Chương 4.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thẩm Lâm đem cô ôm vào ngực, thay cô lau đi những giọt nước mắt.

Cô vừa khóc, Thẩm Lâm liền mềm lòng.

Anh dỗ dành cô, thấy cô không ngừng khóc, không còn cách nào đành lắc đầu cười: "Khóc cái gì?"

Đào Nhiên không muốn như vậy, bốn năm không gặp mặt, cô đã trưởng thành, không thể để anh đùa giỡn trong lòng bàn tay.

Khoảng thời gian anh vừa đấm vừa xoa cô đã qua đi.

Thẩm Lâm không chút do dự, đưa cô tới phòng rửa mặt.

Mặt tường phòng rửa mặt được sơn màu xanh lục đậm, bất quá thần sắc hơi ảm đạm. Đối diện với bồn rửa là một bức tường màu trắng xám.

Màu xám trắng mờ trên tường thật tinh xảo, màu lục đậm ánh lên ánh pha lê, màu đậm hơn, ngay bên dưới là một giá treo với hai chiếc khăn treo phía trên.

Nhìn từ khoảng cách xa vài bước chân, màu sắc phối hợp thật đồng điệu, mang theo vài phần lãnh đạm, lại có chút ôn nhu.

Đào Nhiên càng khóc dữ dội hơn.

Hy vọng của cô sớm đã tàn phai. Trước đây, cô đã đặt chúng trên người Thẩm Lâm, Thẩm Lâm không hiểu, cô cũng không biết anh rốt cuộc có hiểu hay không, vào một ngày anh bỗng rời khỏi thế giới của cô.

Hiện tại không biết anh trở về với mục đích gì, kí ức thời niên thiếu cô muốn giấu đi nay lại ùa về.

Bên tai truyền đến tiếng nước chảy róc rách.

Trong chốc lát, anh cầm một chiếc khăn lông ấm áp, nhẹ nhàng lau mặt cô.

Động tác của anh vô cùng dịu dàng, giống như coi cô là bảo vật dễ tổn thương, luôn luôn phải để ý đến.

Hốc mắt hồng hồng, Đào Nhiên kéo lấy khăn lông, vùi mặt vào sự ấm áp đó.

Lúc này đây, khăn lông đã thấm ướt hết nước mắt cô.

"Chú đi ra ngoài trước đi." Giọng nói Đào Nhiên khàn khàn. Suy nghĩ thật lâu, cô chỉ thốt ra được một câu.

Thẩm Lâm cảm thấy trước mắt tất thảy đều vừa lòng. Anh dùng hết thành ý của mình để xin lỗi cô, xin lỗi vì mấy năm đã rời bỏ cô.

"Tôi đã nhờ thư ký đi mua quần áo cho em, để tôi đi lấy." Thẩm Lâm lẳng lặng đợi một hồi lâu, vẫn là không thể chờ được cô rời khỏi khăn mặt ngước lên nhìn anh.

Bất quá cũng không vội.

Ít nhất, đêm nay anh không so đo với Đào Nhiên, hết thảy đều có thể từ từ, anh có rất nhiều thời gian.

Chờ Đào Nhiên đi ra, đã là nửa giờ sau.

Quần áo thư kí Thẩm Lâm mua cho cô hoàn toàn vừa vặn. Cô vô cùng bất ngờ, thu dọn phòng tắm, mở cửa đi ra ngoài, trước đó đứng trước bồn rửa mặt hồi lâu.

Đối diện với mặt tường màu xanh lục cùng với xám trắng, cô ngẩn người thật lâu.

Cô vừa đi ra, liền thấy Thẩm Lâm đang cầm điện thoại, tay đỡ trán.

"Con biết, tại sao ba không nói với con về việc cô ấy rời khỏi Thẩm gia?"

Thẩm Chi Nhân tức giận, đứa con trai này từ nhỏ đã rất nổi loạn, khiến ông gặp rất nhiều vấn đề. Bây giờ anh đã thay đổi, trở thành một chàng trai thành thục.

"Mày dùng thái độ như thế nói chuyện với ông già mày à? Thẩm Lâm đừng cho rằng tao không dám quản mày." Thẩm Chi Nhân qua điện thoại vẫn không ngừng nổi trận lôi đình.

Thẩm Lâm cười, không hề sợ hãi, khăng khăng nói: "Ba, người biết, uy hiếp đối với con vô dụng."

Thẩm Chi Nhân tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, bảo mẫu bên cạnh không ngừng lo lắng, im lặng nhắc nhở ông đừng nên tức giận, sẽ làm tăng huyết áp.

Ông tĩnh tâm lại, sau một lúc lâu nói: "Nghe nói mày đã trở về được một thời gian."

Tính khí của lão già này vẫn không thay đổi, chính là không thể hòa hợp nói chuyện. Thẩm Lâm tự mình rót một ly rượu, uống một hơi cạn sạch, nói: "Đâu cần nghe ai nói, ba đối với hành tung của con luôn rõ trong lòng bàn tay."

Thẩm Chi Nhân hừ một tiếng: "Có thời gian nhớ trở về một chuyến."

Thẩm Lâm cũng quả quyết trả lời: "Không rảnh."

Nói xong cầm điện thoại ném ra xa.

Xoay người liền nhìn thấy Đào Nhiên đang đứng ở phía sau.

Thẩm Lâm nhấc mắt, nhìn thấy cô ở phía sau hốc mắt vẫn như cũ đỏ ửng. Căn bản không quan tâm cô có nghe thấy cuộc hội thoại vừa rồi hay không, ngược lại, anh nhướng mày hỏi: "Em có muốn ăn gì không?"

Đứng cả chiều ở nơi làm việc, giờ nghỉ cũng không có thời gian nghỉ ngơi, thời gian ăn cơm lại ít, cô chỉ kịp ăn hai mẩu bánh mì. Vừa rồi khi cô bước ra, đã sớm ngửi thấy mùi thức ăn.

Cô thấy cực kì đói bụng, gật đầu nói: "Được."

Trước kia Thẩm Lâm học cao trung ở nước ngoài sống chung với dì, bà là một người rất chú ý đến sinh hoạt, ăn mặc ngủ nghỉ, không việc nào không để ý. Thẩm Lâm từ nhỏ sống cùng bà, sớm học được không ít.

Sau khi về nước, anh không nghe theo sự sắp đặt của Thẩm Chi Nhân, khăng khăng ở nhà mẹ để hoàn thành hết chương trình cao trung. Về sau đại học không nghe theo ý nguyện Thẩm Chi Nhân mà chọn đại học Lâm Thành phía nam, học được một nửa chương trình, anh lại học đại học New York ở Mỹ, không màng Thẩm Chi Nhân phản đối liền xuất ngoại. Học xong chương trình nghiên cứu sinh anh dường như đã mệt mỏi, không hề lăn lộn, ở Wall Street công tác một năm, mang tiền về nước xây dựng sự nghiệp.

Có thể nói, Thẩm Lâm trước 26 tuổi hành xử khác người, rất có chủ kiến. Giống như một cơn gió tự do, đi phiêu lưu khắp thế giới.

Cuộc sống của anh giống như thế giới vô cùng rộng lớn. Anh cũng có năng lực cùng sức khỏe để lăn lộn.

Thẩm Chi Nhân luôn thiên vị đứa con trai này, tuy rằng ngoài miệng thường xuyên trách cứ, rốt cuộc không nhẫn tâm chặt đứt đôi cánh của anh, ngầm đồng ý với những hành động ấy.

Đào Nhiên ngồi ở trước bàn ăn, trong đầu là đoạn hội thoại vừa nghe được.

Thẩm Lâm múc cho cô một chén cháo trứng Bắc Thảo thịt nạc, nói: "Xét thấy trời đã tối muộn, em ăn tạm cái này vậy."

Chén sứ màu lục đậm, muỗng sứ nhỏ trong suốt, tất cả đều là sắc lam.

Anh biết hết sở thích của cô, từ đầu đến cuối đều cố lấy lòng.

Đào Nhiên ăn mấy miếng, tuy cúi đầu nhưng cô vẫn cảm giác rõ ràng ánh mắt Thẩm Lâm nhìn chằm chằm vào mình.

Cô dùng giấy ăn lau khóe miệng, giương mắt nhìn về phía Thẩm Lâm.

Bốn mắt nhìn nhau, hai người đều mang theo ý cười nhàn nhạt, bất quá ý nghĩa không giống nhau.

Với Đào Nhiên là sự châm chọc, cô hỏi: "Thẩm Lâm, chú rốt cuộc muốn làm gì?"

Thẳm Lâm nhìn cô đang đem khăn giấy gấp ngay ngắn, thu hồi ánh mắt, nửa cảm khái nửa nghiền ngẫm nói: "Trừ bỏ ngày đó ở trường, bắt đầu từ khi nào em không gọi tôi là chú nữa?"

Đào Nhiên rời mắt, đối với câu hỏi này không đáp lại.

Thẩm Lâm duỗi tay vỗ về bờ vai cô, đem cô quay người lại, anh như cũ nói: "Nói chuyện."

Anh như vậy cũng không xa lạ, trước đây khi theo anh đến công ty, thái độ khi làm việc với hiện tại không có gì khác biệt.

Đào Nhiên nhẹ giọng hỏi: "Cần thiết phải nói sao?"

Câu hỏi của cô không nằm trong dự kiến của Thẩm Lâm, anh buông tay. Qua hai giây, anh lại nói: "Đương nhiên, dù em có từ bỏ Thẩm gia, nói đến cùng em vẫn là con cháu họ Thẩm, vẫn là cháu gái của tôi. Điều này sẽ không thay đổi."

Anh nói thật dài, những câu nói mang đạo lý rõ ràng.

Những từ này giống như vô số mũi tên, mũi tên cắm sâu vào trái tim Đào Nhiên.

Cô hiểu rõ, cố gắng đến vậy, cũng chỉ vì một tiếng gọi "chú".

Dưới ánh đèn, chiếc thìa sứ nhỏ tỏa ra ánh sáng trong suốt.

Đào Nhiên thuận theo mong muốn của anh, cô nhẹ nhàng kêu: "Chú"

Âm thanh này gợi nhớ về dòng sông thời gian đã bị vùi lấp.

Quá nửa đời phiêu bạt, hết thảy quay lại từ đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net