CHƯƠNG 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người cá ngồi trong hồ nghe thấy tiếng bước chân của Văn Túc bèn ngẩng đầu nhìn về phía cửa.

Li Vẫn chớp mắt, hỏi hắn: "Ngươi thay quần áo xong rồi à?"

Văn Túc gật đầu, đi lại ngồi xuống bờ hồ: "Sao vậy, cậu không thích mấy con ốc biển này ư?"

Nghe hắn hỏi vậy, người cá ném ốc biển trong tay sang một bên, vẫy đuôi bơi vào bờ.

Cậu nhẹ nhàng dựa vào thành hồ, cố gắng làm càng ít nước bắn lên càng tốt.

"Ta bỏ rơi ốc biển của mình mất rồi..."

Văn Túc nhìn mớ ốc biển đang chất đống bên kia: "Bỏ rơi?"

Người cá nằm bên bờ gật đầu, đôi mắt cậu tối đi, cả cá ủ ê, ngay cả đuôi cũng không đong đưa nữa.

"Ốc biển nhiều quá đi, ta không nhận ra ốc biển của ta ở đâu nữa..."

Nghe người cá giải thích rồi nhìn mớ ốc biển như ngọn núi nhỏ bên kia, Văn Túc im lặng.

Quả thật hắn chưa từng nghĩ đến trường hợp này.

Li Vẫn không biết Văn Túc đang nghĩ gì, cậu chỉ rầu rĩ, không biết khi nào mới tìm được ốc biển bị cậu bỏ rơi đây.

Cậu giơ ngón tay tính toán, nhưng cậu còn chưa tính xong đã nghe Văn Túc nói.

"Cậu nhìn con kia xem, có phải ốc biển của cậu không?"

Mà con ốc biển đột phá tường vây lăn ra ngoài cứ như có thể xác định được mục tiêu của mình, lăn thẳng về phía của người cá.

Thấy vậy, đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Li Vẫn trợn tròn, cậu cúi người bế ốc biển lăn về phía mình vào lòng.

Ngay khi ốc biển lăn ra ngoài, cậu lại cảm nhận được cảm giác bị quan sát quen thuộc kia.

Mặc dù chỉ trong nháy mắt nhưng vẫn đủ để cậu xác định con ốc biển này chính là con cậu làm mất.

Ôm ốc biển cuối cùng cũng tìm được, Li Vẫn quay đầu nhìn Văn Túc trên bờ theo bản năng, nhưng quay đầu mới thấy hắn không còn trong phòng nữa.

Nhìn nơi khi nãy Văn Túc đứng, người cá ngơ ngác chớp mắt, bỗng nhiên có chút mất mát.

Sao hắn cứ đột nhiên đi mất hoài vậy....

**

Mãi đến khi rời khỏi căn phòng, Văn Túc mới rút tinh thần lực điều khiển ốc biển về.

Hắn không cố gắng giấu giếm, cho nên Lục Thừa vừa cảm nhận tinh thần lực của hắn dao động đã chạy vội đến, gấp gáp nói: "Bệ hạ, ngài vừa..."

Văn Túc ngước mắt nhìn anh ta: "Làm sao?"

Bị hắn nhìn như vậy, Lục Thừa lạnh sống lưng, nhưng nhớ lại những gì Lí Lai Ân dặn dò, anh vẫn nhắc nhở: "Bác sĩ Lai Ân đã nói ngài hạn chế sử dụng tinh thần lực của mình cơ mà?"

Văn Túc bình chân như vại, chỉ giải thích một câu: "Có chuyện quan trọng cần dùng đến."

Lục Thừa rất muốn hỏi rốt cuộc chuyện gì quan trọng đến mức hắn phải dùng tinh thần lực của mình để giải quyết, nhưng anh không dám nói ra miệng nên đành thôi, chỉ đưa thuốc của Lí Lai Ân cho Văn Túc.

"Bệ hạ, thuốc giảm đau."

Văn Túc cầm thuốc, mở nắp đổ khoảng hai mươi viên thuốc con nhộng ra tay.

Sau đó hắn không thèm nhìn, cứ thế đổ thẳng vào miệng.

Thấy hắn uống lượng thuốc gần như gấp hai lần trước, Lục Thừa càng lo lắng hơn.

Anh định khuyên bệ hạ thêm vài câu, nhưng Văn Túc không cho anh cơ hội nói.

"Gọi Lí Lai Ân đến đây."

Dứt lời, Văn Túc xoay người đến phòng làm việc.

**

Mười phút sau, Lí Lai Ân ở một phía khác trong biệt thự lại bị Lục Thừa túm cổ áo kéo như kéo gà đến tẩm cung của bệ hạ.

Thấy Lí Lai Ân, Văn Túc bỏ hồ sơ trong tay sang môt bên, hỏi: "Tiến độ nghiên cứu thuốc ức chế đến đâu rồi?"

Lí Lai Ân trả lời: "Đã được một nửa."

Văn Túc gật đầu: "Được, nhanh chóng hoàn thành phân nửa còn lại đi."

Nghe hắn nói, Lí Lai Ân chuẩn bị gật đầu. Đầu đã ngẩng lên, nhưng cậu đột nhiên phát hiện có gì đó là lạ.

Khoan.

Hoàn thành phần còn lại?!

Nhận ra được điểm lạ, Lí Lai Ân hỏi: "Bệ hạ..."

Văn Túc ngước mắt nhìn cậu: "Có chuyện gì?"

Lí Lai Ân không biết lúc này mình nên gật hay lắc đầu. Sau một hồi do dự, cậu thử thăm dò: "Nghe nói ngài đón người cá điện hạ cấp tinh thần lực 3S về rồi đúng không?"

Văn Túc chỉ nhìn chằm chằm cậu, không nói gì.

Lí Lai Ân nuốt nước miếng, gom hết can đảm nói tiếp: "Nếu ngài đã chọn điện hạ làm bạn lữ, vậy thuốc ức chế..."

Có phải không cần nghiên cứu thuốc ức chế nữa hay không?

Cậu còn chưa nói xong, Văn Túc đã cắt lời: "Chuyện này không liên quan đến việc cậu nghiên cứu thuốc ức chế."

Lí Lai Ân: "..."

"Chậm nhất là nửa tháng sau, tôi muốn nhìn thấy thành phẩm."

Lí Lai Ân ngu người.

**

Rời khỏi phòng làm việc, trên đường được Lục Thừa đưa về phòng nghiên cứu, Lí Lai Ân hỏi: "Thái độ của bệ hạ với người cá điện hạ thế nào?"

Lục Thừa trả lời theo bản năng: "Tốt lắm."

Lí Lai Ân: "Anh chắc chứ?"

Lúc này Lục Thừa mới nhìn cậu: "Cậu bị ngu à?!"

Tạm thời bỏ qua nước dinh dưỡng cao cấp trước đó, chỉ lần này thôi...

Nếu thái độ không tốt, làm sao bệ hạ có thể đích thân đón người về?!

Đó là chưa nhắc đến danh sách mua hàng dài ngoằng anh mới nhận được -- tất cả đều được chuẩn bị cho vị điện hạ kia.

Ban đầu Lí Lai Ân cũng nghĩ vậy, nhưng bây giờ...

Cậu hỏi Lục Thừa: "Nếu bệ hạ thích điện hạ, tại sao ngài lại nói tôi tiếp tục nghiên cứu thuốc ức chế?"

Nghe cậu nói vậy, Lục Thừa cũng rất bối rối, lập lại câu hỏi của Lí Lai Ân theo bản năng: "Cậu bảo bệ hạ nói cậu tiếp tục nghiên cứu thuốc ức chế?!"

Lí Lai Ân gật đầu, lần này Lục Thừa cũng không biết nói gì.

Anh cứ nghĩ lần này bệ hạ gọi Lí Lai Ân đến để nói cậu ta ngừng nghiên cứu thuốc ức chế lại...

**

Đêm khuya, cuối cùng Lục Thừa và Văn Túc cũng kết thúc cuộc họp cuối cùng, hai người nối đuôi rời khỏi phòng họp.

Khi đi ngang qua phòng người cá, Văn Túc dùng chân.

Hắn đưa áo khoác trên tay cho Lục Thừa, nói: "Mang cái này về phòng ngủ cho tôi, sau đó cậu có thể về."

Nói xong, hắn đẩy cửa vào trong, để Lục Thừa ngẩn người ngoài cửa.

Cho nên, rốt cuộc bệ hạ có thích điện hạ hay không?!

Lục Thừa nhìn cánh cửa suy nghĩ hồi lâu mới cầm áo khoác của Văn Túc đi.

Chưa đi được mấy bước, có thứ gì đó rơi từ túi áo khoác ra ngoài.

Anh cúi người nhặt chai thuốc lên, đọc dòng chữ bên trên: Thuốc dị ứng.

Tác dụng: Phòng ngừa hoặc chữa các chất gây dị ứng phổ biến như hải sản và các sản phẩm làm từ thủy sản, đẩy chất dị ứng trong cơ thể ra ngoài....

Tác dụng phụ: Nửa tiếng sau khi sử dụng sản phẩm sẽ xuất hiện triệu chứng choáng váng và ói mửa, nghiêm trọng hơn là đau đầu nặng...

...

Mắt Lục Thừa dừng ở dòng: Các chất gây dị ứng phổ biến như hải sản và các sản phẩm làm từ thủy sản.

Gần đây bệ hạ có tiếp xúc với thủy hải sản đâu, tại sao cần dùng thuốc dị ứng?!

Lục Thừa có chút nghi ngờ, đột nhiên, anh nghĩ đến một chuyện...

Người cá tự nhiên...

Có phải hải sản không?!

--

Hậu trường nhỏ:

Li Vẫn: Ngươi mới là hải sản ấy!!!

--

Tác giả có lời muốn nói: Chương trước Văn Túc ói cũng do cái thuốc này. Mặc dù hắn không dị ứng với rồng nhưng vì đã uống thuốc trước khi tiếp xúc với cậu, cho nên có tác dụng phụ.

Nhấn mạnh một điều quan trọng đây là thuốc tôi tưởng tượng ra, không có thật nhé.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net