🍃Chương 1.1: Một giây rung động, chớp mắt đã là cả nhân gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

        Một giây rung động: Chớp mắt đã là cả nhân gian

            Khoảnh khắc gặp lại Thẩm Lâm là một lần tham gia buổi hội giảng công khai.

           Khi Đào Nhiên tiến vào, buổi hội giảng đã được cử hành hơn nửa thời gian. Cô cong eo, tận lực yên lặng ẩn thân trong đại sảnh, cuối cùng không động tĩnh chọn một chỗ nhỏ ngồi xuống. Buổi hội thảo tiếng Anh này đêm qua giáo sư mới thông báo cho cô, nói rằng cô nhất định phải dành thời gian để dự giảng, sau đó nộp cho thầy một bản báo cáo hoàn chỉnh. Giáo viên hướng dẫn dùng thanh âm nhàn nhạt nhắc nhở: " Em hãy nói khái quát cách thức tham chiếu."

Đạo Nhiên âm thầm thở dài trong lòng, nghĩ đến đã có lần cô trốn vài buổi học, khiến giáo viên hướng dẫn nổi trận lôi đình, đối với tình huống bất ngờ hiện tại, cô chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp.

Cô đâu cố ý, nhưng ngày đó đồng nghiệp làm thêm của cô đều có việc bận, nhờ cô làm trong nửa giờ. Anh ta bình thường cũng hay giúp đỡ cô làm việc nên Đào Nhiên quyết định rút ngắn lại thời gian tham gia buổi nghe giảng. May mắn là Đào Nhiên đã sớm rèn được thói quen tự mình tra tư liệu trong nửa năm đầu đại học.

Trong giảng đường, lần này tuy toàn bộ đều là bài giảng về cách học ngoại ngữ, nhưng giảng viên lại là người Trung Quốc, tướng mạo nho nhã. Điều duy nhất bất đồng là giọng nói của anh mang âm điệu của người Anh. Thanh âm ấy khiến ta cảm giác như đang lắng nghe làn gió nhẹ thổi từ bờ sông cổ kính, làm người ta không khỏi nghĩ tới cử chỉ ôn nhu của những thi sĩ xưa. Rõ ràng đây chỉ là một buổi báo cáo nhàm chán, lúc này thanh âm đó lại khiến buổi dự giảng như một yến tiệc thính giác.

Đào Nhiên điều chỉnh lại tâm trạng, ngồi thẳng nghiêm túc nghe giảng. Thưởng thức giọng nói giàu mị lực là một chuyện, quan trọng là bản báo cáo hoàn hảo mà ba ngày sau cô phải nộp. Cô thỉnh thoảng dùng giấy bút ghi lại những điều cần ghi nhớ.

Nhớ lại lần đầu tiên nghe báo cáo, cô cũng không hề có kinh nghiệm, cầm trong tay giấy nhớ, không biết điều nào mới là trọng điểm. Buổi học trôi qua được một tiếng, cô đã viết kín hai trang giấy. Giáo viên hướng dẫn lật quyển sổ của cô ra xem liền lắc đầu, đây là cô tìm nơi học tập hay luyện viết?

Người hướng dẫn họ Lý, tình tình khó đoán. Đào Nhiên ngẫu nhiên có thể cùng ông cười nói vài lần, đa số đều là ông trầm mặt . Thông thường khi nhận xét bài tập của Đào Nhiên, ông đều phê đến không đúng tí nào.

Đào Nhiên từ trước đến nay là nữ sinh cá tính, đã quen ý kiến với việc nhiều lần bị phê bình, không giống các sinh viên khác hoặc là ủ rũ không dám phản đối hoặc là ngầm oán giận một hồi.

Lúc này cô liếc mắt nhìn lên màn hình máy chiếu, không tiếng động thầm cảm thán một từ tiếng Anh đang xuất hiện. Đây là một từ chuyên ngành học thuật, bắt nguồn từ tiếng Latin. Đạo Nhiên vốn nhạy cảm với loại ngôn ngữ này nhưng giờ lại không thể nào nhớ ra ý nghĩa của nó, không kìm được mà nhìn lại vài lần.

"Bạn học, bạn có thể cho mình mượn cái bút được không?" Một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai.

Ngay lúc cô đang cố gắng ghi chép lại từ đơn trong sổ, không biết từ khi nào chỗ trống bên cạnh đã có người ngồi. Cô dừng bút, nghĩ thầm không ngờ cư nhiên còn có người đến muộn hơn cả mình.

 Sau khi nhớ xong từ đơn đó, cô mới giương mắt lên nhìn, lần này hậu tri hậu giác mà nhớ đến, vừa rồi giọng nói kia thực quen thuộc, liền lục lại trong trí nhớ xem đã từng nghe thấy ở đâu.

"Cảm ơn." Mượn xong bút liền trả lại cho cô, giọng nói như cũ vẫn trong trẻo như rừng gỗ trúc, thanh sắc thanh nhiên. Người này không những sở hữu thanh âm dễ nghe mà tay cũng rất đẹp mắt.

Đào Nhiên nhìn vào ngón tay thon dài của anh, móng tay vừa dài vừa tròn lại đều đặn. Không vội lập tức cầm bút, cô ngắm nhìn người bên cạnh. Khi nhìn rõ gương mặt của người kia, trong lòng Đạo Nhiên đột nhiên loạn, nhịp tim cũng từ từ tăng nhanh.

Người nọ vẫn bày ra biểu tình nhàn nhạt, chỉ mở mắt liếc nhìn cô một cái, phảng phất không quen biết: "Bạn học, bút của bạn."

Đào Nhiên nhận lấy, lặng lẽ cúi đầu. Cô tự mình thu lại ở trong góc tối, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thẳng đến khi buổi học kết thúc, Đào Nhiên vẫn không liếc mắt lên màn hình thêm lần nào nữa, đến nỗi bản báo cáo kia, đã sớm bị cô đem lên chín tầng mây.

Cô nắm chặt bút, là cây bút mà người kia vài phút trước đưa qua. Mặt trên tựa hồ còn lưu lại một chút độ ấm, đang bừng cháy lên, vô cùng nóng bỏng. Cũng chính là trong khoảnh khắc đó, Đào Nhiên cẩn thận đem chiếc bút kẹp vào quyển sổ.

Động tác trên tay cô giống như ném cây bút vào bếp lò nóng vậy. Bước ra khỏi giảng đường, Đào Nhiên lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Giữa đám đông, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua bên trong đại sảnh. Chỉ liếc mắt một cái, cô mãnh liệt nhận ra rằng, bộ dáng Thẩm Lâm khi xưa và hiện tại chưa từng thay đổi.

Anh từ trước đến nay luôn là tâm điểm chú ý của mọi người. Một chàng trai phong thái điềm tĩnh, cử chỉ trầm ổn, luôn nở nụ cười nhàn nhạt nói chuyện cùng mọi người, vô cùng thành thạo.

Những biến động của năm tháng chẳng ảnh hưởng gì tới anh, trái lại cô vẫn là thiếu niên bồng bột thuở nào, vẫn như khi xưa chỉ vì sự vô tâm của đối phương mà vô cùng để ý.

Nghĩ đến điều này khiến tâm trạng Đào Nhiên trở nên trống rỗng. Cô đi xuống cầu thang và bước nhanh về phía kí túc xá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net