CHƯƠNG 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Thừa chưa kịp phản ứng, cửa phòng làm việc đã mở.

Văn Túc chỉ cửa, ý tại hành động.

Lục Thừa: "..."

Bệ hạ...giận rồi?

Nhìn gương mặt lạnh lẽo của Văn Túc, đầu Lục Thừa chưa load kịp nhưng cơ thể đã đi trước, bước thẳng ra ngoài. Anh vừa ra ngoài, cửa đóng lại cái rầm.

Anh bối rối.

Cái này...anh mới hỏi gì nhỉ?

À, anh hỏi tiến triển, bệ hạ theo đuổi người cá điện hạ sao rồi...nói chung là thế, chẳng lẽ...

Bệ hạ thất bại rồi?!

Lục Thừa ngu người.

Người cá điện hạ có vẻ thích bệ hạ lắm mà...

Sao có thể như vậy được?!

Lục Thừa nghĩ đi nghĩ lại bên ngoài, Văn Túc trong phòng làm việc cũng kinh ngạc đến mức thả hồn lơ lửng.

Tại sao khi nghe người cá nhắc đến tập tục đổi bạn lữ của loài cậu ấy, hắn lại...không vui.

Chẳng lẽ, hắn thích người cá rồi ư?

Còn là...thích kiểu muốn làm bạn lữ nữa.

Nhận ra điểm này, Văn Túc phát hiện, hắn ích kỷ ghê. Hắn không muốn bất kì kẻ nào xuất hiện bên cạnh người cá với tư cách bạn lữ, ngoại trừ chính bản thân hắn. Thậm chí khi nó chỉ mới là khả năng và hoàn toàn chưa xảy ra, hắn đã ghen điên lên được.

Hắn nghĩ đến đôi mắt xanh lam chỉ nhìn hắn, trong veo và đơn thuần...

Đến tận bây giờ Văn Túc mới biết lòng mình.

Thì ra từ trước đến nay hắn đều nuôi mộng độc chiếm viên ngọc trai đó, không muốn cho bất kì kẻ ngoại lai nào chạm đến.

***

Chạng vạng, người cá nằm trong hồ, nhàn nhã quơ đuôi. Cậu xem hết một bộ phim hoạt hình nữa rồi. Đầu ngón tay nhuần nhuyễn lướt màn hình, chuẩn bị tìm bộ khác xem. Kết quả vừa chạm vào màn hình, vô tình tắt chế độ con nít Văn Túc cài cho quang não.

Ba nhân vật hoạt hình biến mất. Thay vào đó là người thật.

Cậu chớp mắt, nhìn trúng một bộ phim truyền hình máu chó dài tập tên [Tình yêu của chủ tịch coi trời bằng vung là cưng cô vợ người cá xinh đẹp hàng đêm].

Tất nhiên là người cá không thể hiểu được nguyên câu dài như vậy.

Cậu chỉ hiểu mấy chữ -- [XXX, người cá x người vợ xxxxxx]

Không hiểu tên phim, cho nên thứ thật sự thu hút sự chú ý của Li Vẫn chính là gương mặt xinh đẹp của diễn viên đóng vai người cá. Cho nên dù muốn hay không, cậu vẫn chọn.

Bộ phim bắt đầu.

Hình ảnh đầu tiên là nhân vật người cá phụ rơi vào kì phát tình, níu áo nam chính chủ tịch coi trời bằng vung, khổ sở cầu xin hắn giúp mình...Thấy vậy, Li Vẫn chớp mắt, hơi không hiểu. Nhanh sau đó, cảnh trong phim chuyển sang trên giường khách sạn.

Nam chính chủ tịch coi trời bằng vung đè người cá xuống giường, cúi đầu kề sát bên tai cậu, hung ác nói: "Do cậu tự chuốc lấy!"

Người cá bị hắn đè muốn khóc đến nơi, khóe mắt đỏ bừng, đôi chân thuộc về con người cũng biến thành đuôi cá từ lúc nào. Sau đó, màn hình tối sầm. Đến khi màn hình sáng lại thì cảnh đã chuyển, người cá ôm mền ngồi trên giường, khóe mắt vương giọt nước mắt chưa khô, còn nam chính chủ tịch coi trời bằng vung đang đứng cạnh giường mặc đồ.

Hắn nhìn người cá, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ đi xin kết hôn, cậu đạt được mục đích rồi."

Nói xong, hắn không thèm nhìn người cá nữa, rời khỏi phòng khách sạn.

Người cá đau đớn nhìn bóng lưng người đàn ông, chờ đến khi hắn đi rồi, cái đuôi mới biến lại thành hai chân.

Hết tập 1.

Người cá ngớ người.

Bọn họ...mới đẻ trứng hả?

Đúng lúc này Văn Túc quay lại. Hắn men theo tiếng nước chảy, đi lại hồ. Thấy hắn, mắt người cá sáng lên như thấy cứu tinh.

"Văn Túc!"

Văn Túc đứng bên cạnh hồ, Li Vẫn giơ quang não, hỏi: "Ta không hiểu chỗ này, bọn họ đang đẻ trứng hả?"

Nghe cậu hỏi vậy, Văn Túc sững người, nhìn theo tay cậu.

Cảnh trong hình là cảnh nam chính chủ tịch coi trời bằng vung đè người cá xuống giường trước khi màn hình tối đen. Vừa thấy nam chính cúi đầu hôn người cá, hắn lập tức bịt mắt Li Vẫn lại. Đồng thời, nhấn nút tắt phim.

Người cá không phản kháng, khi hắn bịt mắt cậu lại thì cậu chỉ chớp mắt.

Văn Túc có thể cảm nhận hàng lông mi dài quẹt vào lòng bàn tay mình, nhồn nhột.

Hắn thả tay.

Li Vẫn nhìn cổ tay mình, màn hình đã biến mất.

Cậu hiểu ý Văn Túc rồi. cậu ngẩng đầu nhìn Văn Túc, vô tội nói: "Ta xem rồi."

Nói xong, cậu bổ sung: "Từ đầu đến cuối."

Văn Túc: "..."

Đầu ngón tay hắn giần giật, cuối cùng vẫn giữ im lặng trước ánh mắt trong veo kia.

Li Vẫn chống cùi chỏ lên bờ, gác cằm lên, đuôi cá giương cao. Cậu hỏi: "Muốn đẻ trứng nên người cá mới biến ra đuôi sao?"

Văn Túc nhìn cậu, môi giật nhẹ, định dùng từ ngữ khoa học để giải thích "kỳ phát tình" cho người cá. Nhưng dù hắn cố gắng đến mấy cũng không tìm được từ ngữ thích hợp.

Người cá nhìn chằm chằm hắn, Văn Túc mím môi.

Giảng dạy kiến thức sinh lý đúng đắn cho "đứa nhỏ đang lớn" là điều một người lớn hợp cách nên làm.

Cho dù số liệu bảo Li Vẫn đã trưởng thành, hơn nữa Văn Túc cũng không thật sự là "người lớn" của cậu, nhưng hắn vẫn quyết định gánh trách nhiệm này.

Sau vài giây im lặng, hắn mở quang não của mình. Rất nhanh sau đó, Lí Lai Ân đang ngồi trong văn phòng hội trưởng căn cứ người cá nhận được tin nhắn của Văn Túc.

[Có video và tài liệu kỳ phát tình của người cá không? Gửi cho tôi một bản.]

Đọc nội dung tin nhắn, Lí Lai Ân vội bỏ công việc trên tay xuống, trả lời.

[Người cá điện hạ sắp vào kỳ phát tình ạ?!]

[Có cần thần đến kiểm tra không ạ?]

Văn Túc liếc người cá, trả lời.

[Không cần, không phải.]

[Muốn cho cậu ấy hiểu trước thôi.]

Hiểu trước?

Lí Lai Ân tò mò.

Không lẽ bệ hạ...không chờ nổi nữa?

Cậu ta liếc nhìn xấp báo cáo kết quả kiểm tra sức khỏe trên bàn, trên đó còn ghi rõ ràng rành mạch chứng chậm phân hóa của người cá điện hạ kia kìa.

Cậu không có ý kiến, lục tìm video và tài liệu Văn Túc muốn từ trong kho dữ liệu rồi gửi sang cho hắn.

Văn Túc nhận được rồi thì tắt khung chat. Người cá đã leo lên bờ, đang vẫy nước trên đuôi.

Văn Túc ngồi xuống bên cạnh cậu, nhấc cái tay đeo quang não của cậu, mở quang não lên.

"Xem video này đi, nó sẽ cho cậu câu trả lời"

Hắn vừa nói xong, một người cá đuôi bạc chibi đã xuất hiện trên màn hình.

Li Vẫn vừa nhìn người cá vừa nghe giải thích.

Văn Túc nhìn cậu một chút, lùi lại, muốn đi.

Nội dung trong video đã đến khúc người cá chuẩn bị phân hóa, Li Vẫn phát hiện động tác của hắn, rời mắt khỏi màn hình.

"Ngươi không muốn xem với ta sao?" Cậu hỏi Văn Túc.

Lúc nói chuyện, đôi mắt màu lam xinh đẹp kia như chỉ đơn giản muốn hỏi Văn Túc có muốn cùng xem một bộ phim hoạt hình bình thường hay không.

Chứ không phải "phổ cập kiến thức kỳ phát tình".

Văn Túc rời mắt khỏi người cá, nhìn đuôi của cậu.

Chỉ cần tưởng tượng mấy chữ kỳ phát tình xuất hiện với người cá là Văn Túc lại nhiệt huyết không thôi. Cho nên dù có muốn hay không, hắn vẫn từ chối.

"Không được, tôi bận."

Nói xong đã dứt áo đi ngay, không cho người cá có phản ứng.

Li Vẫn mờ mịt nhìn chằm chằm bóng lưng của hắn, sau đó mới rời mắt về màn hình.

***

Văn Túc quay về phòng làm việc xử lí công việc, cố gắng khiến luồng suy nghĩ bị khuấy loạn lên của mình trở về như cũ. Khoảng nửa tiếng sau, hắn mới ngước nhìn thời gian trên quang não.

Chắc người cá xem xong mấy video phổ cập kiến thức kia rồi nhỉ.

Nghĩ đến đây, hắn cất tài liệu, dọn dẹp lại mặt bàn rồi cầm áo khoác, chuẩn bị đi.

Trước khi hắn tắt đèn, quang não bỗng nhấp nháy. Hắn mở ra nhìn thử, là lời mời gọi video của Lí Lai Ân.

Hắn bắt máy, gương mặt hào hứng của Lí Lai Ân lập tức xuất hiện trong màn hình.

"Bệ hạ, có tin tốt. Chúng thần không cần lấy máu cũng có thể kiểm tra được lý do tại sao kỳ phân hóa của người cá điện hạ chưa đến."

Nghe cậu nói vậy, Văn Túc kinh ngạc, bước chân cũng dừng lại, hỏi: "Không cần lấy máu nữa?"

Lí Lai Ân gật đầu, giải thích: "bệ hạ yên tâm, cách này không ảnh hưởng đến cơ thể của người cá, chỉ là...hơi đau một tí."

Nghe hơi đau, Văn Túc lập tức nhíu mày, hỏi: "Cách gì?"

Lí Lai Ân trả lời ngay: "Dùng vảy rụng của người cá điện hạ, hoặc chích thuốc tê sau đó rút một cái".

Cậu ta giải thích: "Có vảy của người cá điện hạ và nghiên cứu chất đặc thù của thần khi trước. Chúng thần sẽ có thể phân tích được lý do kỳ phân hóa của điện hạ kéo dài".

So với lấy máu thì phương pháp này của Lí Lai Ân vô hại hơn rất nhiều.

Dù sao vảy đối với người cá thì ngoại trừ tác dụng bảo vệ ra, cũng chỉ còn tác dụng khác làm đẹp. Với năng lực hồi phục cực mạnh của bọn họ, vảy vừa bị lấy ra là miệng vết thương đã khéo lại ngay, chẳng qua miếng vảy đó cần thời gian để mọc ra lại.

Nhưng đúng như Lí Lai Ân nói, cho dù chích thuốc tê, người cá vẫn sẽ cảm nhận được đau đớn, do bọn họ rất nhạy cảm với nỗi đau. Mà chờ vảy rụng tự nhiên thì rất lâu.

Người cá không có kỳ đổi vảy, bọn họ không thay vảy định kỳ như các loài có vảy khác. Hoặc là có thứ gì đó tác động, hoặc là vì vài lý do khác nhau vảy mới rụng.

Chỉ khi đó cảm giác đau của người cá mới giảm, thậm chí còn không đau. Hắn cũng đã nói, chờ vảy rụng tự nhiên rất lâu, chờ một hai năm chưa chắc chờ được.

Lúc này, Lí Lai Ân trao quyền lựa cho cho Văn Túc. Cậu ta hỏi: "Bệ hạ nghĩ chúng ta chủ động rút vảy, hay chờ người cá điện hạ rụng vảy?"

Văn Túc trầm ngâm. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net