Chương 16.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

         Trở về nhà, Thẩm Lâm vừa lên cầu thang vừa cởi cà vạt "Quần áo ở phòng giặt, ở tủ bên trái theo thứ tự, lấy xong lại đến ngăn tủ bên phải, trình tự cũng thế."

Đào Nhiên vừa ghi nhớ vừa gật đầu "Vâng, cảm ơn chú"

Thẩm Lâm tình cờ đi đến cầu thang, nghe vậy xoay người, dựa vào lan can, cà vạt và áo khoác treo trên khuỷu tay trái, cởi khuy tay áo, ánh mắt nhàn nhạt, không nhanh không chậm nói "Cháu nên cảm ơn dì Tần"

Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn anh "Cháu biết"

Quần áo của cô luôn là dì Tần hỗ trợ, khi Thẩm Lâm nói lời này, cô đoán được dì Tần bảo lại cho anh.

Thẩm Lâm cởi khuy áo xong, giống như không còn việc gì làm, một tay dựa vào lan can, tư thế thoải mái nói "Nói hai chữ 'cảm ơn' này, có phải là thói quen của cháu không?"

Đào Nhiên phát hiện đêm nay Thẩm Lâm ham thích chọn chữ, có cả lần giáo huấn nói chuyện trên xe lần trước, lúc này cô cẩn thận đánh giá hàm ý trong lời nói của Thẩm Lâm, nghĩ để tìm từ rồi mới nói "Cũng không phải, chỉ là xuất phát từ việc lễ phép"

Thẩm Lâm thuận miệng nói tiếp "Cho nên chỉ là xuất phát từ lễ phép, cũng không có sự chân tình"

Không đợi Đào Nhiên trả lời, anh lại nói "Về sau không cần nói với tôi hai chữ này. Lần trước ở bệnh viện tôi đã nghe nhiều rồi"

Nói xong anh liền quay người trở về phòng, giống như tự mình khẳng định một vấn đề, mà vừa lúc là vấn đề anh không thích.

Cho dù Đào Nhiên có chấp nhận hay không, cũng cần phải sửa, ít nhất là khi ở trước mặt anh không thể tiếp tục xuất hiện vấn đề này.

Một chút ý cười thật vất vả mới có trên đường về nhà, hiện tại toàn bộ tan đi.

Đào Nhiên đi vào phòng giặt, thời gian ban đêm trôi đi nhanh quá. Cô chạy nhanh đi tắm xửa thay quần áo, còn muốn giặt quần áo bẩn, sau đó phơi khô, sáng mai còn phải về trường tự học từ sớm.

Nhanh chóng làm xong những việc này, thời điểm trở lại phòng ngủ đã là 11 rưỡi, nửa tiếng nữa là một ngày mới đã đến.

Đối với những lời đêm nay Thẩm Lâm nói, Đào Nhiên suy nghĩ, chỉ lựa chọn nghe một phần. Cô xốc chăn lên chuẩn bị ngủ, bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.

Trong nhà chỉ có cô và Thẩm Lâm, Đào Nhiên mặc lại áo khoác, ra mở cửa.

Thẩm Lâm trên người chỉ mặc một chiếc áo hoodie, quần cotton dài thông thường, tất cả đều là màu xám nhạt, tóc vẫn còn hơi ướt.

Đào Nhiên nghĩ hẳn là anh vừa mới tắm xong. Lúc này anh thiếu đi sự nghiêm túc của ngày thường, thay vào đó là sự nhu hòa. Cô mở rộng cửa thêm chút nữa, hỏi "Chú còn có chuyện gì sao?"

"Sáng mai 6 rưỡi xuất phát" Anh nói xong, có lẽ phát hiện có chút không ổn, nói thêm câu "Không có vấn đề gì chứ?"

Đào Nhiên ban đầu tính toán sẽ bắt xe buýt đi từ sớm, hiện tại Thẩm Lâm nói muốn đưa cô đi, thuận tiện hơn nhiều so với phương tiện công cộng, không cần đuổi kịp xe và chen lấn với các học sinh ở những trường gần đó, cô muốn còn không được "Cảm..."

Chỉ là theo thói quen buột miệng, chữ 'cảm' còn chưa thốt ra, cô thấy mày Thẩm Lâm nhíu chặt, nhanh chóng chuyển lời, hỏi "Sáng mai chú muốn ăn gì?"

Đây cũng là nguyên nhân muộn như vậy mà Thẩm Lâm còn tới quấy rầy cô, anh hỏi "Cháu có kiêng gì không"

"Xoài" Đào Nhiên nói "Cháu dị ứng xoài, còn lại không có nữa"

Giang Thành có thể nói là quê hương của xoài, mỗi năm khi thu tới xoài rơi đầy trên đường.

Thẩm Lâm nói "Thật tiếc. Còn có thứ gì khác không?"

"Không có" Đào Nhiên muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn hỏi "Sáng mai chú làm bữa sáng?"

Thẩm Lâm hỏi lại "Không thì sao?"

Đào Nhiên muốn nói cô có thể đi mua, xung quanh có không ít cửa hàng, hương vị cũng không tệ.

"Được, sáng mai cháu giúp ..... chú" Đào Nhiên nhấp môi, mới tránh được chữ kia, cô nói "Như vậy sẽ tiết kiệm thời gian"

Cô có giúp hay không cũng không có gì khác nhau với Thẩm Lâm. Anh liền trở về phòng, đi được hai bước liền quay đầu "Buổi tối gió lớn, nhỡ rõ đóng chặt cửa sổ"

Đào Nhiên quay đầu lại nhìn cửa sổ toàn bộ đều đang mở, gió đang thổi vào phòng, cô chột dạ gật đầu nhìn Thẩm Lâm "Vâng, lát nữa cháu kiểm tra"

Thẩm Lâm tiếp tục đi về phòng.

Đào Nhiên vốn định trực tiếp đóng cửa, nhưng nghĩ lại giống như đã quên mất điều gì, một lát sau cũng không nhớ ra, cô khép cửa phòng, chậm rãi đi đến bên cửa sổ, đóng lại.

Cơn gió lạnh đã bị ngăn ngoài cửa sổ, cô mới đột nhiên phản ứng mình đã quên chuyện gì.

Cô có phải nên nói lời chúc ngủ ngon với Thẩm Lâm không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net