CHƯƠNG 47

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Văn Túc chọt trán Li Vẫn, định dỗ cậu thò đầu ra.

"Đã chích thuốc gây tê rồi, lát nữa thuốc có tác dụng thì sẽ không đau nữa."

Người cá bình thường rất ngoan hôm nay không ngoan chút nào, không chỉ không thò đầu ra, còn rúc sâu hơn.

Văn Túc thấy chóp đuôi cậu cũng rũ xuống rồi, hắn cười, nhỏ giọng hỏi: "Để lần sau làm nhé?"

Người cá trong lòng không nói gì, nhưng vài giây sau, Văn Túc phát hiện chóp đuôi khoác lên tay hắn nhếch lên một xíu. Sau đó, một giọng buồn buồn vang lên: "Mấy người làm nhanh lên, ta không nhìn đâu..."

Văn Túc thừa nhận, hắn sắp chết bởi vẻ đáng yêu này rồi. Hắn xoa đầu cậu, dịu dàng nói: "Được, sợ thì không nhìn, có thuốc rồi sẽ không đau đâu."

Thật ra không chỉ Văn Túc mà tất cả nhân viên y tế đều bị sự dũng cảm của người cá sau khi bị dọa sợ làm chấn động. Bọn họ xúc động không thôi, người cá điện hạ vừa đáng yêu vừa ngoan.

Lát sau, Lí Lai Ân cầm nhíp và kìm đã được khử trùng đến, cậu ta ra hiệu bằng mắt cho Văn Túc, nhờ hắn giữ đuôi cá dùm, còn cậu ta sẽ tranh thủ lấy vảy lúc người cá không chú ý.

Văn Túc hiểu ý. Hắn nói chuyện với Li Vẫn để dời sự chú ý của cậu đi, tay còn lại cầm cái đuôi mềm mại của cậu. Nhưng khi cái kìm lạnh lẽo chạm vào đuôi, Văn Túc có thể cảm nhận đuôi cậu run lên. May mắn thuốc tê đã ngấm, Lí Lai Ân cũng nhanh nhẹn, lúc rút vảy thì người cá có siết chặt vạt áo của Văn Túc một cái, sau đó thì hết đau.

Văn Túc xoa đầu người cá, an ủi: "Không sao nữa rồi, hết rồi."

Lúc này Li Vẫn mới cẩn thận thò đầu ra, quan sát đuôi của bản thân.

"Yên tâm, chỗ này khó thấy."

Vừa nói, Văn Túc vừa chỉ chỗ rút vảy cho cậu. Vết thương nhỏ xíu ở đó đã khép lại, vị trí cũng không lộ liễu, hoàn toàn không nhìn ra chỗ đó thiếu một chiếc vảy.

Người cá thở phào nhẹ nhõm, yên lòng.

Văn Túc nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng như nước: "Đuôi còn đau không?"

Li Vẫn ôm đuôi, lắc đầu.

Lí Lai Ân bỏ dụng cụ qua một bên, vừa quay đầu thì thấy ngay. Cậu ta không ngờ bệ hạ có thể dịu dàng đến vậy.

Cậu ta bỏ vảy vào trong máy kiểm nghiệm, Văn Túc thấy thế bèn hỏi: "Khi nào mới có kết quả xét nghiệm?"

Lí Lai Ân liếc đồng hồ, trả lời: "Thần cứ tưởng phải tốn ít nhất một tiếng, nhưng người cá điện hạ rất phối hợp, chắc khoảng hai mươi phút nữa sẽ có kết quả."

Văn Túc gật đầu, bế Li Vẫn vào phòng nghỉ.

...

Hai mươi phút sau, máy kiểm tra 'tinh' một tiếng, Lí Lai Ân in kết quả ra. Sau khi có kết quả, cậu đọc trước rồi mới đi tìm Văn Túc.

Lúc cậu ta vào phòng, Văn Túc đang bóc hạt cho Li Vẫn nằm trong lòng. Khi Lí Lai Ân đưa báo cáo đến, hắn mới đặt mấy cái hạt trong tay xuống, giơ tay cầm.

Văn Túc lật báo cáo, Lí Lai Ân giải thích: "Dựa vào hóa nghiệm so sánh, vảy của người cá điện hạ cứng hơn vảy của người cá bình thường, mặc dù có tác dụng bảo vệ mạnh mẽ hơn, nhưng đồng nghĩa khó vào kì phân hóa hơn. Theo lý thuyết, vảy của người cá khi vào kì phân hóa sẽ mềm ra, nhưng cơ thể người cá điện hạ thiếu hormone khiến vảy mềm. Cho nên chúng thần đoán rằng, đây là lý do khiến người cá điện hạ dù đã trưởng thành, các chỉ tiêu đều đạt chuẩn nhưng không thể phân hóa."

Nghe kết quả xong, Văn Túc bỏ báo cáo sang một bên, hỏi: "Các cậu có phương pháp điều trị gì?"

Lí Lai Ân đề nghị: "Thần xin đề nghị, mỗi ngày cho người cá điện hạ uống bổ sung hormone thiếu hụt một lần. Đồng thời, để đảm bảo hormone hoạt động, tốt nhất kiểm tra tổng quát đều đặn mỗi tuần một lần."

Văn Túc nhìn cậu ta: "Bổ sung hormone này có ảnh hưởng gì với cơ thể của cậu ấy hay không?"

Lí Lai Ân đáp ngay: "Hormone này chỉ thúc đẩy vảy mềm dần, tăng tốc độ kỳ phân hóa, không ảnh hưởng đến cơ thể. Nếu bệ hạ lo lắng, chúng thần có thể giảm định lượng ban đầu, quan sát phản ứng của người cá điện hạ rồi mới quyết định kiên trì hay không."

Văn Túc trầm ngâm, đồng ý đề nghị này, nhưng hắn cũng yêu cầu Lí Lai Ân túc trực trong cung để có thể ứng biến tình huống bất ngờ.

Lí Lai Ân đồng ý ngay tắp lự.

Mặc dù cậu ta là hội trưởng căn cứ người cá, nhưng chuyện cần đích thân cậu xử lí không nhiều. Bình thường cậu ta vẫn chôn mình trong phòng nghiên cứu giống trước đây.

Ở trong cung cũng chỉ đổi nơi nghiên cứu mà thôi.

Hai người tập trung thảo luận, Li Vẫn thân là chủ đề được họ nhắc tới tập trung ăn hạt Văn Túc đã bóc vỏ. Cậu bỏ một hạt vào miệng, ngước mắt nhìn Văn Túc, ăn xong thì lấy cái khác ăn tiếp...

Mặc dù Văn Túc đang thảo luận với Lí Lai Ân nhưng tốc độ bóc hạt không chậm đi. Cho nên khi Li Vẫn phát hiện hạt sắp hết thì Văn Túc lại bỏ thêm rất nhiều hạt mới.

Cậu không cần nghĩ cái gì hết, chỉ cần chờ ăn là được.

***

Đến khi rời khỏi căn cứ người cá cũng đã chiều.

Mặc dù còn nhiều việc phải xử lí nhưng Văn Túc cũng không vội đi sau khi mang người cá về nhà tắm. Hắn mở quang não, gửi video liên quan đến chương trình giáo dục tiếng hát cho người cá.

"Sắp tới, ngoại trừ học chữ ra thì cậu có thể xem thêm mấy video này."

Vừa nói hắn vừa mở một video trên quang não của người cá.

Li Vẫn nhìn màn ảnh, thấy con cá lần trước lại ngồi hát trên mỏm đá.

Nó vừa xuất hiện, giọng hát thánh thót của nó cũng vang lên.

Giọng hát này hay lắm, nhưng cũng làm khó rồng lắm.

"..."

Văn Túc tập trung quan sát phản ứng của Li Vẫn im lặng.

Kể từ khi biết cậu không phải người cá, Văn Túc nghi ngờ kết quả liên quan đến tiếng ca lần trước.

Có lẽ...máy không có vấn đề đâu, vấn đề là con "cá" trước mặt hắn thôi.

Lúc trước chỉ là đoán, bây giờ thấy phản ứng của người cá, hắn lập tức khẳng định suy đoán của mình.

Bình thường mà nói, bài hát chính là cách trao đổi riêng biệt của người cá, loài người không dịch được, cũng không thể dùng khoa học kỹ thuật để phân biệt.

Chỉ có người cá mới hiểu.

Cho nên mỗi khi nghe người cá khác hát, người cá đang nghe cũng sẽ đáp lại, trao đổi những câu từ chỉ họ mới hiểu. Cho nên, người cá có thể tự học được cách sử dụng tinh thần lực nhờ vào lắng nghe bài hát của tiền bối, dao động tinh thần lực trong tiếng hát của họ cũng khác nhau.

Nhưng mà, cho dù thế nào đi nữa, phản ứng đầu tiên của người cá khi nghe thấy tiếng hát đều là hát đáp lại.

Còn nghe tới mức ngủ, có lẽ...

Chỉ có người cá trước mặt hắn thôi nhỉ?

Nghĩ tới đây, Văn Túc cười, hắn nhìn người cá, hỏi: "Hiểu bạn ấy hát gì không?"

Người cá chớp mắt, mờ mịt.

Rõ như ban ngày, cậu ấy không hiểu gì hết.

Xác nhận xong, Văn Túc cũng không làm khó Li Vẫn nữa. Hắn tắt video, nói: "Không hiểu cũng không sao, nếu thích có thể học cách hát."

Nghe đến đây, Li Vẫn ngoan ngoãn gật đầu một cái.

Sau đó, người máy gia dụng mang trà bánh buổi chiều đến.

Văn Túc không chờ nữa, dặn dò thì Li Vẫn đi xử lí cônng việc của mình.

***

Tối, Lục Thừa mang công văn Văn Túc ký duyệt xong xuôi chuẩn bị ra về, nhưng Văn Túc lại giao thêm việc cho anh.

"Để trống sáng mai, tôi đi thăm cô."

Lục Thừa sửng sốt, hỏi: "Công chúa điện hạ đến Hành tinh Slan nghỉ phép rồi mà ạ?"

Văn Túc tiếp tục xử lí công văn, không ngẩng đầu lên: "Cô sẽ về khi nghe tin Văn Thanh phải đi. CHắc khoảng sáng mai sẽ về tới."

Nghe tới đây Lục Thừa cũng hiểu, bèn nói: "Vâng ạ, thần chuẩn bị ngay."

Văn Túc gật đầu bổ sung: "Chuẩn bị thêm vài thùng nước dinh dưỡng vị cá biển viện nghiên cứu mới nghiên cứu được mang qua."

Lục Thừa biết công chúa điện hạ thích cá, không bất ngờ với sắp xếp của Văn Túc, sau khi gật đầu thì đi làm ngay.

Anh đi không lâu, Văn Túc cũng giải quyết hết công việc còn dư, đứng dậy rời đi.

Hôm nay hắn về sớm, người cá chưa ngủ, vừa nghe hắn đẩy cửa vào liền duỗi đuôi đập xuống mặt nước một cái, thò đầu hướng ra ngoài hô: "Văn Túc, ngươi về rồi hả?"

Văn Túc vào nhà tắm, chào cậu, dặn: "Tối nay ngủ sớm, sáng mai tôi dắt cậu đi gặp một người."

Li Vẫn tò mò, hỏi lại: "Ai vậy?"

Văn Túc nhướn môi, vò tóc cậu, giải thích: "Đi gặp một người 'thầy'."

Li Vẫn nghiêng đầu: "Thầy dạy chữ cho ta hả?"

Văn Túc phủ nhận: "Thầy dạy cậu hát."

--

Tác giả có lời muốn nói:

Li Vẫn: Làm cá khó quá, đã vậy còn phải học thêm năng khiếu. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net