài ảnh chính là các loại 'thổi', thổi sắc đẹp thổi thành tích học tập, còn có mỗi ngày đều là những lời chúc, mọi thứ đều lộ ra vẻ điên cuồng, nghiễm nhiên so với theo đuổi thần tượng còn cuồng nhiệt hơn.

Diêm Hàn thoát ra, phát hiện còn có những bài đăng về người khác, thậm chí còn có cả mục chuyên về Ngụy Ninh Hâm.

Cậu có chút không nhìn nổi, cũng không thể hiểu, cảm giác mình và thời học sinh trưởng thành cuối cùng là gì vậy.

"Cậu không phải là đăng ảnh để tôi lên đây chứ?" Đây mới là vấn đề cậu quan tâm.

"Không có không có, cái này phải chờ thời cơ thích hợp... Không phải, em là nói em đây nào dám a!" Ôn Giác Vinh nói đùa.

Diêm Hàn liếc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net