12.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phác Xán Liệt như ma chú luẩn quẩn trong đầu Lâm Dã, lời bịa đặt Lâm Dã truyền ra ngoài, gã chỉ muốn Biên Bá Hiền không học ở trường này nữa, cũng không nghĩ Phác Xán Liệt sẽ che chở Biên Bá Hiền thế này, bây giờ hai người họ thôi học cùng nhau, có lẽ vì hôm đó Phác Xán Liệt cười như ác ma địa ngục, khiến Lâm Dã gặp ác mộng tròn một tuần.

Vừa nghĩ rằng Biên Bá Hiền có thể ở trong tay Phác Xán Liệt, Lâm Dã đứng ngồi không yên, gã luôn hoang tưởng một ngày nào đó Biên Bá Hiền lại đến, khom lưng nằm nhoài lên bàn bị viết bậy, gã bắt nạt vẫn im lặng không phản kích.

Nhưng đã rất lâu, cậu chưa xuất hiện.

Xoắn xuýt nhiều lần, Lâm Dã quyết định đi tìm Phác Xán Liệt hỏi rõ, xin địa chỉ gia đình Phác Xán Liệt từ giáo viên, vừa tan học Lâm Dã liền đến thẳng nhà Phác Xán Liệt.

Đã phát âm thanh điện vào phòng Biên Bá Hiền ba hôm nay, như hạng mục cố định, Phác Xán Liệt quan sát phản ứng Biên Bá Hiền qua camera, phát hiện cách mỗi một quãng thời gian cậu sẽ vô cùng nôn nóng, bàn chân sẽ bất an đá chăn, đến lúc Phác Xán Liệt vào phòng Biên Bá Hiền, cậu luôn làm bộ không có chuyện gì.

Trừ ngày đầu hỏi Phác Xán Liệt có nghe âm thanh gì không, hai hôm sau đó Biên Bá Hiền không nói lời nào.

Như thường, Phác Xán Liệt bắt đầu bưng bữa tối tới phòng Biên Bá Hiền, vừa đút vừa chú ý thân hình Biên Bá Hiền, dường như tìm thực đơn bổ sung dinh dưỡng cho Biên Bá Hiền không có tác dụng, vẫn gầy yếu như thế, mặt hóp đi một chút.

"Nếu em mập lên là tốt rồi, ôm thoải mái hơn."

Phác Xán Liệt lẩm bẩm, Biên Bá Hiền đang nhai sửng sốt hai giây rồi tiếp tục ăn, có điều ăn một nửa đã né đầu qua một bên, nói Phác Xán Liệt rằng mình không muốn ăn.

"Sao hôm nay em ăn ít vậy, không khỏe sao?"

Dứt lời Phác Xán Liệt định duỗi tay chạm trán Biên Bá Hiền, vừa động tới Biên Bá Hiền đã nghiêng đầu tránh ra, để tay anh cứng đờ giữa không trung, Phác Xán Liệt lúng túng rút tay về dọn chén đũa ra ngoài.

Lâu thế này vẫn kháng cự động chạm à.

Lâm Dã đứng ngoài cửa nhà Phác Xán Liệt do dự rất lâu, nhìn cửa luyện tập lời chào nhiều lần, đến khi mặt đối mặt Phác Xán Liệt, phần hỏi thăm không thể nói được.

"Biên Bá Hiền!"

"Sao mày đến đây được?"

Vốn Phác Xán Liệt ra mở cửa để định vứt rác, không ngờ vừa mở đã thấy Lâm Dã, Phác Xán Liệt nhíu mày nét mặt khó coi.

"Tao tìm Bá Hiền, mày tránh ra."

Đẩy Phác Xán Liệt, Lâm Dã xông thẳng vào nhà Phác Xán Liệt, ngó căn nhà trống trải kêu tên Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt nghe mà đau tai, tức giận nói, "Em ấy không ở đây, mày đừng tìm."

"Chẳng phải mày giúp cậu ta làm giấy tờ nghỉ học sao, tên ác quỷ mày chắc chắn biến cậu ta ở đâu, mau đưa Bá Hiền ra đây!"

Giọng điệu chất vấn của Lâm Dã khiến Phác Xán Liệt rất khó chịu, ban nãy bị Biên Bá Hiền từ chối chạm vào tâm trạng đã không tốt, Lâm Dã lại khăng khăng đâm đầu, hiện tại Phác Xán Liệt gắt gỏng cực kỳ.

"Tao giúp em ấy thì sao, không phải đã nói rồi à, tao đã ăn em ấy, giờ mày đến còn ý gì? Trong lòng em ấy, mày mới là kẻ khốn nạn chuyên bắt nạt, mà tao lại là người cứu vớt em ấy, dù hai ta cùng xuất hiện trước mặt em ấy, nhất định Biên Bá Hiền sẽ chọn tao."

Phác Xán Liệt đứng đối diện Lâm Dã, hắn không hề sợ hãi, coi như Lâm Dã tìm Biên Bá Hiền rồi, Phác Xán Liệt cũng có thể dùng trăm cách để Lâm Dã câm miệng.

Thủ đoạn kẻ ác gây án có rất nhiều, đối với loại như Lâm Dã chỉ biết nhảy nhảy nhót nhót, búng tay là xong rồi.

"Nói nhảm, chắc chắn Bá Hiền ở ngay chỗ mày!"

Lâm Dã bị chọc tức đến giậm chân, duỗi tay chỉ Phác Xán Liệt thiếu điều xông lên đánh một trận với hắn, nhưng đã kịp thời nhớ lại cảnh ở quán tập võ hôm đó, chỉ dám đi lung tung tìm người.

"Lâm Dã, tao nói cho mày biết, đừng giả vờ giả vịt ở chỗ tao, Biên Bá Hiền là của tao, tao nói em ấy không ở đây là không ở đây, nếu mày mang ý tứ không nên có với em ấy, đừng trách tao không nể tình bạn học chung."

"Tao với mày thì có tình bạn gì! Bá Hiền mới là bạn học chung hai năm với tao, mày vốn không xứng làm bạn tao, cũng không xứng với Biên Bá Hiền, tao chỉ muốn biết bây giờ Bá Hiền thế nào rồi, mày nói nhanh xem!"

Bị Lâm Dã loại bỏ một mặt quan hệ bạn bè với Biên Bá Hiền, tâm trạng Phác Xán Liệt kém vô cùng, thấy Lâm Dã lo âu cho Biên Bá Hiền, Phác Xán Liệt càng không muốn nói cho gã biết.

Rõ ràng đã nhốt em lại, sao còn có người đến tìm?

Không phải trước kia em là người có cảm giác không tồn tại sao?

Không muốn dông dài với Lâm Dã nữa, Phác Xán Liệt dứt khoát đuổi gã ra nhà, trước khi đóng cửa không quên nói, "Mày tìm Biên Bá Hiền, em ấy sẽ không gặp mày."

Đuổi tên ồn ào đi, thế giới như yên tĩnh lại, nhưng Phác Xán Liệt vẫn bực bội, làm sao để mọi người không nghĩ tới Biên Bá Hiền đây, mình đã giam em ấy rồi mà.

Biên Bá Hiền à Biên Bá Hiền, sao em cứ khiến người ta nhớ nhung? Dường như sựt nhớ điều gì đó, Phác Xán Liệt về phòng mình, lục tung tìm tòi cả buổi, cuối cùng lấy một cây kim may quần áo trong hộc tủ, tiện thể lấy cây nến từng mua.

Ban đầu còn định ăn bữa tối với nến cùng em đó, Phác Xán Liệt nghĩ.

Vừa nãy Lâm Dã ầm ĩ một trận làm Phác Xán Liệt nảy lên cảnh giác, vốn nghĩ rằng người bình thường như Biên Bá Hiền cũng chỉ có mỗi anh để ý, ai ngờ tên bắt nạt Biên Bá Hiền cũng nhớ cậu, nếu không hành động, ắt hẳn người chú ý Biên Bá Hiền ngày càng nhiều.

Cầm đồ vào phòng Biên Bá Hiền, âm thanh đóng cửa hơi trùng xuống, Biên Bá Hiền mù mịt nhìn về phía phát ra âm thanh, đợi lát lâu vẫn không có âm thanh gì, liền ngoảnh đầu tiếp tục ngẩn ra.

"Ban nãy tôi thấy có người đang tìm em."

Giọng Phác Xán Liệt hơi kỳ lạ, nhưng Biên Bá Hiền không để ý, "Là ai!"

"Em rất muốn biết? Em muốn nó tới cứu em? Em muốn rời đi?"

Trước giờ Phác Xán Liệt luôn hỏi thẳng thắn, tức giận xen lẫn dục vọng khống chế Biên Bá Hiền, hơn nữa Phác Xán Liệt có ý muốn chiếm giữ nghiêm trọng, giọng nói xúc động vui mừng của Biên Bá Hiền khiến anh trở nên nóng nảy.

"Bất kể là ai, em chỉ có thể thuộc về tôi."

"Ai cũng không được nhìn em, cũng không thể cướp em từ tôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net