CHƯƠNG 49

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Văn Duyệt liếc Văn Túc, không bóp nữa. Cô nhìn Li Vẫn trong bể, cười nói: "Nhóc đáng yêu, cô là cô của thằng nhóc này"

Li Vẫn nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt, nhớ lại hành động ban nãy của cô, ngại ngùng chui xuống nước.

Văn Túc xoa đầu cậu, nói với Văn Duyệt: "Chắc bữa trưa đã được chuẩn bị xong rồi cô nhỉ?"

Văn Duyệt cười, búng tay.

Một giây sau, hai hàng người hầu dài bưng dĩa thức ăn nối đuôi nhau rời khỏi phòng. Trưởng hầu mở cửa phòng ăn, để lộ bàn ăn được trang trí hoa lệ bên trong.

Văn Duyệt đi phía trước, Văn Túc đẩy người cá đi theo.

"Cô có mang một đầu bếp từ Slan về, lát nữa hai đứa có thể thưởng thức được hương vị đồ ăn của Slan."

Văn Túc chọc: "Quả nhiên, cô thích nhất là mang đặc sản hoặc "đầu bếp" về."

Văn Duyệt nhướn mày, hất cằm: "Dù sao ẩm thực ngon mới là tinh túy của du lịch."

Văn Túc gật đầu: "Hy vọng ba mươi đầu bếp cũ của cô không buồn."

Văn Duyệt chỉnh lại: "Bốn mươi sáu lận."

Ba người đã đến bàn ăn.

Văn Duyệt ngồi trước, Văn Túc bế người cá ra khỏi bể. Thấy vậy, Văn Duyệt sững sốt: "Con..."

Văn Túc lắc đầu, giải thích: "Con ổn với cậu ấy."

Văn Duyệt ngớ người, nụ cười tươi tỉnh hẳn lên, cô giơ ly vang, nói: "Vậy cô hẳn nên chúc mừng con?"

Văn Túc bế người cá đến ghế, sau khi ngồi xuống bên cạnh cậu mới giơ ly vang lên đáp lại, nói: "Cám ơn cô."

Li Vẫn không hiểu họ nói gì nên hướng mắt về phía đồ ăn trên bàn.

Văn Túc luôn để ý đến cậu, khi thấy cậu nhìn con dê nướng, hắn lập tức cầm dao cắt thịt cho cậu. người hầu gần đó vội bước lên định cắt thịt nhưng bị Văn Túc từ chối.

Thấy vậy, ý cười trong mắt Văn Duyệt càng sâu hơn, cô giải thích: "Hành tinh Slan có nhiều gia vị rất đặc biệt, thịt nướng của bọn họ cũng đặc biệt hơn những hành tinh khác rất nhiều. Đầu bếp cô mời về rất giỏi nướng thịt."

Li Vẫn xắn miếng thịt, mũi ngửi được mùi hương nhạt như mùi hoa cỏ lạ.

Văn Duyệt nói tiếp: "Có một loại gia vị rất thần kì, mùi thơm như hoa nhưng khiến ta say như rượu. Làm say lòng người."

Cô vừa nói xong đã nghe két một cái.

Cái nĩa trên tay Li Vẫn rơi xuống bàn, cơ thể dần mềm oặt.

Xỉn rồi.

Văn Túc vội vàng ôm người vào lòng, Văn Duyệt ngớ người, không ngờ gia vị đó mạnh đến vậy. thấy Văn Túc đã bế người dậy, cô vội vàng ra lệnh cho người hầu dẫn cả hai vào phòng cho khách.

Lên lầu, Văn Túc bế nhóc con "xỉn quắc cần câu" lên giường. Gương mặt trắng nõn của cậu đỏ bừng bừng, đôi mắt đỏ lên, mê ly khép hờ.

Nốt ruồi son dưới mắt cũng đỏ đến mức muốn nổ tung.

Li Vẫn cảm thấy nóng quá, đầu cũng đau cứ như sắp bay lên trời. cậu nhìn Văn Túc, chớp mắt, ôm cổ hắn, xích lại trước mặt rồi nhỏ giọng nói: "Văn Túc, sao ngươi đẹp quá vậy..."

Văn Túc nhìn đôi mắt sáng như sao trời, họng khô khốc. Hắn không nói gì, chỉ túm cái đuôi đang quậy um sùm của Li Vẫn bên hông mình lại.

Đuôi không cục cựa được, Li Vẫn nhíu mày.

Cậu nói: "Đuôi của ta hư rồi hay sao ấy..."

Yết hầu của Văn Túc cục cựa, nhỏ giọng hỏi :"Sao lại hư?"

Li Vẫn trợn mắt, ngẩng lên, tủi thân nói: "Nó không nghe lời ta."

Mặc dù biết không nên bàn luận gì với người say xỉn, nhưng Văn Túc vẫn cười phì. Li Vẫn không biết lý do đuôi không nghe lời đang ngồi trước mặt, chỉ sửng sốt khi thấy đôi mắt phượng của Văn Túc cong lên.

Lát sau, cậu cũng cong mắt lại, nghiêm túc nói: "Ngươi cười đẹp quá."

Vừa nói, cậu xích lại thơm lên mặt Văn Túc.

Văn Túc đờ người.

Cửa phòng sau lưng có tiếng động, người hầu bưng canh giải rượu lên thấy hai người quấn sát rạt lấy nhau trên giường thì ngẩn ngơ. Sau đó vội vàng xin lỗi, lùi ra ngoài.

Nghe hắn luôn miệng xin lỗi Văn Túc mới tỉnh lại.

Hắn thả tay, định đứng dậy thì phát hiện đuôi quyến luyến sượt qua lòng bàn tay hắn, cảm giác hơi ngứa. Nếu người khác làm thế này, bao nhiêu ý tình cũng không tả nổi. Nhưng nếu người làm là Li Vẫn, người khác sẽ cảm thấy suy nghĩ của bản thân quá dơ bẩn.

Đôi mắt Văn Túc sâu hút, kiềm chế suy nghĩ trong lòng trỗi dậy mạnh mẽ như cỏ dại. Hắn kéo cậu ra, kéo mền đắp chăn cho cậu.

Li Vẫn nhìn hắn như muốn nói gì đó, nhưng cơn buồn ngủ bỗng ập đến, chưa bao lâu đã lăn ra ngủ mất đất.

Văn Túc đứng bên mép giường nhìn cậu ngủ một hồi mới xoay người rời khỏi.

Hắn nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại, quay đầu thì thấy Văn Duyệt đứng bên cạnh.

Cô cười: "Tính ra Văn Thanh cũng làm được một chuyện tốt trước khi đi nhỉ?"

Văn Túc trả lời câu hỏi của cô bằng một câu hỏi khác: "Cô biết rồi?"

Văn Duyệt gật đầu: "Cô mới hỏi Lục Thừa."

Hai người im lặng nhìn nhau hồi lâu, Văn Duyệt đau lòng nhìn Văn Túc, nhỏ giọng nói: "Nhiều năm vậy rồi mà con vẫn ghét nó sao?"

Biểu cảm của Văn Túc vẫn vậy, hắn bình tĩnh nói: "Cho dù không phải anh ta thì cũng có người khác."

Thấy vậy, Văn Duyệt đau lòng đến mức nỗi đau sắp hóa thành thực thể. Cô muốn chạm vào Văn Túc, nhưng tay giơ được một nửa lại bỏ xuống, chỉ nói: "Tiểu Túc, cô thương con lắm."

Văn Túc cười nhạt, an ủi: "Qua hết rồi cô ạ, bây giờ con tốt lắm."

Văn Duyệt hít sâu, nuốt giọt nước mắt trên hốc mắt vào trong, cô hỏi: "Đặt tên cho nhóc con chưa?"

Văn Túc trả lời: "Cậu ấy tự đặt rồi, Li Vẫn."

Văn Duyệt bất ngờ, lặp lại: "...Li Vẫn. Thật đặc biệt."

Văn Túc gật đầu, cười nói: "Rất đáng yêu, hợp với cậu ấy lắm."

Thấy hắn cười, giọt nước mắt cô nhịn khi nãy lại chảy dài. Cô cũng không nhịn nữa. Ban đầu chỉ chảy nước mắt, sau dần biến thành khóc thút thít, sau đó như khóc thành tiếng.

Một trời một vực với hình tượng công chúa thanh tao của cô.

Văn Túc biết cô chỉ đang đau lòng cho mình thôi.

Hắn không an ủi cô, chỉ vào phòng lấy hộp giấy, chờ cô khóc xong rồi mới đưa cho cô.

Văn Duyệt rút tờ giấy, nhẹ nhàng lau sạch nước mắt còn vương trên mặt. Cô cảm thấy hai mắt sưng vù, lo lắng hỏi: "Mắt cô có sưng không con?"

Văn Túc gật nhẹ đầu, nói: "Có lẽ cô nên về phòng ngâm nước đi, nếu không dượng về lại thấy có lỗi."

Nghe hắn chọc, Văn Duyệt trừng đôi mắt đang sưng, chửi: "Thằng nhóc này, cô khóc vì ai hả?"

Văn Túc cười, không đáp.

Văn Duyệt ném khăn giấy lau nước mắt vào người Văn Túc, đi về phòng mình: "Cô đi ngâm mình, con chăm nhóc con cho kỹ vào."

Văn Túc im lặng nhìn bóng lưng cô, đôi mắt đầy ý cười.

Cả Hành tinh Xanh Lam đều biết Văn Túc rất kính trọng công chúa Văn Duyệt.

Nhưng họ không biết khi ba của hắn xem hắn là quái vật bị nguyền rủa, cô công chúa người cá này lại yêu mến hắn như thể hắn là con mình.

***

Chiều, thông báo căn cứ người cá đổi hội trưởng được đăng lên mạng. Văn Thanh cũng đăng thông cáo nhận lỗi và từ chức lên mạng.

Dân chúng cảm thấy rất khó tin, bởi vì hình tượng hắn xây dựng trong lòng công chúng khác hẳn.

[Quá bất ngờ, không ngờ hội trưởng Văn Thanh là loại người này. Hắn dám tổn thương người cá tự nhiên!]

[Tôi từng nghĩ hội trưởng Văn Thanh thích người cá thật...không ngờ, haizzz.]

[Chẳng lẽ chuyện Văn Thanh từng giành ngai với bệ hạ mà mọi người đồn đãi là thật hả?]

[Rõ ràng là anh em cùng một mẹ, không ngờ có thể làm đến vậy, khó tin quá.]

[Quyền lực thật sự có thể khiến con người biến chất...]

[...]

Dân chúng bàn ra bàn vào, mọi chuyện nhanh chóng bị đè xuống.

Bởi có phóng viên to gan đoán rằng, bệ hạ dắt người cá điện hạ đến gặp công chúa rồi, có khi nào sắp có đám cưới thể kỉ rồi không?

[A a a, công chúa là người bệ hạ kính trọng nhất đó, này coi như ra mắt phụ huynh nha!]

[Hy vọng ra mắt phụ huynh lần này có thể quyết định ngày cưới, tôi mong được thấy lễ cưới của hai người lắm rồi.]

[Hóng lắm rồi, mong công bố ngày cưới sớm.]

[Có phải do người cá điện hạ chưa đến kỳ phân hóa nên chưa quyết định ngày cưới không?]

[Không đoán được kỳ phân hóa cũng không ảnh hưởng đến việc chọn ngày cưới mà?]

[...]

[A a a, cho dù là thế nào cũng hy vọng sớm được thấy họ lấy nhau, tôi hóng đứa nhỏ.]

[Hối cưới + hối đẻ, đột nhiên thấy tụi mình đáng ghét quá, éc éc éc éc éc.]

[...]

***

Nhân vật chính đang được mọi người quan tâm mới "tỉnh rượu".

Li Vẫn ngớ ra nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, sau đó thấy Văn Túc đang ngồi cách đó không xa.

Văn Túc thấy cậu tỉnh ben bê tô canh giải rượu lại cho cậu.

Li Vẫn uống cạn, trả tô cho hắn. Văn Túc hỏi: "Có khó chịu ở đâu không?"

Cậu chỉ bụng, nói: "Đói."

Cửa phòng bị gõ, người hầu báo bữa tối đã được chuẩn bị xong xuôi.

Văn Túc không chần chừ, lập tức bế người cá lên, chuẩn bị xuống lầu ăn tối. Ngay khi tay hắn chạm đuôi của cậu, hắn khựng lại. Li Vẫn ôm cổ hắn, không biết hắn đang nhìn gì, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm đuôi mình. Câu nhỏ giọng hỏi: "Có chuyện gi vậy?"

Văn Túc nhìn cậu, hỏi: "Có cảm thấy vảy trên đuôi mềm ra không?"

Nghe vậy, Li Vẫn chọt đuôi của mình. Đầu ngón tay mảnh khảnh ấn nhẹ, đuôi cá xinh đẹp lõm xuống. Cậu chớp mắt, nói: "Hình như mềm ra thật á..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC