Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Để tiện thường xuyên về nhà thăm ông nội Châu, nhà mới của hai người cách nhà ông nội không quá xa, gồm bốn phòng, hai phòng ngủ lớn, hai phòng còn lại một cái dùng làm thư phòng, một cái được bố trí làm phòng tập cho Lưu Vũ.

Châu Kha Vũ biết Lưu Vũ từng học múa, thế nhưng không hiểu rõ lắm, hắn cũng không quá để ý. Dù hai người sống chung dưới một mái nhà thế nhưng hiếm khi chạm mặt nhau. Thanh nhã, yên tĩnh, xinh đẹp là tất cả những ấn tượng của Châu Kha Vũ về Lưu Vũ. Hắn vừa thức dậy đã nghe thấy tiếng nhạc truyền ra từ phòng tập, khi hắn tan làm trở về nhà, lúc nào trên chiếc bàn nhỏ ngoài ban công cũng đặt sẵn một tách trà, hay những hôm hắn phải tăng ca nên về muộn, cậu sẽ mở đèn đợi hắn về. Đôi khi Châu Kha Vũ thầm nghĩ, nếu An Nhã có thể có được một phần tính cách của Lưu Vũ thì tốt biết mấy, như vậy có lẽ hắn sẽ trở thành người hạnh phúc nhất thế gian rồi.

Mỗi khi Châu Kha Vũ có việc cần ra ngoài, hắn không bao giờ báo cho Lưu Vũ biết, trừ khi phải đi công tác vài ngày không về nhà, vậy nên khi tình cờ nhìn thấy Lưu Vũ ở quán bar, Châu Kha Vũ vô cùng kinh ngạc. Hắn không thể nào đem hình ảnh Lưu Vũ lúc này với một Lưu Vũ ưu nhã hái hoa thưởng trà hàng ngày liên tưởng cùng nhau.

---

"Hắn ta đúng là tên khốn nạn! Tớ có gì thua kém nhóc con kia chứ, tóc tớ còn dài hơn tóc cậu ta, lại còn thành thục quyến rũ, nhóc con kia có gì so được với tớ!"

Lưu Vũ bị Hồ Diệp Thao một sống một chết lôi kéo đến quán bar này uống rượu. Bạn nhỏ Hồ ngốc nghếch này lại thất tình nữa rồi.

"Ông đây xinh đẹp thì có gì sai? Dù sao xinh đẹp cũng chỉ là diện mạo bên ngoài... Tại sao hả? Đệt! Tớ nguyền rủa hắn đời đời kiếp kiếp là một tên xấu xí!"

Con đường tình yêu của Hồ Diệp Thao đúng là vô cùng khó khăn trắc trở, Lưu Vũ nghe mà đau lòng thay cho bạn thân. Nhưng cậu không giỏi ăn nói như Lâm Mặc, không biết phải an ủi Hồ Diệp Thao như thế nào, lóng nga lóng ngóng ngồi nghe Hồ Diệp Thao tâm sự, chỉ sợ vô ý nói ra cái gì không đúng sẽ làm cậu buồn hơn.

"Tiểu Vũ, tớ với cậu cùng nguyền rủa hắn, cậu tốt bụng lại đáng yêu như vậy, lời nguyền của cậu nhất định sẽ linh nghiệm!"

"Được, tớ giúp cậu! Vậy tớ mong hắn cả đời này cũng không tìm được bạn gái!"

"Trời ơi bảo bối của tớ ơi, người ta là gay đó...hức, bảo bối của tớ thật là ngốc...gay thì làm sao mà có bạn gái được...haha..."

Hồ Diệp Thao đang đau khổ vì tình cũng bị sự ngốc nghếch của Lưu Vũ chọc cho bật cười, cầm lấy ly rượu đưa cho cậu.

"Nào tiểu bảo bối, cạn ly, uống xong thì ném hết 6 tên bạn trai cũ của tớ, còn cả ông chồng xấu xa của cậu nữa, ném đi hết!"

Lưu Vũ muốn nói rằng Châu Kha Vũ thực sự rất tốt, vừa cao ráo đẹp trai lại rất thông minh tài giỏi, chỉ là hắn ta không có tình cảm với cậu mà thôi, thế nhưng nhìn thấy ánh mắt hình viên đạn của Hồ Diệp Thao, lời muốn nói ra lại nuốt ngược trở lại. Cậu ngửa đầu uống cạn rượu trong ly.

"Ấy ấy Tiểu Vũ bảo bối... Cậu uống một ngụm thôi là được rồi...rượu này mạnh lắm đấy..."


Đến Trương Gia Nguyên và Oscar cũng bị động tác dứt khoát của Lưu Vũ làm cho sửng sốt, nhưng mà họ còn phát hiện ra một chuyện quan trọng hơn.

"Bro, chìa khóa nhỏ kia là vợ mày phải không?"

"Hả?"

Trương Gia Nguyên chăm chú nhìn Châu Kha Vũ đợi hắn trả lời, khó khăn lắm anh mới tìm được người làm mình thấy hứng thú, nếu cậu ấy thật sự là vợ của Châu Kha Vũ thì bản thân chẳng phải như một trò cười hay sao?

"Cậu ấy không phải vợ của tao."

"Yebbb! Tuyệt vời!!!"

"Là Lưu Vũ."

"Hả? Cái gì? Mày muốn chơi tao đúng không Châu Kha Vũ? Không phải vợ mày tên là Lưu Vũ à?"

"Bọn tao không can thiệp vào chuyện của nhau, cậu ta muốn làm gì thì làm, không liên quan tới tao."

Nói vậy nhưng ánh mắt của Châu Kha Vũ chưa rời khỏi Lưu Vũ một phút nào.

Cũng không thể trách Oscar vì không nhận ra Lưu Vũ. Mái tóc mềm mại bình thường vẫn rủ xuống trước trán của Lưu Vũ hôm nay được cậu vuốt lên lại uốn xoăn nhè nhẹ, nhìn qua giống y như con gấu Teddy, quần áo không sang trọng cầu kì như hôm kết hôn cũng không quá đơn giản như trang phục ở nhà. Lưu Vũ mặc cả bộ đồ da màu đen, áo khoác ngắn khoe khéo vòng eo nhỏ nhắn, mấy món đồ trang trí hình chìa khóa nhỏ theo từng động tác của cậu mà lắc lư va chạm vào nhau, khuôn mặt tinh xảo diễm lệ vì uống rượu mà đỏ ửng lên.

Bắt đầu có người tới bắt chuyện cùng hai người họ, dù sao cả Lưu Vũ và Hồ Diệp Thao đều xinh đẹp động lòng người như vậy, một người thì thanh lãnh mà ngọt ngào, người kia lại quyến rũ mị nhân.

"Châu Kha Vũ, mày định để như thế thật à? Không làm gì sao?"

Châu Kha Vũ có hơi bối rối không biết phải làm sao. Không quan tâm đến cậu ấy ư? Không hợp tình hợp lý lắm. Dù sao Lưu Vũ cũng là vợ của hắn, trên danh nghĩa cũng là người của hắn. Cảm giác này giống hệt như trong đêm tân hôn của hai người, nếu hắn chạm vào cậu thì là phản bội An Nhã, thế nhưng nhìn thấy bộ dáng quyến rũ của Lưu Vũ, hắn lại không thể khống chế bản thân.

"Nếu mày mặc kệ thì để tao quan tâm cậu ấy!!"

Oscar lại tung cho Trương Gia Nguyên một cú đá.

"Mày làm gì vậy... Dù sao Châu Kha Vũ cũng không thích cậu ấy, nhìn xem bảo bối nhà người ta trân quý đến thế nào...", thế nhưng vế sau chỉ dám nhỏ giọng thì thầm.

Trương Gia Nguyên còn đang do dự, người bên kia đã ra tay rồi.

Nhìn thấy có người muốn chạm vào Lưu Vũ, vừa lúc lửa giận không có chỗ phát, Hồ Diệp Thao liền như súng liên thanh mà liên tục mắng người, mắng đến mức tên kia đầu óc quay cuồng. Ban đầu hắn ta còn đơ ra, quả nhiên một lát sau đã hoàn toàn bị chọc giận, vừa không được nói chuyện với mỹ nhân, lại còn bị chửi đến mụ mị đầu óc, còn định xông tới đánh người.

"Giỏi thì vào đây, nghĩ tao sợ chắc?"

Đánh nhau với một tên đàn ông cao lớn, Hồ Diệp Thao căn bản không phải là đối thủ của hắn ta. Cũng may phía sau là sô pha mềm mại, nếu không chắc hẳn cậu đã bị ăn đau. Vậy mà Hồ Diệp Thao không hề có ý định rút lui, ngược lại lửa giận càng bị châm lên, giương nanh múa vuốt nâng chén rượu lên hất thẳng vào mặt hắn, trên mặt hoàn toàn là bộ dáng bất khuất không sợ chết.

Tên kia sờ sờ chất lỏng đang chảy dọc từ đỉnh đầu xuống ướt hết cả khuôn mặt, hắn nhất định không thể nào bỏ qua nỗi nhục ngày hôm nay, tiện tay với lấy chai rượu trên bàn, thế nhưng đã có người ra tay nhanh hơn hắn.

Đến khi ngã xuống mặt đất rồi, tên kia vẫn còn không dám tin mà trợn mắt nhìn người con trai nhỏ bé mặc áo khoác da màu đen, trên mặt như viết ra mấy chữ "Sao mày dám?"

Trương Gia Nguyên đứng ở trên đỉnh đầu hắn. Anh vốn định chạy tới giải vây, không ngờ tới Lưu Vũ đã cầm lấy chai rượu không chút do dự đập xuống đầu hắn ta, mặt không đổi sắc quay sang nhìn Trương Gia Nguyên một giây, con ngươi màu đen trong veo thuần khiết, sau đó lại nhìn chằm chằm tên đàn ông nằm trên mặt đất.

"Là anh cầm hung khí trước, tôi là phòng vệ chính đáng, nếu như anh muốn báo cảnh sát, tôi sẵn lòng hợp tác, hơn nữa tôi thấp hơn anh nhiều như vậy, ai nhìn cũng biết là anh muốn giở trò với chúng tôi trước."

Giọng nói trong trẻo dễ nghe, êm ái trầm bổng, có chút bất cần ngang ngược nhưng vẫn vô cùng đáng yêu.

---

"Lưu Vũ ngầu quá đi mất, tao thật sự không ngờ đấy. Xử lý tình huống quá tốt... Đúng là không thể xem thường được!"

Oscar quay lại chỗ ngồi ban nãy, choàng tay qua vai Châu Kha Vũ.

"Mày nói xem vừa rồi Trương Gia Nguyên có ngốc không ha ha ha. Nó mà chạy nhanh thêm tí nữa có khi đã ăn luôn chai rượu của Lưu Vũ vào đầu rồi."

Đến Châu Kha Vũ cũng không ngờ Lưu Vũ lại dám làm như vậy. Quán bar trong nháy mắt trở nên vô cùng yên tĩnh khiến hắn có thể nghe rõ từng lời Lưu Vũ nói. Trên mặt cậu vừa có nét ngây thơ lại vừa có chút ngông cuồng hiếu chiến. Lưu Vũ thực sự là một mỹ nhân ôn nhuận như ngọc ư?

Một lát sau cuối cùng Trương Gia Nguyên mới mang khuôn mặt ỉu xìu trở về, câu đầu tiên anh nói với Châu Kha Vũ chính là: "Vợ mày thật sự rất đáng yêu."

"Cầm chai rượu lên đánh người mà mày còn kêu đáng yêu? Tao thấy cậu ấy có khuynh hướng bạo lực đấy, bro, mày phải cẩn thận, có ngày bị đúm như chơi."

"Không phải, bọn mày biết cậu ấy vừa nói gì không? Lưu Vũ nói là cậu ấy đang phòng vệ chính đáng, dù có phải đến đồn cảnh sát đi chăng nữa cậu ấy cũng không sợ. Cậu ấy còn nói tên kia cao hơn cậu ấy nên chắc chắn cảnh sát sẽ nghĩ là cậu ấy bị bắt nạt. Lời cậu ấy nói vừa nho nhã lễ độ lại vừa có tính công kích, thế nhưng ngữ điệu giống y như đang hát ấy!!"

Oscar thầm nghĩ, thằng nhóc Trương Gia Nguyên này không phải bị ấm đầu rồi chứ. Châu Kha Vũ không thèm để ý, cắm đầu vào uống hết ly này tới ly khác.

Giải quyết xong kẻ gây rối, Hồ Diệp Thao lại muốn tiếp tục uống rượu giải sầu, thế nhưng men rượu lúc này mới bắt đầu phát tác, bạn học Hồ đã say mèm đến mức không còn nhận ra Lưu Vũ nữa rồi, cậu đành phải nửa ôm nửa kéo muốn mang Hồ Diệp Thao về nhà.

Lúc say rượu, Hồ Diệp Thao không còn dáng vẻ đánh đá bén nhọn nhìn ai cũng muốn công kích nữa, miệng hơi hé ra để hô hấp, đến mắt cũng không mở ra nổi, trong đầu quanh quẩn lời Lưu Vũ ghé vào tai cậu dặn dò.

"Thao Thao, lần sau không được uống nhiều như vậy nữa, không may gặp phải người xấu thì phải làm sao hả?"

Hồ Diệp Thao vô thức gật gật đầu.

"Cậu cũng không được gặp ai đẹp trai một chút liền yêu người ta, trước tiên phải yêu bản thân mình đã."

Hồ Diệp Thao lại gật đầu, không biết nghe hiểu được bao nhiêu.

"Lần sau mà muốn đánh nhau nhất định phải tìm vũ khí, không được dùng tay không, nếu không tay sẽ rất đau đấy..."

Lại gật đầu liên tục.

"Nhưng mà đánh nhau cũng không phải là cách hay, chúng ta vẫn nên nói đạo lý thì hơn..."

Vẫn là gật đầu.

Đến lúc này Lưu Vũ mới hài lòng.

Sau khi Lưu Vũ đưa Hồ Diệp Thao về nhà thu xếp ổn thỏa xong đã là hơn 1 giờ sáng rồi. Đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn Lưu Vũ về nhà muộn như vậy, à không, phải nói là lần đầu tiên cậu về nhà khi trời tối đen như mực. Trên đường về nhà, cậu nghĩ hay là nhắn cho Châu Kha Vũ một tin nói rằng cậu sẽ về muộn để hắn khỏi lo lắng, thế nhưng khi mở điện thoại ra chỉ thấy vài tin nhắn quảng cáo, thôi, chắc hắn còn chưa về nhà đâu.

Châu Kha Vũ còn ngồi ở quán bar thêm một lúc nữa mới trở về. Lúc đổi giày ở huyền quan, hắn nhìn thấy đôi Martin màu đen trên giá để giày, chính là đôi giày Lưu Vũ đã mang tối nay. Châu Kha Vũ nhớ tới hành động táo bạo của Lưu Vũ lúc cậu động thủ đánh người kia, ở đầu mũi giày còn đọng lại vài giọt rượu vang đã khô lại liền cầm lên muốn lau đi, thế nhưng khi cầm lên, sự chú ý của hắn lại thay đổi sang hướng khác. Đôi giày này thật sự rất nhỏ, chắc chỉ size 38, 39?!

Châu Kha Vũ cởi giày của mình, đặt chúng nằm ngay ngắn bên cạnh đôi giày Martin.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net