Chương 5.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu điện thoại bên kia vang lên tiếng gọi của Đào Mẫn: "Nhiên Nhiên"

Đào Nhiên cầm di động, trong lòng có vô vàn ủy khuất. Tuy rằng với việc ba mẹ không họp đã quen, nhưng lúc này đây khi nghe được tiếng gọi quen thuộc của mẹ, cô vẫn không tự chủ được mà đỏ hốc mắt.

"Mẹ", giọng nói cô nghẹn lại.

Đào Mẫn ở đầu điện thoại bên kia im lặng một hồi lâu, lúc này mới nói lời xin lỗi "Bên này tạm thời còn cuộc họp, mẹ và ba bất quá không tiện qua, vừa vặn ở dưới tầng công ti gặp được chú con"

"Mẹ thấy chú nhỏ sao?" Đào Nhiên gật đầu, chợt ý thức được Đào Mẫn cũng không nhìn thấy, cô ngẫm nghĩ một lúc rồi nói, thanh âm thanh nhuận "Vâng, chú hiện tại đang ở trong lớp nói chuyện với chủ nhiệm"

Đào Mẫn thật lâu sau mới nhẹ nhàng thở ra, bà muốn chữa cháy cho tình huống này nên nói: "Con không phải trước đây nói muốn ăn gỏi cá sushi ở Tây Hồ sao?"

Cô xác thật đã nhắc tới một lần, không ngờ Đào Mẫn vẫn còn nhớ rõ.

Đào Mẫn hứa hẹn với cô: "Tháng sau là sinh nhật của con, đến lúc đó mẹ và ba sẽ đưa con đi chơi, xem như đền bù cho lần này vậy."

Đối với việc này Đào Nhiên cũng không cảm thấy vui vẻ hay chờ mong, cô chỉ hỏi: "Thật vậy sao?"

Ba mẹ đã quá nhiều lần thất hứa, cô vẫn hy vọng có sự chuyển biến, cuối cùng lại chỉ luôn là sự thất vọng liên tiếp.

Cô không tin lời Đào Mẫn nói lúc này.

Đào Mẫn liên tục bảo đảm với cô, "Lần này mẹ nói lời giữ lời. Ba mẹ sẽ dành cả ngày hôm đó cho con. Đến lúc đó nhất định sẽ đưa con đi chơi."

Nói chuyện cùng mẹ xong, Đào Nhiên đi xuống tầng một, quả đúng như Thẩm Lâm nói, bác Vương đang ở dưới cầu thang chờ cô.

Bác Vương tiến lên một bước, "Thẩm tổng bảo tôi đưa cô đi ăn vài món."

Đào Nhiên lắc đầu, nói: "Bác Vương, tôi không đói bụng, tôi muốn đi thư viện xem mấy quyển sách, bác lên xe trước, lát nữa tôi qua tìm bác sau."

Bác Vương nhìn đồng hồ có chút chần chừ. Ông đang muốn nói gì đó lại bị Đào Nhiên chặn lời.

"Lát nữa tôi sẽ báo với chú sau."

Nghe cô nói thế, bác Vương cũng không nhiều lời nữa, nói: "Có việc gì lúc nào cũng có thể liên hệ cho tôi."

Buổi họp phụ huynh lần này kéo dài khá lâu, Đào Nhiên đá mấy viên đá vụn bên cạnh bồn hoa, thỉnh thoảng quan sát tình hình gần cầu thang.

Ngay khi cô đã thấy quá chán, muốn ngồi xuống đọc sách, tầng phía trên lại truyền đến tiếng động.

Thanh âm xa lạ vang lên hết đợt này đến đợt khác.

Đào Nhiên hiểu ra buổi học phụ huynh cuối cùng cũng kết thúc.

Các bậc phụ huynh từng người đi xuống cầu thang với biểu tình khác nhau.

Thẩm Lâm mặc bộ tây trang chỉn chu, hơn nữa khí chất xuất chúng, Đào Nhiên không cần tốn sức đã nhận ra anh trong đám đông.

Đi đến tầng một, ra khu dạy học, Đào Nhiên từng bước bắt kịp anh.

"Chú."

Giọng nói cô vẫn rất khẽ, như một con diều lơ lửng trong không trung, có thể bị đứt bất cứ lúc nào.

Tay Thẩm Lâm cầm lấy điện thoại di động, lướt qua cô, quay người lại nhìn.

Đào Nhiên hiểu rõ động tác nhỏ này của anh mang ý nghĩa gì.

"Tôi đã bảo bác Vương ngồi trên xe chờ trước."

Thẩm Lâm nghe được lời này, không khỏi quan sát cô kỹ hơn. Bất quá đúng như anh nghĩ, cô cũng chỉ là nữ sinh cao nhị, lời nào muốn hỏi đều hiện hết ngay trên mặt.

Anh đem bút cùng sách vở đưa cho Đào Nhiên, vừa đi vừa xử lí văn kiện trên điện thoại.

Đào Nhiên đem chúng cất vào cặp sách, nhắm mắt đi theo anh.

Thẩm Lâm mỗi bước đều dài, tốc độ lại nhanh. Đi chưa được vài phút, Đào Nhiên đã cảm thấy thân thể cạn kiệt sức lực, có chút không thể đuổi kịp anh.

Thẩm Lâm nhanh chóng xử lí thư điện tử, đi được hồi lâu, nhận ra phía sau dường như thiếu mất thứ gì. Anh nắm điện thoại, quay người lại.

Gương mặt Đào Nhiên ửng đỏ, trên trán thấm một tầng mồ hôi mỏng. Thấy Thẩm Lâm đứng cách đó không xa, trên mặt không có biểu tình gì nhìn mình.

Cô khẽ căn môi, chậm chạp chạy tới.

Thẩm Lâm nhìn cô hồi lâu, không biết từ đâu lấy ra một cái khăn tay xanh đen, lạnh lùng đưa qua: "Lau đi."

Tay của anh rất đẹp, ngón tay thon dài, khớp xương vừa đều vừa rõ, màu da trắng nõn, mạch gân rõ ràng.

Một người như anh, đẹp như vậy, nhưng lại đem đến cho người ta cảm giác xa cách.

Đào Nhiên dừng một lúc, duỗi tay tiếp nhận.

Khăn mặt vừa thơm tho lại sạch sẽ, giống như anh, cũng giống như thanh âm của anh.

Lau xong, Đào Nhiên đem khăn tay gấp lại, nói: "Tôi sẽ rửa lại sạch sẽ trả cho chú sau."

Người đối diện liền trả lời lại: "Không cần."

Lời anh nói ý tứ rõ ràng là không cần. Đào Nhiên lộ ra tia ảo não, đáng nhẽ vừa rồi cô phải từ chối anh mới đúng.

Anh theo phép lịch sự mới đưa khăn mặt cho cô, cô lại không đúng mực mà tiếp nhận.

"Để tôi đưa cháu đi ăn." Thẩm Lâm nhìn đồng hồ, hỏi: "Muốn ăn gì?"

Ăn gì? Đào Nhiên đối với câu hỏi này giữ thái độ trầm mặc. Cô nói: "Tùy chú sắp xếp."

Trên xe, Đào Nhiên yên tĩnh ôm cặp sách ngồi vị trí bên cửa sổ, Thẩm Lâm ngước mắt khỏi điện thoại, phân phó cho bác Vương: "Đi tới Tây Hồ."

Bác Vương nhìn từ kính chiều hậu, đáp: "Được."

Nói xong câu đó, Thẩm Lâm lại nhìn vào điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng lướt trên màn hình.

Tây Hồ là một câu lạc bộ sang trọng ở Giang Thành. Những người đến đây dùng bữa không giàu thì cũng sang.

Khi Đào Mẫn và Thẩm Thừa Hàng nói chuyện công việc đều chọn nơi này để tiếp khách. Đào Nhiên tình cờ đến đây mấy lần, cô vô cùng thích một nhà hàng sushi trong này.

Càng đi theo Thẩm Lâm phương hướng càng quen thuộc, Đào Nhiên nhận ra bối cảnh xung quanh mình, cô có chút mất tự nhiên mà nghĩ, nơi mà Thẩm Lâm sắp dẫn cô tới, là nơi bán sushi mà Đào Mẫn nói tới một giờ trước.

Quả nhiên, khi nhìn thấy biển hiệu, Đào Nhiên đã chứng thực được suy đoán trong lòng.

Thẩm Lâm nhướng mày, trong mắt không biểu tình nhìn cô : "Không thích?"

Đào Nhiên lắc đầu: "Không phải"

Ngược lại thực ra rất thích.

Thẩm Lâm đặt một căn phòng trang nhã, quản lí theo sát phía sau, cười hỏi có gì không thể ăn được không.

Quản lí vừa hỏi như vậy, Thẩm Lâm nhìn về phía Đào Nhiên. Đào Nhiên lắc đầu. Quản lí liền rời đi.

Thẩm Lâm giống như rất bận, trên đường đi không nghe điện thoại thì cũng xử lí văn kiện điện tử.

Đào Nhiên yên tĩnh ngồi, cố gắng giảm đi sự tồn tại của chính mình.

"Cháu có phải có điều gì muốn hỏi tôi?" Thẩm Lâm hoàn thành việc của mình, dùng khăn ấm lau tay, vén tay áo đến khuỷu tay, lúc này mới hỏi Đào Nhiên.

Khi không nhận được điện thoại của Đào Mẫn, Đào Nhiên thật ra có rất nhiều điều muốn hỏi. Khi Đào Mẫn thực sự gọi đến, cô lại không nghĩ ra câu hỏi gì.

Đơn giản là ba mẹ cô giữa việc công tác với việc học tập của con gái, luôn lựa chọn quan tâm điều đầu tiên. Mấy năm gần đây cô dần dần quen với việc này, tâm dần dần chết lặng, không còn gì để chất vấn ba mẹ nữa.

Đào Nhiên lắc đầu, thành thật nói: "Mẹ vừa gọi điện thoại cho tôi rồi."

Thẩm Lâm uống hai ngụm trà, nghe vậy cười cười, nói: "Điện thoại cũng hay thường xuyên liên lạc nhỉ."

Đào Nhiên hiểu rõ ý của anh. Cô cúi đầu, ngón tay quấn vào nhau. Cô nghĩ, cô không nên tới nơi này dùng cơm, hẳn là nên lập tức về nhà mới phải.

Chỉ nghe Thẩm Lâm lại nói: "Về buổi họp phụ huynh cháu có gì muốn hỏi không?"

Từ trước đến nay đều là thư kí thay ba mẹ cô đi họp phụ huynh, tất cả vấn đề chỉ hội báo với Đào Mẫn và Thẩm Thừa Hàng, Đào Nhiên cũng không biết thư kí nói với ba mẹ những gì. Bất quá thành tích của cô luôn vô cùng tốt, mỗi lần họp phụ huynh xong, Đào Mẫn và Thẩm Thừa Hàng đều không tỏ thái độ gì.

Dần dần, Đào Nhiên không còn tò mò nữa.

Đây là lần đầu tiên có người hỏi cô, cô muốn biết gì về buổi họp phụ huynh.

Là nhân vật chính của buổi họp, Đào Nhiên muốn biết anh muốn gì.

Ánh đèn nhu hòa trong căn phòng không khỏi đem đến cho người ta cảm giác trầm tĩnh.

Ánh đèn dịu dàng hắt lên người, lên mặt Thẩm Lâm, khiến cho anh ôn hòa đi không ít.

Đôi môi Đào Nhiên đóng rồi lại mở, câu hỏi đơn giản này làm khó cô.

Do sự một hồi lâu, cô cũng không làm mình khó xử thêm nữa, thành thật nói: "Không biết."

Thẩm Lâm cười một tiếng, ý cười ngắn gọn, như có như không.

Không gian trong phòng rộng lớn, chỉ có hai người bọn họ, bây giờ thật an tĩnh.

Tiếng cười nhỏ này nghe như một cái loa bên cạnh, ngay lập tức phóng to vô hạn, thật khó để Đào Nhiên giả vờ như không nghe thấy.

Tại sao cô lại phải vướng vào tình trạng khó khăn này?

Thẳng đến khi về nhà lên giường ngủ, Đào Nhiên vẫn không rõ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net