Chương 1: Gặp mặt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày Giang Tự gặp Lục Trạc, là một ngày mưa gió.

Cơn mưa to mùa hạ nhuộm đen cả khoảng trời Tây Nam, cành lá xanh mơn mởn của núi đồi như được tắm rửa sạch sẽ dưới trận mưa này, chúng rung rinh lay động, ngay cả dãy rêu phủ đầy hai bên bậc thang cùng hàng dây leo quấn quanh cũng không chịu thua mà giãy dụa ra một màu xanh biếc như vừa được nhúng vào một xô thuốc nhuộm.

Lúc Giang Tự bước xuống xe taxi, cảnh tượng đập vào mắt cậu chính là một bức hoạ tràn đầy sinh cơ như thế.

Sau đó ngay dưới bức hoạ dạt dào sinh cơ này, cậu một bên miễn cưỡng khen, một bên giơ điện thoại di động lên, ngẩng đầu nhìn căn biệt thư Nam Xa nguy nga bên dưới dãy núi, lại cúi đầu nhìn hai chấm tròn toạ độ trùng khít nhau trên bản đồ, sau đó lại ngẩng đầu nhìn bậc thang xanh rờn không thấy điểm cuối trước mắt, rơi vào trầm mặc.

Nam Vụ, quả thật là một thành phố khó tìm.

Dù đã xa cách nhiều năm, nhưng cấp độ khó tìm gắn mác 8D này vẫn không làm cậu thất vọng.

Và còn có một người cũng không làm cậu thất vọng nữa, chính là người ba vĩ đại của cậu, Giang Tự Lâm.

[ Ông già mục nát]: Hihi, bảo bối, tối nay ba có buổi gặp mặt khách hàng đột xuất nên không thể đến đón con rồi, con tự tìm quán nào dưới chân núi ngồi một lát, rồi ăn cái gì lấp bụng trước đi nha ~

[ Phối Đồ ]: Đã gửi một hình ảnh 'bữa tối cấp cao ngoại giao quốc gia' kèm emoji chu mỏ trái tim

Sáng sớm đã một thân một mình vác theo túi lớn túi nhỏ, lặn lội đường xa từ Bắc Kinh đến, lại quẹo tám mươi tám cái hẻm tìm đến được nơi ba nói, cuối cùng đến nơi rồi lại bị ép dừng lại dưới chân núi - Giang Tự: "......"

Bỏ đi.

Người ba ưu tú bận rộn ở Bộ Ngoại Giao, chung quy là cậu không xứng.

Nhưng nếu không phải do bà ngoại cậu bệnh nặng, mẹ cậu buộc phải bay ngay trong đêm đến Pháp để chăm sóc bà, lại lo lắng một mình cậu ở lại chốn vàng son Bắc Kinh sẽ đi theo đám phú nhị đại kia học thói xấu, thì cậu cũng không cần vừa kết thúc kỳ nghỉ hè đã phải quay về Nam Vụ, tới ở nhờ người ba không đáng tin này!

Nghĩ đến đây, Giang Tự lại bắt đầu nổi sùng trả lời: [Hay lắm, Giang Tự Lâm, có ngon thì ba đi nói vậy với mẹ con đi!]

Nhắn xong, cậu đang chuẩn bị cất điện thoại thì màn hình lại đột nhiên rung lên.

Có cuộc gọi từ: [ Tô Mạc ]

Giang Tự lại hít sâu thở ra một hơi, sau đó nhận điện thoại, không đợi Tô Mạc bên kia điện thoại mở miệng, đã chém đinh chặt sắt nói ra hai chữ: "Không được!"

"Anh!" Bên đầu kia điện thoại là tiếng kêu bi thảm nhất từ trước tới giờ của Tô Mạc, "Nhưng mà em là em gái anh mà! Em là đứa em cùng năm sinh nhưng không cùng tháng với anh mà! Em phải rời xa quê hương trôi dạt nơi đất khách quê người lạnh lẽo để du học, thế mà chỉ có môt nguyện vọng nhỏ nhoi của em anh lại từ chối, rốt cục anh có còn chút tình thân máu mủ nào không!"

Giang Tự cảm thấy mình vẫn có: "Nhưng mà em và anh là khác cha khác mẹ mà nhỉ?"

"Đó cũng là em họ anh! Mình cùng ông ngoại, cùng chảy một phần tư dòng máu Pháp, cùng có trí tuệ và nhan sắc không ai sánh bằng! Cho nên anh có thể niệm tình thân này, giúp em thực hiện nguyện vọng cuối cùng trước khi em đi du học, chăm sóc nam thần đáng thương không nơi nương tựa của em được không?"

"Không thể."

"Tô Ái Dân!!!"

Nghe giọng thì có thể Tô Mạc sắp khóc đến nơi rồi.

Giang Tự hiếm khi lại thờ ơ trước cái tên này, chuyển dù từ tay phải sang tay trái, lý trí nói: "Kêu anh cũng vô dụng, chủ yếu là cái người tên Lục Trạc mà em nói, anh nghe thế nào cũng thấy là không nên dây vào......"

"Rầm!"

Giang Tự còn chưa dứt lời, sau lưng đã truyền đến một tiếng vang trầm.

Cậu theo bản năng quay đầu thì phát hiện ra tiệm tạp hoá nhỏ phía sau lưng, không biết lúc nào đã có thêm một soái ca chân dài đang đứng.

Nhìn qua ít nhất phải cao trên 1m85, dù cho hắn chỉ mặc quần tây đen và áo thun đen thì cũng không giấu được thân hình vai rộng hẹp eo.

Trên đầu còn đội một chiếc mũ lưỡi trai màu đen.

Vành nón đè xuống cực thấp, căn bản thấy không rõ mặt.

Nhưng Giang Tự vẫn nhìn ra được từ cặp chân dài thẳng tắp đến khó tin kia, đến hai cánh tay thon dài và phần cằm góc cạnh, chủ quan nhận định đối phương nhất định là một đại soái ca.

Dù sao tay và chân cũng đẹp như vậy, chẳng lẽ nào mặt lại xấu.

Huống chi trong tay đại soái ca còn cầm một cây dù.

Mặc dù không biết tại sao ban nãy đại soái ca làm rớt dù xuống đất, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đại soái ca tiếp tục nhặt nó lên, cắm cán dù vào cái bệ ở giữa.

Cuối cùng "Cạch" một tiếng, lưu loát mở cửa ra.

Cây dù trong tay Giang Tự chỉ là cây dù nhỏ dùng để che nắng, không thể cản được mưa to gió lớn.

Ánh đèn bằng dầu rọi lên mái hiên màu cam, như trời đen cô quạnh được một ngọn lửa ấm áp rọi sáng.

Khiến Giang Tự bôn ba ròng rã một ngày trời trong mưa gió, còn bị ba vứt bỏ, bị em gái bức bách, rốt cục cũng cảm nhận được chút quan tâm, thế là cậu nhịn không được lộ ra cụ cười cảm kích chân thành với đối phương: "Cám ơn, soái ca, cậu thật......"

Chữ "tốt" còn chưa rơi xuống, soái ca đã ngẩng đầu lên.

Vành nón rủ xuống cũng thuận thế ngửa lên, để lộ đôi mắt lạnh lẽo ẩn nấp trong bóng tối.

Dáng mắt dài, khóe mắt sâu, mí mắt cũng rất sâu, đụng phải xương lông mày, đuôi mắt sắc bén giương lên, con ngươi màu đen và làn da trắng tạo ra cảm giác chênh lệch rõ ràng.

Vội vàng không kịp chuẩn bị chạm mắt, kinh tâm động phách.

Như sa mạc vào đông, trời đổ hàn tuyết.

Đây là đôi mắt có tính công kích đẹp nhất mà Giang Tự chưa bao giờ thấy qua ở lứa bạn cùng tuổi.

Đến mức khi chạm phải ánh mắt của đối phương, cậu đột nhiên quên luôn mình định nói gì tiếp, chỉ giật mình đứng nguyên tại chỗ, chữ "tốt" ban nãy định nói ra tự nhiên biến thành chữ "đẹp trai".

Thẳng đến khi đối phương rủ mí mắt xuống lần nữa, hờ hững đáp ba chữ: "Tôi biết rồi."

Giang Tự mới đột nhiên hoàn hồn, sau đó bên tai nhanh chóng đỏ lên, vội vàng tránh đi ánh mắt, làm bộ không có việc gì nói một lèo: "À, cái đó, còn nữa, chính là, tôi định trú mưa trước cửa nhà cậu một lát, nhưng đứng đây cản trở việc buôn bán của cậu thì cũng ngại lắm, cho nên có thể làm phiền cậu bán cho tôi hai cây kem được không, tôi muốn loại......"

"Không thể."

"Hả?"

Hai chữ "đắt nhất" còn chưa nói xong, đã bị đối phương vô tình ngắt lời.

Giang Tự mờ mịt giương mắt.

Người dân Nam Vụ đều không thân thiện như này hả?

Ngay sau đó vị soái ca không hề thân thiện này xoay người đi vào trong tiệm dưới ánh mắt khó hiểu của cậu, mở tủ giữ nhiệt ra, lấy ra một chai sữa bò nóng, tiện tay để lên quầy hàng.

"Hôm nay mưa to, trời tối nhiệt độ trong núi chưa đến hai mươi lăm độ C, cho nên có biển báo các bạn nhỏ dưới 18 tuổi không được mua kem dán trước quán, nếu như cậu muốn tránh mưa thì chỉ có thế uống cái này thôi."

Nói xong, thì cầm bút máy trên quầy tính tiền.

Máy tính kiểu cũ dưới tay hắn bị bấm lạch cạch đến rung lắc, có vẻ mặt đờ đẫn của cậu phụ hoạ, ngay cả giọng nữ máy móc phát ra từ máy tính cũng đặc biệt giàu tình cảm hẳn.

Giang nào đó chưa tròn mười tám tuổi: "......"

Ai cao một mét, người đó mới là bạn nhỏ.

Giang Tự đỏ tai, bất mãn lầm bầm một câu, thân thể lại rất thành thật nhận lấy sữa bò, quay người lại, nhấp một miếng.

"Cũng ngọt đó."

Giang Tự nhịn không được đánh giá một câu.

Bên kia điện thoại Tô Mạc "Alo" nửa ngày nhưng không nhận được bất kỳ câu trả lời nào, cuối cùng nghe được một câu, lập tức lên giọng hỏi lại: "Ngọt? Cái gì ngọt? Ai ngọt? Anh dám giấu em đi ăn đồ ngọt!"

Giang Tự lười biếng nói bừa: "Không có gì, chỉ là gặp được một đại soái ca tâm địa lương thiện cao một mét tám mươi mấy, siêu cấp ngầu, anh nói cậu ta rất ngọt."

Cậu ăn nói tự nhiên, không coi ai ra gì.

Sau lưng lại truyền đến tiếng máy tính.

Giang Tự không khỏi quay đầu lại.

Nhưng mà không đợi cậu thấy rõ quang cảnh sau lưng, đã bị giọng nói la toáng lên của Tô Mạc thu hút lực chú ý.

"Cái gì?! Nam Vụ còn có soái ca đẳng cấp như vậy hả? Không thể nào! Toàn bộ Nam Vụ cộng thêm khu tam trung, không có soái ca nào là em không quen! Ngọt cỡ nào cũng tuyệt đối không ngọt bằng Lục Trạc của chúng ta!"

Giang Tự bị hai chữ "Lục Trạc" gào đến đau đầu, dứt khoát lấy độc trị độc, hét lớn hơn cô: "Em yên tâm, khẳng định ngọt hơn Lục Trạc không đáng tin cậy của em!"

"Không thể nào! Lục Trạc của bọn em ngọt nhất thiên hạ! Anh dựa vào cái gì nói Lục Trạc của bọn em  không đáng tin cậy!"

"Em nói xem anh dựa vào cái gì nói cậu ta không đáng tin cậy?" Giang Tự nghĩ đến liền quạo, "Chính em suy nghĩ kỹ đi! Lúc tiểu học có phải em điên cuồng mê một idol Hàn Quốc, còn bắt anh giúp em khóc lóc nháo nhào đòi đi Hàn Quốc du lịch, kết quả ngày xuất ngoại idol của em bị khui ra hút cỏ chơi gái, ngũ độc đều có đủ?"

"Em......"

"Lúc học cấp hai có phải anh bị em kéo cúp học đi tiếp ứng cho OTP em đu, kết quả tiếp ứng xong, hôm sau OTP của em sập phòng, bị khui ra là tra nam bạo lực gia đình?"

"Anh......"

"Lúc em học lớp mười có phải mê chương trình tuyển tú, mượn tiền anh đi mua phiếu bầu, hại anh ăn mì tôm ròng rã ba tháng, kết quả ca ca nhà em vừa xuất đạo ngày thứ hai đã bị toà tuyến bố bắt giữ vì quan hệ với trẻ vị thành niên?"

"Cái đó......"

"Sau đó em quay xe đu rapper, tuyên bố đây là nam thần bản mệnh duy nhất của em, bắt anh vẽ chibi cho hắn ta, kết quả còn chưa vẽ xong, hắn cũng sập phòng lên hotsearch bị dân chúng chửi ròng rã sáu bảy ngày?"

"Cái đó......"

"Cho nên ánh mắt này của em, em nói xem anh dựa vào cái gì mà cảm thấy Lục Trạc được em thổi phồng kia lên là người đáng tin cậy hả!"

Giang Tự nhẫn nhục chịu đựng suốt mấy năm Tô Mạc truy tinh, lần này cuối cùng cũng tìm ra cơ hội liệt kê toàn bộ tội ác của cô, thế là càng nói càng nổi sùng, càng nói càng tức giận.

Đến mức nói xong câu cuối cùng, đã triệt để đốt cháy lí trí, tức run người, hoàn toàn không để ý đến máy tính kiểu cũ sau lưng bị đè xuống phát ra một tiếng "6". (số 6 trên máy tính sẽ phát ra âm thanh là "Lục")

Bên phía bên kia điện thoại Tô Mạc trong nháy xù lông lên như gà mái, lớn tiếng bao che con mình: "Lục Trạc của bọn em căn bản không giống đám quái bị sập phòng kia!"

"Làm sao lại không giống!"Giang Tự sắc bén hỏi lại, "Chẳng lẽ Lục Trạc của bọn em là Tiên à?"

"Lục Trạc của bọn em vốn là Tiên! Đám quái sập phòng kia chỉ cao 1m77, Lục Trạc của bọn em cao tận 1m87! Đám quái sập phòng kia học hành không đến nơi đến chốn, Lục Trạc của bọn em là học bá đứng đầu thành phố! Đám quái sập phòng kia ngũ quan nhạt nhoà, mũi tẹt, cắt mắt hai mí hỏng, Lục Trạc của bọn em là đại soái ca ngũ quan sắc bén tự nhiên!"

Tô Mạc là một fan gơ đu idol cảm xúc thất thường, thích ai hay thoát fan ai, đều sẽ mang một trăm lớp filter để ca ngợi hoặc phỉ nhổ.

Khiến cho người anh họ khác cha khác mẹ là Giang Tự đây đã luyện thành thói quen, chỉ là không nghĩ tới sẽ có ngày cô lại đi đu người thật trong cuộc sống.

Phải biết là cô đu minh tinh sập phòng, cùng lắm kêu khóc mấy ngày trời là xong, nhưng nếu đu người trong hiện thực thì vấn đề sẽ khác, xác suất cô bị lừa tình lừa tiền khá cao.

Thế là Giang Tự không lưu tình lạnh lùng nhắc nhở: "Dáng dấp cao ráo đẹp trai thành tích lại tốt cũng không nhất định đều là người tốt đâu, Lục Trạc của em nói không chừng còn xăm mình uốn tóc, uống rượu hút thuốc."

Lần này Giang Tự lại nghe thấy tiếng "6" rõ ràng phía sau lưng.

Nhưng còn chưa kịp quay đầu, liền bị Tô Mạc quả quyết phủ nhận lần nữa kéo lực chú ý trở về: "Anh bịa đặt! Lục Trạc chính là người tốt, có lần em bị lưu manh cướp tiền, chính là anh ấy đã giúp ta đánh đám lưu manh kia, còn hung hăng giáo dục bọn chúng một trận!"

Giang Tự cao ngạo: "Vậy có phải chuyện này vừa vặn có thể chứng minh được cậu ta có khuynh hướng bạo lực?"

Sau lưng: "6."

"Anh ấy chỉ là giỏi đánh nhau, chưa từng ỷ lớn hiếp nhỏ, trường Tam Trung kế bên ngày nào cũng có nữ sinh đưa thư tình cho anh ấy nữa kìa!"

"Vậy có phải chuyện này vừa vặn có thể chứng minh được cậu ta là một kẻ đểu?"

Sau lưng: "6."

"Nhưng xưa giờ anh ấy đều từ chối không nhận thư tình! Thậm chí em còn chưa bao giờ thấy anh ấy nói chuyện quá hai câu với con gái!"

"Vậy có phải chuyện này vừa vặn có thể chứng minh được cậu ta là Gay?"

Sau lưng: "66."

"Anh ấy...... Giang Ái Quốc! Anh đang cố ý cãi lộn với em!" Tô Mạc rốt cục cũng tức nước vỡ bờ, phát ra một tiếng nấc, "Anh đang vơ đũa cả nắm, lấy công mưu tư, lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử! Anh nói những lời này hoàn toàn đều vì đố kị mang tính chủ quan!"

Tô Mạc đu idol đã ăn sâu tận xương tủy, không thuốc chữa.

Giang Tự hiểu đạo lý này, dứt khoát đáp: "Được, vậy chúng ta phỏng vấn người qua đường không liên quan gì một chút."

Nói xong cậu liền xoay người, hướng về phía đại soái ca không hiểu sao lại mặt lạnh áp suất thấp đứng sau quầy, lễ phép hỏi: "À, soái ca, có thể làm phiền cậu hỏi chút vấn đề không?"

Mặt soái ca đã lạnh như trời hè Nam Vụ tự nhiên kết băng vào cuối tháng 7, nhưng vẫn một bên bấm máy tính tiền, một bên lạnh lùng nhả một chữ: "Nói."

Giang Tự cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp hỏi: "Nếu như một nam sinh thường xuyên đánh nhau ẩu đả, có phải là có thể chứng minh được cậu ta có khuynh hướng bạo lực?"

Soái ca mặt lạnh lùng: "Ừ."

Giang Tự lại hỏi: "Vậy nếu như một nam sinh mỗi ngày đều có rất nhiều nữ sinh đưa thư tình cho cậu ta, có phải là có thể chứng minh được cậu ta là trai đểu?"

Soái ca vẫn lạnh lùng như cũ: "Ừ."

Giang Tự tiếp tục hỏi: "Vậy nếu như một nam sinh rất đẹp trai đang trong độ tuổi dậy thì có vô số nữ sinh muốn theo đuổi cậu ta, cậu ta lại hoàn toàn thờ ơ thậm chí lạnh lùng, có phải là có thể chứng minh được cậu ta là Gay?"

Lần này soái ca vẫn lạnh mặt, nhưng không lập tức trả lời.

Mà nhấc mí mắt lên, dùng cặp mắt sắc bén lãnh đạm kia nhìn thẳng vào đôi mắt long lanh xinh đẹp đang nghiêm túc chờ câu trả lời của Giang Tự lần nữa.

Sau đó không hề ngại ngùng nhìn thẳng, dừng lại mấy giây, lại rủ xuống mi mắt, nói: "Phải."

Giây khắc đáp án rơi xuống, Giang Tự đã ý chí chiến đấu sục sôi lập tức triệt để biến thân một con gà trống nhỏ chiến thắng, dương dương đắc ý khoe khoang với người trong điện thoại: "Nghe chưa, một đại soái ca cao một mét tám mấy, tâm địa lương thiện, tam quan chính trực khác cũng nói như vậy, cho nên đây chính là anh hùng đều chung ý kiến, Lục Trạc kia của em căn bản không đáng tin cậy!"

Nhưng mà đầu bên kia điện thoại lại không có truyền đến tiếng chửi mắng tức hổn hển của Tô Mạc như trong dự đoán.

Thay vào đó chỉ có yên lặng, sau khi Tô Mạc nhẫn nại cắn răng nghiến lợi đến cực điểm, cuối cùng nhả ra một câu: "Giang Ái Quốc! Anh cứ chờ xem, nếu có một ngày anh die, chính là bị cái miệng tiện này của anh hại chết!"

Nói xong, liền "Tút" một tiếng cúp điện thoại.

Âm thanh tít truyền đến, Giang Tự không hiểu gì nhấc lông mày.

Không vì yêu mến mà đấu tranh cho danh dự của cậu ta đến cuối cùng, không giống phong cách bình thường của Tô Mạc.

Nhưng cũng có khả năng bởi vì lần này mấy lời cậu nói rất có đạo lý.

Nghĩ đến đây, Giang Tự mang theo vẻ đắc ý thu hồi điện thoại, nửa nằm sấp bên trên quầy hàng, đối diện với soái ca còn đang cúi đầu nhìn máy tính tiến, lại lần nữa lộ ra nụ cười cảm kích chân thành.

"Cám ơn, soái ca, con người cậu tốt thật. Do em gái tôi là đứa rất đơn thần lại hay làm việc theo cảm tính, tôi sợ nó lại bị người xấu lừa, cho nên mới cố ý ăn nói khó nghe như vậy. Kỳ thật con người tôi bình thường rất hiền lành, tôi thấy chỗ này cũng không xa chỗ tôi ở, hay là kết bạn không? Tôi tên Giang Tự, còn cậu?"

Cậu ngửa đầu, khoé miệng còn lộ ra lúm đồng tiền, dưới ánh đèn vàng ấm áp của dầu hoả cười chân thành lại xinh đẹp, sau lưng là hoàng hôn nhạt màu sau trận mưa to, làm nổi bật lên đôi mắt sáng tỏ như chứa đựng hai vầng cầu vòng bất ngờ xuất hiện sau cơn mưa.

Ai mà không động tâm với lời kết bạn như này.

Thế là vị soái ca tốt bụng liền dùng đầu ngón tay tay phải đè lại hoá đơn trong tay, khẽ đẩy đến trước mặt Giang Tự, sau đó mặt cũng không ngẩng lên phun ra hai chữ.

"Lục Trạc."

Mà tay trái của hắn, là máy tính tiền kiểu cũ đã hoàn thành xong nhiệm vụ kết toán cho ngày hôm qua, đang điên cuồng gào thét, phát ra ba tiếng máy móc đầy vui sướng: "666."

"......"

Mưa to như trút nước, cầu vồng vỡ nát.

Giang Tự đột nhiên cứng ngắc giữ nguyên lúm đồng tiền nghĩ, lẽ nào Lục Trạc chỉ là cái tên mà các soái ca Nam Vụ thường dùng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net