Chương 12: Bị phạt đứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Senhh

Thời Tĩnh Hảo lảo đảo tránh khỏi ánh mắt rực lửa của anh.

Tiếng ve sầu kêu vang, cô ôm chặt lấy sách Vật Lí trong tay nhẹ nhàng bước sang bên một bước nhỏ, muốn tránh xa Lâm Mục Dã.

Nhưng còn chưa kịp tạo khoảng cách với anh, Lâm Mục Dã liền đi lên.

Thời Tĩnh Hảo lại lùi, Lâm Mục Dã lại tiến, hai người cách nhau chỉ đủ một nắm tay.

Ngay lúc Thời Tĩnh Hảo chuẩn bị lùi thêm bước nữa, Lâm Mục Dã cười ra tiếng, giọng nói lười biếng: "Này, cậu lùi nữa là sang lớp khác đấy!"

Thời Tĩnh Hảo dừng lại, giống như là bị anh nhìn thấu ý định nên có chút chột dạ, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh nắm chặt lấy sách. Cô mím môi, tựa như không muốn nói chuyện với anh.

Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc ngoan ngoãn bị phạt của cô, Lâm Mục Dã liền không vui.

Sách trong tay bị anh cuộn tròn, gõ vào lòng bàn tay, nhàn nhạt nói: "Cậu không muốn nói chuyện với tôi?"

Nhận ra mình có vẻ hơi lỗ mãng, cô ngại ngùng nói: "Sao cậu lại...ra đây?"

Đối phương nhẹ nhàng nói: "Bị phạt đứng."

"Cậu không phải đang ngủ sao?" Thời Tĩnh Hảo không nhìn anh, nhớ lại lúc cô đi qua bàn học thì anh vẫn còn đang nằm trên bàn ngủ gật, nghi hoặc hỏi: "Sao lại cũng..."

"Không nhìn ra đấy." Thời Tĩnh Hảo còn chưa nói xong thì bị Lâm Mục Dã chen ngang: "Cậu rất để ý đến tôi."

"Không có."

"Không có?" Tựa như cố ý, Lâm Mục Dã cong môi ghé sát lại gần cô, tâm trạng rất tốt: "Vậy làm sao cậu biết tôi đang ngủ?"

"Tôi..." Vừa ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt Lâm Mục Dã. Hai con ngươi kia vừa đen nhánh lại sắc bén, Thời Tĩnh Hảo nhanh chóng cụp mắt muốn che giấu sự hoảng loạn không biết từ đâu tới, giọng nói càng nhỏ nhẹ: "Tôi không có."

Lời phản bác vô căn cứ làm Lâm Mục Dã thấp giọng cười ra tiếng, lồng ngực phập phồng, thuận theo ý cô: "Được, cậu nói không có thì không có."

Nắng mặt trời chiếu vào, ngoài hành lang chỉ có hai người bọn họ đang bị phạt đứng.

Tiếng đọc sách vang lên, Thời Tĩnh Hảo mở cuốn sách Vật Lí trong tay ra, lật tới trang hôm nay Chu Babi dạy.

Cô cầm quyển sách trên tay rồi lặng lẽ đọc thầm nó, ánh nắng chói chang hắt lên người cô, khuôn mặt trắng nõn mịn màng, bên tai rơi xuống một vài sợi tóc bị gió thổi bay.

"Này." Lâm Mục Dã bên cạnh gọi cô.

Thời Tĩnh Hảo sửng sốt nhìn anh, giọng nói nhẹ nhàng: "Hả?"

"Hình như cậu đang cố ý né tránh tôi?" Âm thanh lười biếng, trên tay anh cầm quyển sách bị cuộn tròn, câu được câu không nói chuyện với cô.

"Cậu rất sợ tôi à?"

"Không có chuyện đấy đâu!"

Thời Tĩnh Hảo nhanh chóng phản bác.

Cô cũng không có ấn tượng sâu sắc gì đối với Lâm Mục Dã, chỉ nhớ có một lần Tần Tiêm Tiêm nói với cô về "tiếng xấu" của anh.

Cô ghi nhớ những lời đó và cố gắng không tiếp xúc trực tiếp với anh.

Nhưng dù sao cũng là bạn học, không tránh khỏi sẽ có những lúc đụng chạm, chẳng hạn như bây giờ.

Đang yên đang lành tự dưng lại bị phạt đứng cùng anh.

Lâm Mục Dã nhẹ nhàng cười một tiếng, anh chắc chắn cô bạn này nghe thấy tin đồn nhảm nhí từ đâu đó nên mới như vậy.

Nhưng mà anh cảm thấy điều đấy không quan trọng, mặc kệ cô muốn trốn thì trốn muốn sợ thì sợ, tốt nhất là không có một chút liên quan gì đến anh.

Kết thúc một tiết học, Thời Tĩnh Hảo và Lâm Mục Dã đi theo Chu Babi đến văn phòng.

Chu Babi ngồi xuống ghế tay cầm chén trà, sắc mặt nghiêm nghị nhìn hai bọn họ.

Trong giọng nói của ông vẫn còn tức giận: "Nói đi, tại sao em lại ngủ gật trong lớp."

Lời này là ông nói với Thời Tĩnh Hảo.

Thời Tĩnh Hảo tự nhiên sẽ nhận lỗi: "Em xin lỗi thầy Chu, em không phải cố ý đâu."

"Lần sau trên lớp em hứa sẽ không như vậy nữa."

Thời Tĩnh Hảo ngoan ngoãn nhận lỗi, cho dù Chu Babi có nổi cơn thịnh nộ thì bây giờ cũng đã gần hết giận.

Nhưng vẫn phải phạt.

Vì vậy Thời Tĩnh Hảo bị phạt viết bản kiểm điểm.

Lâm Mục Dã cũng vậy.

Hai người tìm một cái bàn trống, ngồi đối diện nhau.

Ngay lúc cô vừa ngồi xuống, Lâm Mục Dã bên phía đối diện đột nhiên lên tiếng: "Cậu biết viết bản kiểm điểm không?"

Thời Tĩnh Hảo im lặng không nói, chỉ thầm nghĩ: Tôi biết viết hay không liên quan gì đến cậu chứ.

"Trước kia chắc hẳn chưa từng viết bản kiểm điểm đúng không?"

Thời Tĩnh Hảo mặc kệ anh, lấy ra một tờ giấy trắng viết xuống ba chữ "Bản kiểm điểm".

Lâm Mục Dã xoay cây bút trên tay, nhưng mắt anh lại nhìn theo nét bút của Thời Tĩnh Hảo. Thấy cô chậm chạp không viết tiếp, khóe miệng Lâm Mục Dã cong lên, một tay chống đầu nhìn chằm chằm vào cô.

Thời Tĩnh Hảo thực sự chưa bao giờ viết bản kiểm điểm, khi còn học ở trấn Tây Thủy cô là tấm gương sáng cho bạn học noi theo, là học sinh tốt trong miệng giáo viên.

Cô chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ bị phê bình và bị phạt viết bản kiểm điểm.

Tâm trạng đột nhiên tụt dốc không phanh.

"Thật sự không biết viết à?"

Giọng nói ngả ngớn của thiếu niên lại vang lên.

Thời Tĩnh Hảo một tay cầm bút, ngẩng đầu nhìn anh.

Đường nét khuôn mặt sắc cạnh, tay anh vững vàng chống đầu từng ngón tay thon dài mảnh khảnh.

Ánh mắt mười phần trêu chọc.

Ngoài cửa sổ nổi lên một cơn gió, gió thổi làm bóng cây đung đưa, đổ xuống bàn học.

Sau đó, Thời Tĩnh Hảo nghe thấy Lâm Mục Dã nói: "Nếu không thì cậu gọi một tiếng ca ca."

"Ca ca cầm tay dạy em viết."

....

Việc viết bản kiểm điểm kết thúc.

Thời Tĩnh Hảo chán nản trở về lớp.

Vừa ngồi xuống Tần Tiêm Tiêm đã kéo cô lại, lo lắng hỏi: "A Hảo, bạn không sao chứ, Chu Babi có làm gì bạn không?"

Thời Tĩnh Hảo lắc đầu: "Mình không sao."

"Bạn đừng để ý đến ông ta." Tần Tiêm Tiêm không biết phải an ủi cô thế nào, tức giận nói: "Chu Babi là người như vậy đấy, thấy bạn là học sinh mới nên thích ra oai phủ đầu! Bạn cứ mặc kệ ông ấy là được."

Thời Tĩnh Hảo nhận được sự an ủi của cô, giải thích cho Chu Babi.

"Chuyện này vốn dĩ là lỗi của mình, lúc bị phạt đứng bên ngoài mình cũng đã tự kiểm điểm lại, mình đáng bị phạt, không thể trách thầy Chu."

"Huống hồ thầy Chu làm vậy là muốn tốt cho mình."

"..."

Chủ đề không còn xoay quanh việc tiết học trước cô bị Chu Babi phạt đứng mà sự chú ý lại dồn vào tiếng la hét của Trình Ý phía sau.

"Hoan nghênh, hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!"

"Cút." Lâm Mục Dã cười mắng một câu, giơ chân đá anh: "Chú phắn ra chỗ khác cho anh."

"Phắn tới chỗ nào?" Trình Ý cười hì hì hùa theo Lâm Mục Dã nói: "Nếu không anh Dã để cho em một phòng trong tim anh, em sẽ phắn vào trong đấy?"

Lâm Mục Dã đang yên đang lành lại bị trêu ghẹo, giơ tay giả bộ muốn đánh người, giọng lạnh như băng nói: "Nói chuyện tử tế."

Chuyện này cứ thế bỏ qua, Trình Ý chuyển sang đề tài khác.

Trong giờ Vật Lí, dường như Lâm Mục Dã cố tình làm ra động tĩnh lớn khiến Chu Babi càng thêm tức giận, đuổi anh ra ngoài phạt đứng.

Trình Ý nghi hoặc: "Vừa nãy có phải anh cố ý đúng không?"

Lâm Mục Dã nhàn nhạt mở miệng: "Cái gì?"

"Tiết của Chu Babi vừa nãy ấy, anh cố ý làm vậy à."

Đây là câu khẳng định không có ý nghi vấn, Trình Ý nói vậy cũng đã chắc chắn đến 80% là Lâm Mục Dã cố ý.

Giống như vừa mới nhớ lại chuyện này, Lâm Mục Dã gõ tay lên bàn, âm thanh như có như không: "À..."

"À?" Trình Ý nghe không hiểu: "Anh có ý gì?"

"Chẳng lẽ anh thật sự cố ý à?"

Không cần Lâm Mục Dã nói rõ Trình Ý đã đoán ra được.

"Anh vì tiểu khả ái?"

Lâm Mục Dã dừng tay lại, quay đầu nhìn anh.

"Anh Dã, em không ngờ anh lại giấu kín như vậy." Trình Ý trêu ghẹo, tò mò xoa tay: "Trước đây còn bảo không có hứng thú với cô ấy, sao bây giờ lại học thói khẩu thị tâm phi rồi."

"Vậy---" Trình Ý vẻ mặt bát quái: "Anh như này có tính là liều mình bồi cô nương không?"

Lâm Mục Dã lười so đo với anh, ngả người dựa lưng vào tường, hai chân vắt chéo, một bộ dạng tùy ý tản mạn.

Anh không định giải thích cũng không che giấu, khoanh tay trước ngực, nhắm mắt lại nghỉ ngơi dưới nắng.

Giọng Trình Ý lớn, anh vừa nói chuyện Tần Tiêm Tiêm ngay lập tức bật chế độ bát quái.

Tần Tiêm Tiêm chọc chọc cánh tay Thời Tĩnh Hảo: "A Hảo."

"Hả?" Thời Tĩnh Hảo dừng bút, quay đầu nhìn cô một cái rồi lại tiếp tục viết, nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Vừa rồi Lâm Mục Dã cũng bị phạt đứng." Nhớ lại lời Trình Ý vừa nói, cô ngập ngừng thăm dò hỏi: "Hai bạn... có nói chuyện với nhau không?"

Cô dừng bút lại, ngay sau đó một vết mực đen xuất hiện trên trang giấy.

Thời Tĩnh Hảo giả bộ như không có việc gì, cầm bút lên tiếp tục viết, giọng nói nhẹ nhàng: "Mình không có nói chuyện với cậu ấy, yên tâm đi, mình vẫn nhớ lời bạn dặn."

Cô đang nói đến lời khuyên trước đây của Tần Tiêm Tiêm.

Điều này làm Tần Tiêm Tiêm vô hình có cảm giác tội lỗi, muốn thay đổi suy nghĩ của cô về Lâm Mục Dã: "Thật ra thì bạn cũng có thể nói chuyện với Lâm Mục Dã."

"Hả?"

"Ý mình là... giao lưu." Thật vất vả mới tìm được một từ phù hợp, Tần Tiêm Tiêm buột miệng nói: "Mọi người đều là bạn cùng lớp, bạn cũng đừng coi Lâm Mục Dã là người xấu, chỉ đơn giản trò chuyện thì sẽ không có ảnh hưởng gì."

"Ồ."

Phản ứng lạnh nhạt của cô đã nói cho Tần Tiêm Tiêm công tác tư tưởng của cô là vô ích.

Dường như không có hứng thú với chuyện này, Tần Tiêm Tiêm chuyển chủ đề từ Lâm Mục Dã sang quán trà sữa ngoài trường học: "Vậy buổi chiều tan học chúng ta đi uống trà sữa đi, mình muốn uống trà sữa."

Sau đó Thời Tĩnh Hảo quay đầu cười với cô: "Được đấy, lần này mình mời bạn uống."

"Ok!"

Tần Tiêm Tiêm vừa dứt lời thì ở cửa có tiếng gọi.

"Thời Tĩnh Hảo, bên ngoài có người tìm."

Thời Tĩnh Hảo đặt bút xuống rồi đi ra ngoài.

Lúc cô ra tới cửa lớp thì thấy Thời Tĩnh Nghiên, Thời Tĩnh Hảo có chút ngạc nhiên và niềm vui khó thể che giấu.

"Chị."

Cô vui mừng gọi Thời Tĩnh Nghiên nhưng đổi lại là ánh mắt xem thường.

Trong miệng Thời Tĩnh Nghiên ngậm kẹo mút, nhìn lướt qua Thời Tĩnh Hảo, hướng về lớp học phía sau cô, ánh mắt sắc bén.

"Đây là lớp của mày à, hỗn loạn quá." Thời Tĩnh Nghiên ngậm kẹo mút một vòng, cuối cùng giơ tay lấy nó ra, mím môi nói thẳng: "Lớp của mày cũng quá tệ rồi đấy, thế nhưng lại có người trang điểm, các thầy cô giáo đều không quản à?"

"Trước kia bạn học của chị nói chị còn không tin." Thời Tĩnh Nghiên giống như rất bất ngờ nhưng rồi lại mỉa mai: "Chị không ngờ thật đúng là như vậy."

Thời Tĩnh Hảo im lặng đứng đó, mặc kệ cô ấy nhìn đủ rồi mới hỏi: "Chị đến tìm em làm gì vậy?"

"Cho chị mượn ô." Thời Tĩnh Nghiên vẫn giữ tính ngang bướng kiêu căng,chèn ép yêu cầu Thời Tĩnh Hảo: "Nhân tiện cho chị mười tệ."

"Cái gì?"

"Không nghe rõ hả?" Thời Tĩnh Nghiên cau mày, hiển nhiên không kiên nhẫn lặp lại: "Mày đưa ô cho chị, thuận tiện cho chị mười tệ."

Thời Tĩnh Hảo chỉ nghe nửa câu đầu, sau đó quay lại lớp học lấy chiếc ô hoa nhỏ đưa cho cô ấy.

"Tiền đâu?"

"Hôm nay em... phải dùng." Thời Tĩnh Hảo mím môi nói lắp: "Không có mười tệ."

Ý là không có mười tệ cho chị.

Thời Tĩnh Nghiên nghe vậy liền không vui, tức giận nói: "Mày muốn mua cái gì mà tốn hẳn mười tệ?"

"Có phải mày học chung với đám học sinh cá biệt nên nên cũng hư theo rồi đúng không?"

"Em không có..." Thời Tĩnh Hảo nhỏ giọng cãi lại.

"Không có thì mày đưa tiền cho chị." Thời Tĩnh Nghiên giơ tay ra hiệu.

"Em..."

Thời Tĩnh Nghiên trừng mắt nhìn cô: "Em cái gì mà em, đưa tiền cho chị!"

Thời Tĩnh Hảo lấy ra mười tệ duy nhất cô có, nắm chặt trong tay.

Từ nhỏ cô đã bị Thời Tĩnh Nghiên chèn ép, quen với việc phải nhượng bộ, xung quanh lại có những ánh mắt nóng rực như lửa khiến Thời Tĩnh Hảo không thể không thỏa hiệp.

"Nhanh lên!" Thời Tĩnh Nghiên lớn tiếng thúc giục, rất nhiều học sinh trong lớp đều đang nhìn cô.

Thời Tĩnh Hảo sợ hãi rụt rè đưa số tiền trên tay cô cho Thời Tĩnh Nghiên.

Tờ tiền nhăn nheo ướt mồ hôi khiến Thời Tĩnh Nghiên khó chịu cau mày.

Nhưng mục đích đã đạt được nên Thời Tĩnh Nghiên cũng không ở lại lãng phí thời gian lập tức người rời đi, động tác liền mạch dứt khoát, không để lại cho Thời Tĩnh Hảo một ánh mắt.

Người đi tiền mất.

Cuối cùng Thời Tĩnh Hảo không thể mời Tần Tiêm Tiêm uống trà sữa.

Thời Tĩnh Hảo thành thật nói xin lỗi với cô, Tần Tiêm Tiêm cười an ủi: " Không sao đâu, mình mời bạn cũng như nhau mà."

Thời Tĩnh Hảo cảm thấy như vậy không tốt lắm: "Nhưng lần trước bạn đã mời mình một lần rồi."

"Có gì đâu mà không tốt." Tần Tiêm Tiêm thuyết phục: "Mình còn có thể mời bạn lần thứ hai mà."

"Nhưng mà..."

"Không có nhưng mà." Tần Tiêm Tiêm dùng hai ngón tay chống lên khóe miệng Thời Tĩnh Hảo: "Hai bọn mình là bạn thân mà, bạn bè là phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu."

Buổi chiều tan học, Tần Tiêm Tiêm kéo Thời Tĩnh Hảo ra quán trà sữa.

Lúc này còn chưa có nhiều học sinh lắm, trước khi bước vào cửa Thời Tĩnh Hảo đã nghe thấy tiếng hét tê tâm liệt phế* phát ra từ bên trong.

     *Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng

"Em không đồng ý chia tay."

Hai người ăn ý quay sang nhìn nhau.

Sau đó là tiếng khóc nức nở thỉnh cầu của Đới Bảo Lộ: "Lâm Mục Dã, chúng ta không chia tay được không?”

"Anh đừng chia tay với em mà." Bộ dáng cô ấy suy sụp, nước mắt rơi lã chã: "Em rất thích anh, thật sự rất thích anh..."

Thiếu niên ngồi trên sô pha thậm chí không thèm nhấc mí mắt, mũ lưỡi trai màu đen trên đầu che chắn tầm mắt của anh, như thể tiếng khóc của Đới Bảo Lộ không liên quan gì đến anh.

Rất nhiều người trong cửa hàng khi nghe thấy tiếng động lớn như vậy đều quay đầu lại nhìn.

Đây là thời điểm vô cùng xấu hổ đối với Đới Bảo Lộ. Cô hít một hơi thật sâu, tạm ngừng khóc nhưng giọng nói vẫn nghẹn ngào: "Là do em làm sai ở đâu sao?"

"Cô không có gì là không tốt."

Lâm Mục Dã giơ tay cởi mũ trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai sắc bén, giọng nói lạnh lẽo, cảm giác xa cách.
Lạnh đến thấu xương.

"Vậy thì tại sao anh..."

"Chỉ là gặp dịp thì chơi thôi." Lâm Mục Dã cười nhẹ, vẻ khinh thường trong mắt như đang giễu cợt Đới Bảo Lộ: "Đừng coi là thật chứ..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net