CHƯƠNG 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xử lí Văn Thanh xong, Văn Túc nhìn Lí Lai Ân bị Lục Thừa xách mới không ngã xuống đất: "Còn đứng nổi không?"

Lí Lai Ân bị ánh mắt của hắn làm cho rùng mình, bất chấp ngực đau cũng gắng gượng đứng dậy, xiêu xiêu vẹo vẹo.

Văn Túc liếc gương mặt tái nhợt của cậu ta, lúc cậu ta không cầm cự nổi mà ngã xuống mới phất tay với Lục Thừa: "Mang cậu ta đi chữa trị, không cho phép cậu ta rời khỏi hoàng cung trước khi nghiên cứu ra thuốc ức chế."

Lần này Lí Lai Ân bị Lục Thừa xách ra ngoài còn không dám thở mạnh.

Cậu biết, hôm nay bệ hạ tha cho mình một mạng là vì mình vẫn có ích.

Sau khi cách xa Văn Túc, cậu ta mới dám vuốt ngực thở phào.

Thấy gương mặt đau đớn của cậu, Lục Thừa hừ lạnh: "Sao lúc nói cho hội trưởng không nghĩ rằng bệ hạ sẽ cho cậu ăn đủ."

Nghe anh ta nói vậy, Lí Lai Ân lập tức biện hộ: "Tôi không nói chuyện lấy tinh thần lực của người cá cho hội trưởng, tự hội trưởng đoán được mà!"

Lục Thừa chả tin: "Sao hồi nãy không nói thế trước mặt bệ hạ?"

Lí Lai Ân liếc Lục Thừa: "Anh ngu như vậy, sao có thể ở bên cạnh bệ hạ vậy?!"

"Làm sao bệ hạ không nhìn ra chứ. Nếu thật sự tôi nói cho hội trưởng biết thì giờ mồ tôi xanh cỏ rồi."

Lục Thừa thấy cậu ta sắp tắt thở đến nơi mà vẫn chửi người được thì nổi điên, bước chân cũng dài hơn.

Lí Lai Ân bị kéo đau, phải ho khan mấy lần.

**

Lại một buổi sáng đẹp trời, Li Vẫn thẫn thờ nằm ngẩn người trên đá, ốc biển đã im ru hai ngày rồi.

Không biết con cá bên trong có sao không.

Đúng lúc đó, nhân viên ghi chép đi vào.

Đã ăn sáng rồi mà, chẳng lẽ tính thêm bữa phụ ư?

Li Vẫn nghiêng đầu nhìn, giây tiếp theo đã bị thứ hắn ta đẩy vào dọa hết hồn.

Đó là một con ốc biển lớn đến mức có thể chiếm hết vị trí của bể nước.

Hơn nữa còn được mô phỏng theo con ốc biển cậu đang cầm, giống đến từng đường xoắn.

Nhân viên ghi chép thấy người cá nằm trên đá có phản ứng, lúc này mới hào hứng nhìn cậu: "Ngài nhìn nè, chờ bọn tôi đặt con ốc biển này vào thì ngài có thể vào trong chơi rồi!"

Ý của cậu....đâu phải thế này?

Nhưng cậu không nỡ hắt gáo nước lạnh vào gương mặt hào hứng của nhân viên ghi chép, còn mỉm cười với hắn ta.

Thấy người cá cười với mình, nhân viên ghi chép vui đến mức muốn bay luôn, khóe miệng không thể nào hạ xuống được nữa.

Các nhân viên làm việc bỏ ốc biển vào trong bể, giường vỏ sò cũng được dọn vào góc, hơn nữa vì bên trong ốc biển rất tối, bọn họ còn mang theo đèn dây đủ màu.

Trừ ốc biển to như cái nhà này, các nhân viên cũng chuẩn bị cho cậu rất nhiều đồ chơi con nít thích, ví dụ như vịt vàng đồ chơi bóp là kêu.

Thân là rồng mấy ngàn tuổi, đây là lần đầu tiên có đồ chơi thú vị đến vậy. Li Vẫn cầm con vịt, cậu bóp một cái, bụng vịt xẹp xuống, đồng thời có tiếng "cạp" vang lên.

Cậu bất ngờ nhìn vịt vàng trong tay, nó kêu thật kìa!

Thế giới loài người thần kỳ quá.

Nhân viên ghi chép bên ngoài bể nước không thấy được tình hình bên trong, nhưng nghe tiếng "cạp cạp" liên tục vang lên, cũng đoán được người cá rất thích đồ chơi bọn họ đưa tới.

Sau khi xác nhận người cá rất thích vịt đồ chơi, nhân viên ghi chép mới yên lòng rời khỏi.

Trong bể nước, Li Vẫn ngồi trên giường vỏ sò, bên cạnh là ốc biển, tay cầm vịt, vừa bóp vừa nói chuyện với ốc biển.

"Ngươi có nghe ta nói không vậy?"

"Cạp--"

"Hôm nay bọn họ đưa ta vịt con, nó còn biết kêu."

"Cạp--"

"Ngươi nghe đúng không!"

"Cạp--"

....

Một rồng một vịt, kẻ tung người hứng.

***

Trong hoàng cung, sau hai ngày nghỉ ngơi, cuối cùng Lí Lai Ân cũng có thể đứng vững. Hôm nay cậu ta sẽ rút tinh thần lực của Văn Túc ra.

Đầu tiên, cậu chích thuốc an thần cho Văn Túc, sau đó nhìn chằm chằm con số trên máy đo bên cạnh, chờ khi tinh thần của Văn Túc ổn định mới bắt tay vào việc.

Ban đầu, thuốc an thần thật sự có tác dụng. Các con số 180, 190 màu đỏ dần dần giảm xuống, mặc dù giữa đường có lúc vọt lên, nhưng xét tổng thể thì nó vẫn hạ xuống.

Thấy vậy, Lí Lai Ân thả lòng một chút.

Mười mấy phút trôi qua, con số màu đỏ trên máy giảm xuống và biến thành màu vàng ở mức tạm an toàn.

Văn Túc nằm bên cạnh máy đã ngủ.

Lí Lai Ân sửa soạn các máy móc bước sau cần sử dụng. Sửa soạn xong xuôi, con số trên máy đã biến thành màu xanh lá.

Cậu hít một hơi thật sâu, bắt đầu điều chỉnh máy, chuẩn bị đâm mũi kim thiết bị rút tinh thần lực vào biển tinh thần của Văn Túc.

Nhìn bằng mắt thường sẽ không thấy gì, nhưng Lí Lai Ân có thể nhìn rõ sợi tơ tinh thần xanh nhạt đang quấn quanh cơ thể Văn Túc thông qua máy quan sát. Mớ tơ đó quấn càng dày, càng nhiều khi đến gần đầu, màu sắc cũng ngày càng đậm hơn.

Và khu vực có những cuộn tơ tinh thần màu lam chính là biển tinh thần.

Chẳng qua ở một nơi gần trung tâm biển tinh thần nhất của Văn Túc có một ít sợi tơ đã biến từ xanh lam sang đen đặc, thậm chí những sợi tơ tinh thần màu đen này còn có xu hướng lây lan cho những sợi bình thường khác bên cạnh.

Đầu kim loại hình tròn càng nhích dần đến Văn Túc, trán Lí Lai Ân cũng đổ nhiều mồ hơi hơn.

Đã đến bước quan trọng nhất.

Lí Lai Ân nhìn con số trên màn hình một lần nữa, sau khi xác định nó là màu xanh lá an toàn, mới điều khiển đầu kim loại đâm vào biển tinh thần của Văn Túc.

Nháy mắt, một vài sợi tơ bị hút vào trong máy.

Đến bước này, toàn bộ chương trình vẫn bình thường và không có vấn đề gì xảy ra.

Nhìn số tơ càng ngày càng nhiều trong máy, Lí Lai Ân chuẩn bị thở phào. Đột nhiên, chiếc máy theo dõi bên cạnh hú còi báo động ầm ĩ, con số màu xanh trong vùng an toàn cũng nháy mắt vọt lên màu đỏ nguy hiểm.

Cùng lúc đó, nhóm tơ tinh thần màu đen nhanh chóng lan ra bốn phía.

Lí Lai Ân phát hiện dị thường bèn lập tức rút đầu kim loại ra khỏi biển tinh thần của Văn Túc, nhưng còi báo động vẫn không có dấu hiệu dừng lại, thậm chí mấy sợi tơ màu đen kia càng khuếch tán nhanh và mạnh hơn.

Mắt thấy biển tinh thần của Văn Túc sắp bị nhóm tơ màu đen kia xâm chiếm hoàn toàn, Lí Lai Ân vội vàng chích thuốc ức chế gấp ba lần vào trong cơ thể Văn Túc, hi vọng có thể cản đám tơ đen kia.

Lục Thừa chờ ngoài phòng giải phẫu nghe tiếng còi báo động, vội vàng đẩy cửa xông vào.

**

Văn Túc đã dần lấy lại được ý thức của mình ngay khi tiếng còi đầu tiên vang lên, chẳng qua ý thức của hắn không ở trong cơ thể hắn mà đến một nơi rất xa.

Nhận ra chuyện này, Văn Túc nằm trên giường giải phẫu nhíu mày.

Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Hắn cố gắng mở mắt, nhưng mí mắt như nặng ngàn cân.

Đúng lúc này, hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nói hết sức quen thuộc.

"Ngươi có nghe không?"

"Cạp---"

Đây là...

Mặc dù không mở mắt ra được, nhưng trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện một khung cảnh.

Trên chiếc giường vỏ sò mềm mại, một bàn tay mảnh khảnh trắng nõn nắm vịt nhựa màu vàng, liên tục bóp vịt cho nó kêu cạp cạp.

Quan trọng nhất chính là, hắn nhìn thấy một đoạn nhỏ chiếc đuôi cá xanh thẳm xinh đẹp, những chiếc vảy mịn bên trên lóe sáng lấp lánh theo cử động của chủ nhân chúng.

Là người cá kia.

Người cá tự nhiên hắn đã từng gặp.

Cho nên ý thức của hắn đang ở đâu?!

Đang lúc Văn Túc nghi ngờ, lại một tiếng "cạp ---" nhọn hoắc vang lên, hình ảnh trong đầu thay đổi.

Sau khi rung lắc nhè nhẹ, một gương mặt xuất hiện trong đầu hắn.

Đôi mắt hoa đào xanh băng vui vẻ cong cong, nốt ruồi chí nhỏ màu lam phía đuôi mắt cũng run nhẹ.

Sau đó, hắn nghe cậu ấy nói: "Cuối cùng ngươi cũng có phản ứng!"

Văn Túc sững sờ, tại sao hắn lại có góc nhìn này?

Đột nhiên, hắn nhớ đến con ốc biển nằm ở mép giường người cá tự nhiên lần trước mình nhìn thấy khi đến thăm cậu.

Có lẽ ---

Ý thức của hắn bây giờ đang ở....

Trên người một con ốc biển?! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net