7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hải Nam, thật rất đẹp, khắp nơi đều đẹp như tranh. Bầu trời đặc biệt xanh, biển rộng và sâu thật xinh đẹp, cơn gió biển nhẹ thổi qua mang hơi nước mằn mặn. Tuy chỉ có hai ngày, nhưng Khổng Tuyết Nhi chơi rất vui vẻ. Ban ngày, bọn họ giống như những đứa trẻ, xây lâu đài ở trên bờ cát, xuống biển lướt sóng. Dụ Ngôn là một người quy củ, làm việc giống như tính cách, vô cùng ổn trọng, cho nên trong một thời gian rất ngắn, một lâu đài xinh đẹp hiện ra, mà Khổng Tuyết Nhi là một người tính nôn nóng, đắp lên lại đổ xuống. Sau đó tính nhẫn nại hao hết, nhảy đến chỗ em ăn vạ, dùng sức đạp đổ, cười hứng thú khiêu khích.

Dụ Ngôn cũng không tức giận, chẳng qua khoanh tay ôm ngực, nhìn nàng cười duyên phá hư hết công trình, đợi nàng đắc chí thỏa mãn xong, em tiến đến ôm nàng vào trong ngực hung hăng hôn, hôn tới tấp để đòi lại thù lao của mình. Mà nàng sẽ không phản kháng, ngược lại vô cùng hưởng thụ nụ hôn của Dụ Ngôn, em không phải là người có nhiều kỹ xảo, nhưng nụ hôn của em vô cùng ấm áp, đầu lưỡi càn quấy mang theo hơi thở nóng nàng phát hiện mình rất thích thú khi đắm chìm vào đó.

Dụ Ngôn ôm lấy hông nàng, đi qua những chỗ phong cảnh đầy xuân sắc, nghe nàng vui vẻ nói chuyện, cực kì hài lòng. Ban đêm, nằm nghỉ ở tại nhà dân, trong phòng khách sạch sẽ, em sẽ ôm nàng điên cuồng triền miên. Nàng phát hiện chính mình yêu cái loại tứ chi thân mật quấn quít này. Dụ Ngôn, là một tình nhân xuất sắc, thể lực em tuyệt cao, hơn nữa hết sức săn sóc nàng, sẽ không chỉ lo tự mình hưởng lạc, ân ái với em, giống như hưởng thụ một bữa tiệc kích tình, niềm vui tràn trề.

Khổng Tuyết Nhi nguyên bản chính là một cô gái nhiệt tình, nàng sẽ không che giấu cảm giác của mình, trừ đêm đầu không lưu loát lắm, những ngày kế tiếp, bọn họ phối hợp vô cùng tốt ở trên giường, nàng càng ngày càng có thể đuổi theo em leo lên đỉnh dục vọng.

Không thể không nói, sau khi gả cho Dụ Ngôn, nàng cảm thấy cuộc sống hôn nhân của bọn họ thật là không tệ. Loại cảm giác hài lòng này sau ngày thứ hai trở về đã hoàn toàn bị phá vỡ.

-----------------------------

Sáu giờ sáng, nàng còn ngủ thẳng không biết tỉnh, gió mát mẻ từ ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi tới, nàng ôm chăn mỏng ngủ cực kỳ thoải mái.

Nhưng nữ nhân kia không để cho nàng như vậy, dám kêu nàng dậy rồi kéo nàng cùng đi chạy bộ, làm ơn, tối qua bọn họ đến hai giờ mới ngủ, trời giết em ấy đi, mới sáu giờ đã lôi nàng dậy đi chạy bộ. Nàng muốn làm thịt em ấy! Mặc quần áo thể thao, thở hồng hộc theo sát phía sau thân hình cao cao kia âm thầm cắn răng.

Bọn họ chạy một đường lên núi, trấn nhỏ kề núi gần sông, phong cảnh đẹp vô cùng, trước kia nàng thấy đây là một mảnh non xanh nước biếc thật đẹp nhưng hôm nay nàng hận, hận núi này, thật cao và dốc làm nàng sắp tắt thở.

Không được, chạy hết nổi rồi. Chống hai tay trên đùi, thở gấp, từng giọt mồ hôi từ trán nàng chảy xuống, rơi xuống mặt đất. Mệt quá, thật sự rất mệt mỏi.

"Chạy tiếp nào, chúng ta còn chưa chạy được nửa đường." Dụ Ngôn thoải mái chạy về bên cạnh nàng, đưa tay đỡ nàng.

"Không. . . . Không muốn . . . . Thật. . . . Mệt quá. . .." Thở hổn hển đến nỗi ngay cả lời nói cũng không ra hơi. Cõi đời này, có cô gái nào bi thảm như nàng, mới xong tuần trăng mật, còn chưa kịp hưởng thụ liền bị chồng mình lôi đi chạy bộ buổi sáng.

"Làm việc phải đến nơi đến chốn." Bàn tay dùng lực kéo nàng, tiếp tục đi về phía trước. Sự thật chứng minh, chuyện Dụ Ngôn muốn làm, không có cái gì không làm được, ý chí của em siêu cường, Khổng Tuyết Nhi căn bản không cưỡng được may mắn nàng bình thường cũng là một người mê vận động, thể lực từ trước đến giờ cũng không tệ, mặc dù mệt chết đi, thở rất gấp, nhưng mà vẫn miễn cưỡng đuổi theo bước chạy của em chạy lên đỉnh núi, hít khí trời mát mẻ trong công viên nhỏ, nhìn đám người trong công viên lại có cảm giác yên tĩnh.

Thì ra mỗi sáng sớm sáu giờ Dụ Ngôn đều chạy bộ lên núi, tới nơi này dạy một đám người già luyện Thái Cực quyền. Thật là, khó mà tin rồi. Nghĩ người như Dụ Ngôn, nếu như nói em Teawondo, Judo thậm chí quyền anh rất lợi hại, nàng đều sẽ không hoài nghi, dù sao người em cũng rất chắc, eo thon có cơ bụng da thịt co dãn tốt vô cùng không phải nói giỡn, nhưng mà Thái Cực quyền. . . phụt... thật là quá khôi hài rồi.

Dùng khăn lông lau khô mồ hôi trên mặt, hưởng thêm gió trời nhẹ nhàng. Nhiệt độ trên núi vốn không coi là cao, hơn nữa thời gian vẫn còn sớm, mặt trời chưa hoàn toàn mọc, ngồi không tới một hồi, hơi thở của nàng đã vững vàng, trên người cũng khô mát.

Đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm người đang cẩn thận tỷ mỉ múa Thái Cực quyền, thật sự là kỳ lạ, loại quyền dành cho người già này có lực đạo và động tác thật chậm, nhưng Dụ Ngôn múa thật sự rất đẹp.

Khổng Tuyết Nhi tựa vào thanh lan can bằng gỗ, nhận thấy mình cư nhiên nhìn em không dứt ra được, Dụ Ngôn đứng trước mặt mấy cụ già, đưa tay, nhấc chân, vận khí, ngưng thần, Thái Cực quyền là loại võ thiên về nhu, chậm và vận khí, em làm cực kỳ hoàn mỹ. Mỗi động tác cho dù nàng là ngoại môn cũng cảm thấy Dụ Ngôn phải là một cao thủ. Cũng phải, với tính tình như em mới có thể luyện Thái Cực quyền giỏi như vậy.

Không biết đã trải qua bao lâu, bọn họ luyện rất nghiêm túc, mà nàng xem cũng vô cùng nghiêm túc, mãi cho đến khi em thu lại, chậm rãi thở ra một hơi, rồi tỉ mỉ chỉ cho từng người mấu chốt của những động tác phức tạp. Sau khi tập xong, mấy cụ già vui vẻ vỗ vai em: "Ngôn mới vừa kết hôn đã vội vã tới dạy cho chúng ta tập Thái Cực, không ở nhà chăm sóc chồng?"

Dụ Ngôn nhìn nàng phía xa, nhẹ nhàng cười: "Hôm nay chị ấy cùng đi với cháu." Khổng Tuyết Nhi vội vàng đứng lên chào mọi người. Tất cả mọi người sửng sốt không nghĩ Dụ Ngôn lại cưới nữ nhân, bọn hắn tuy đã già có chút khó tiếp nhận nhưng thôi đi tuổi trẻ mà.

"A, thì ra là cô là vợ của Ngôn "

"Hôm nay có một đại mỹ nữ ngồi ở đây, thì ra là vợ của cháu"

"Dáng dấp thật là đẹp à."

Đông đảo cụ già liền tranh lên nói chuyện với nàng, khen tặng chồng nàng, nói tính tình em tốt thế nào, tâm địa thiện lương thế nào, vô cùng nhẫn nại đối với người già, ngày ngày lên núi giúp họ luyện quyền ròng rã năm năm rồi. Nói em tỉ mỉ săn sóc, nàng đúng là đã tìm được người chồng tốt.

"Cô nhìn dáng dấp Ngôn một chút này, cô gái nhỏ, cô thật rất tính phúc nha." Một bà ở bên tai nàng, mập mờ thấp giọng trêu đùa.

Mà Khổng Tuyết Nhi nhìn về phía xa kia, nơi Dụ Ngôn đang uống nước, em bỏ bình lên miệng, dòng nước một đường từ cổ họng xuống dưới, trong nháy mắt, nàng cảm thấy Dụ Ngôn ngay cả uống nước cũng hấp dẫn vạn phần. Cho dù mặc quần áo thể thao đơn giản, nhưng vóc người nóng bỏng làm cho người ta mặt đỏ tim đập.

Thì ra nàng thật đã gả cho một người rất tốt dù người đó là nữ nhân, Khổng Tuyết Nhi tà tà cười một tiếng, không chút nào xấu hổ, thì thầm vào tai bà đã "rỉ tai" nàng: "Bác cũng cảm thấy con có phúc à, nói cho bác biết nha, vóc người của em, thật tốt vô cùng đó, nhất là bộ ngực đẫy đà với eo thon . . . . ."

"Bụng của con bé thon tới mức nào?". Một bà khác cũng tiến lên hỏi thăm.

"Nhìn kìa so với người mẫu còn muốn thon hơn" Bao nhiêu vấn đề hỗn tạp ào ào tuôn ra, cuối cùng tổng kết thành câu nói: "Cô thật làm người ta hâm mộ à!" Đám tam em lục bà (mấy bà tám) kéo dài giọng nhìn chằm chằm vào Dụ Ngôn,tiếc hận mình không được nhìn "cảnh đẹp" một phen, ánh mắt nóng bỏng nhìn em, hận không thể xé tan y phục em để ngắm.

"Khổng Tuyết Nhi" Dù Dụ Ngôn có tư cách đạo đức tốt thực sự không chịu nổi ánh mắt như sói như hổ đang chằm chằm nhìn mình, trợn mắt nhìn người khởi xướng nào đó. Cô gái này, thật không biết ngượng ngùng, ngay cả những lời như vậy cũng tùy tiện nói ra.

"Ha ha, bác xem, chồng con đang xấu hổ." Khổng Tuyết Nhi ôm tay bà lão "Bác yên tâm, lần sau có cơ hội, con chụp mấy tấm hình rồi đưa cho bác."

"Vậy cô nhất định phải nhớ nha."

"Tôi cũng muốn, tôi cũng muốn." Một đám người già mê Dụ Ngôn tranh nhau đăng ký.

"Được, được được, người nào cũng có phần hết, không thiếu của ai hết." Nàng cười nhẹ, khuôn mặt nghịch ngợm.

Cô gái này, Dụ Ngôn có chút bất đắc dĩ, nhưng nhìn trên khuôn mặt của nàng nở nụ cười sáng rõ nhẹ nhõm, và thật đáng yêu, lại cảm thấy không tức giận được. Khổng Tuyết Nhi cười, cảm thấy nhẹ nhõm lại tự tại. Nàng biết những cụ già này thật lòng thích Dụ Ngôn mới có thể đùa giỡn với nàng như vậy. Bởi vì em nên họ đương nhiên sẽ tiếp nhận nàng. Dụ Ngôn đến tột cùng có bao nhiêu phương diện mà nàng chưa biết, biết được một phần nàng càng thấy đúng, người này ừ thật là không tệ.

Nghỉ ngơi xong, nhìn đồng hồ, nhìn cô gái cùng những người già tán gẫu rất vui vẻ trong lòng chợt mềm mại. Nhưng chuyện cần làm thì vẫn phải làm.

"Khổng Tuyết Nhi, thời gian không còn sớm chúng ta về nhà thôi." Dụ Ngôn nhẹ nhàng nhắc nhở. "Oh." Nàng vội vã tạm biệt những người già đang lưu luyến không rời kia, rồi đi về phía Dụ Ngôn "Oa, chân chị vẫn hơi mỏi, thật may là đi bộ xuống núi khỏe hơn."

"Ai nói chúng ta đi bộ trở về?"

"Hử?" Bước chân bỗng chốc ngừng lại, "Không phải. . .."

"Chúng ta sẽ chạy về nhà, đến đây đi." Kéo tay nàng, chạy về phía trước.

Hức, người này! Khổng Tuyết Nhi vô lực rũ bả vai xuống, nghĩ đến đoạn đường về nhà chân nàng tựa hồ mềm nhũn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net