Q2. Chương 68 : Hoà ly (2) sinh thần (hết)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Chi U Cửu
Người đào hố: Thì Là Thì Là🌼
Thời gian cập nhật: 09/07/2023

Chương 68 : Hoà ly (2) sinh thần (hết)

Chiết Tịch Lam chỉ cảm thấy trong phòng này tản ra một bầu không khí xấu hổ. Nhưng không phải là nói nàng cảm thấy yêu thích tiền tài không tốt, càng không phải cảm thấy nhận nhiều vàng bạc bảo thạch ngọc bội như vậy không hay, mà là bắt gặp vẻ mặt đã hiểu của Phó Sư Sư, ánh mắt kinh ngạc của Yến thất cô nương, sự ngạc nhiên miệng há chưa khép lại của Tùy lục cô nương nên có hơi xấu hổ.

Nhưng loại tính xấu hổ này, cứ để cho tự nó xấu hổ đi, với tư cách chủ nhân của cái tính đó, nàng có lý do nhận những món quà sinh nhật này.

Nàng nhận của Phó Sư Sư trước rồi lại nhận của Yến thất cô nương, sau đó nhìn về phía Tùy lục cô nương, mắt lộ ra vẻ do dự.

Tùy lục cô nương lại nhớ đến việc Nhị ca ca đã từng nói, Chiết cô nương có nhiều hiểu lầm với huynh ấy, sợ là không nhận quà nên cần phải nói của nàng tặng.

Nàng vội nói: "Đây là đồ của ta, ta chỉ từng hỏi Nhị ca ca là cô nương thích gì thôi."

Trời thấy còn thương, Tùy lục cô nương hiếm khi nói dối, vừa nói như vậy mặt đã đỏ hết cả lên, biến thành trái cây đã chín mọng trong mùa thu, chỉ cần vừa chọc vào thôi thì chắc chắn sẽ có thương vong.

Chiết Tịch Lam lập tức nói: "Đa tạ cô nương, ta rất thích."

Nhưng định đợi lát nữa sẽ cùng với Tùy lục cô nương tặng nhau cái trâm cài, nói chuyện bày tỏ lòng biết ơn. Lại đưa những thứ này cho nàng ấy đưa về.

www.wattpad.com/user/thilathila

Nên trước tiên cũng không làm mất đi sự hào hứng của nàng ấy mà chỉ nói: "Đúng là ta thích những vật xa hoa lãng phí này, hiện giờ xem như là được thỏa mãn rồi."

Tùy lục cô nương thở phào nhẹ nhõm, ở trong đầu vẽ ra một bức tranh.

... Sơn Gian Nhất Lũ Phong vòng quanh từng rương vàng bạc tiền tài châu báu, vòng quanh vòng quanh, rồi sau đó lộ ra nét cười thỏa mãn, hít thật sâu một hơi vận may phát tài.

Nàng cũng không kìm lòng được mà cười lên. Nàng cười lên thẹn thùng, lại kèm theo một sự đáng yêu, Yến thất cô nương tò mò nhìn nàng một cái, nói: "Trước kia cô nương không hề ra ngoài, ta cũng chưa ở chung nhiều với cô nương, hiện giờ gặp cô nương thật ra cảm thấy vui. Chỉ có điều là cô nương rất khác Ngũ cô nương nhà các người."

Nói xong cũng biết bản thân đã nói sai rồi, xấu hổ lúng túng tạ lỗi: "Là ta nói sai rồi."

Ánh mắt Tùy lục cô nương tối đi, lại gật gật đầu: "Ngũ tỷ tỷ lớn hơn ta ba tuổi, cực kỳ hoạt bát, tất cả cô nương mà ta quen thuộc lúc trước đều là bằng hữu tốt mà tỷ ấy kết giao. Đúng là tính tình của tỷ ấy với ta hoàn toàn khác nhau."

Bản thân nàng không có bằng hữu tốt nơi khuê phòng, từ nhỏ đều là ngũ tỷ tỷ dẫn theo nàng cùng chơi. Về sau ngũ tỷ tỷ qua đời, nàng cũng không thích ra ngoài nữa, cứ núp ở trong nhà không gặp người, dần dần, những cô nương kia cũng không nhiệt tình với nàng nữa.

Sau đó nữa, bọn họ đã gả cho người ta, đã sinh con, càng không có gì để nói với nàng. Nàng cúi đầu, miệng mím lại, suýt chút rơi nước mắt.

Năm đầu tiên Ngũ tỷ tỷ qua đời còn có người an ủi nàng, cùng khóc với nàng. Năm thứ hai Ngũ tỷ tỷ qua đời cũng chẳng còn ai khóc nữa, mọi người tụ họp cùng nhau chỉ cười.

Đây là lẽ thường tình nhưng lại khiến cho người ta phải cảm thấy bi thương. Qua mấy năm nữa, còn có bao nhiêu người nhớ được Ngũ tỷ tỷ đây?

Vẻ mặt nàng trông cô đơn, Yến thất cô nương biết bản thân đã gây họa, vội vàng thay đổi chủ đề: "Cũng không biết lúc nào thì Trưởng công chúa đến."

Vừa nói xong đã thấy cửa ra vào có người thông báo: "Trưởng công chúa Khang Định đến ạ."

Như thế thì tất cả mọi người đều phải đi bái kiến. Trước là đi đón, mấy cô nương lại cùng nhau đi ra phía bên ngoài, Tùy lục cô nương sầu muộn không hé răng mà đi, rồi sau đó lại thấy Chiết Tịch Lam đã đến bên cạnh nàng.
www.wattpad.com/user/thilathila

Nàng nghe thấy Sơn Gian Nhất Lũ Phong nói khẽ: "Người mất sớm, như là phù du, sáng sớm sinh hoàng hôn mất, chỉ tận hưởng xuân hoa. Còn dư lại hạ vũ, thu thực, đông tàng, chúng ta cần phải thay các tỷ ấy đi xem."

Tùy lục cô nương lẩm bẩm: "Chúng ta đi xem?"

Chiết Tịch Lam: "Ừm."

"Nếu không thì đến địa phủ rồi, a tỷ hỏi thời gian về sau của kiếp phù du, ta nên nói những gì đây? Dù sao thì ta cũng không thể nói là ta không hề biết gì cả chứ."

"Ta cần phải sống thật tốt, cũng gộp cả phần kia của tỷ ấy mà sống thật tốt."

Nàng nói xong, hít sâu một hơi: "Tùy lục cô nương, cùng cố gắng."

Tùy lục cô nương đã hiểu tại sao Nhị ca ca có thể thích Chiết cô nương rồi, nàng trịnh trọng gật đầu: "Cám ơn cô nương."

Lúc hai người nói chuyện tụt lại đằng sau, Phó Sư Sư lặng lẽ nhìn thoáng qua, có hơi ghen tị. Nàng ta vì sợ Lam Lam tức giận nên vẫn luôn không nói chuyện, vốn vui mừng khi thấy Lam Lam nhận quà nhưng nàng đã có niềm vui mới rồi.

Nàng ta không vui trừng mắt với Tùy lục cô nương. Tùy lục cô nương trông thấy, không biết đã chọc tới nàng ta ở chỗ nào, đành phải cười làm lành.

Phó Sư Sư sửng sốt, rồi sau đó hừ lạnh một tiếng, chen qua đi sát bên cạnh Chiết Tịch Lam, lúc này mới vô cùng vui vẻ.

Trưởng công chúa đã ngồi ở trong phòng khách của chính viện, các nàng tiến lên hành lễ bái kiến, lại ngồi xuống uống trà cùng Trưởng công chúa, mà ngay cả Nam Lăng hầu và Ngũ lão gia cũng đều cùng nói mấy câu mới rời đi.

Bọn họ đi, tất nhiên Ban Minh Kỳ và Ban Minh Thiện cũng phải đi, trước khi đi, Ban Minh Thiện còn nhìn thoáng qua Chiết Tịch Lam: biểu muội này nhưng thật ra không đơn giản, vừa tới kinh đô không được bao lâu, vậy mà đã kết giao được với nhiều nữ nhi quyền quý như vậy.

Nhưng Ban Minh Nhụy lại bĩu môi: bữa sáng nói mình bị ốm, lúc này mới mấy canh giờ đã khỏe rồi?

Nàng khẽ hừ một tiếng, Chiết Tịch Lam quỳ gối bên cạnh nàng, giật giật tay áo của nàng.

Lúc này Ban Minh Nhụy mới không tức giận nữa.

Trưởng công chúa cười dịu dàng nhìn các tiểu cô nương phía dưới, những cô nương này bà đều biết. Bà cũng không có hứng thú lớn gì để cùng nói chuyện với mấy cô nương này, dứt khoát nói: "Các ngươi cứ chơi đi, ta trò chuyện với Ban Ngũ phu nhân."

Đại phu nhân kinh ngạc, Ngũ phu nhân hơi căng thẳng, Chiết Tịch Lam và Ban Minh Nhụy ngay lập tức thẳng lưng, lúc đá cầu ở bên ngoài cũng không yên lòng.

Yến thất cô nương lại tò mò nói: "Hai người cứ lòng dạ không yên là làm sao vậy?"

Ban Minh Nhụy: "A nương ta ít gặp Trưởng công chúa, ta sợ bà nói sai."

Chiết Tịch Lam gật gật đầu, Yến thất cô nương lại cười nói: "Thì ra là thế. Nhưng cũng không cần lo lắng đâu,Trưởng công chúa tuy... tuy, khụ, nhưng là người rất tốt."

Phủ Trưởng công chúa Khang Định cũng có phủ đệ ở phủ Anh Quốc Công, đương nhiên Yến thất cô nương cũng thân thiết với bà. Nàng nói với Chiết Tịch Lam: "Chắc là Trưởng công chúa thích di mẫu ngươi, bà ấy thích người có tính tình ngay thẳng, tính tình của di mẫu ngươi và ngươi giống nhau, bà ấy đều thích."

Nàng biết Chiết Tịch Lam đã lọt được vào mắt của Trưởng công chúa, thấy chưa, tiệc sinh cũng đến kìa.

Chiết Tịch Lam gật gật đầu, đến buổi trưa lúc mở tiệc, Trưởng công chúa ngồi ở vị trí trên cùng, tuy nàng là người được chúc mừng sinh nhật nhưng cũng cách Trưởng công chúa mấy chỗ ngồi của trưởng bối, không thể hỏi thử ngay được.

Cũng may Trưởng công chúa không phải người tuân thủ lễ giáo như vậy, thấy nàng rướn cổ với vẻ mặt sốt ruột thì cười vẫy nàng đi qua: "Lam Lam, ngươi tới đây."

Chiết Tịch Lam dạ một tiếng, nhấc váy đi qua. Trưởng công chúa ghé tai nàng nói thầm: "Di mẫu ngươi đã đồng ý rồi."

Vậy thì thật tốt!

Chiết Tịch Lam thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại không nhịn được kề tai qua nói nhỏ: "Hôm nay thiếp thất kia lại làm loạn một trận, di phụ thế nhưng lại kêu di mẫu đi nhờ Đại bá mẫu mời đại phu của Nghiêm gia, trong lòng thần nữ không dễ chịu, điện hạ, thần nữ muốn nhờ người giúp thần nữ nói với Thế tử gia nói một chút, thần nữ muốn nhờ ngài ấy giúp thần nữ làm chút chuyện ở bên ngoài."

Trưởng công chúa hỏi: "Vì sao không tìm ta?"

Chiết Tịch Lam ngại ngùng cười cười: "Cho dù có nhờ vả mượn bạc người ta, thì tất nhiên không phải là tìm một người rồi cực lực mượn được, mà là chia ra, như vậy mới có thể dễ mượn dễ trả."

Sau đó đôi mắt lóe sáng nhìn sang: "Người bằng lòng giúp thần nữ sao ạ?"

Sở dĩ nàng cảm thấy Thịnh Trường Dực phù hợp, một là nàng ở trước mặt Thịnh Trường Dực với ở trước mặt những người khác không giống nhau, có lẽ ở trong mắt Tùy Du Chuẩn, nàng là người giống hắn, đều có thân thế bi thảm, ở trong mắt Yến Hạc Lâm, nàng là cô nương tốt có thể giết mã tặc, đốt đèn ngọc lưu ly cho hắn, ở trong mắt biểu huynh, nàng là môn khách tùy ý sáng suốt ở trong núi, nhưng ở Thịnh Trường Dực chỗ đó, hắn đã từng thấy được tất cả bộ dạng của nàng.

Nàng không hề lo lắng việc để lộ ra sự xấu xí của chính mình. Cho dù là nàng giết người thì hắn cũng sẽ không kinh ngạc.

Nàng quen thuộc Thịnh Trường Dực, cho nên ý nghĩ đầu tiên là nhờ Thịnh Trường Dực giúp đỡ. Điểm thứ hai thì đúng là đã nhờ Trưởng công chúa giúp đỡ đủ nhiều rồi, nàng sợ bản thân lại làm phiền nữa thì Trưởng công chúa sẽ không vui.

Nàng vẫn chưa hoàn toàn hiểu rõ tính tình của Trưởng công chúa nên không dám lỗ mãng. Nhưng nói thẳng chuyện đó với Trưởng công chúa, không hẳn không phải là thăm dò ý bà.

Nếu như bà đồng ý giúp đỡ một tay, vậy thì không cần tìm Thịnh Trường Dực nữa, cũng có thể để cho Trưởng công chúa biết việc nàng muốn làm trước.

Trưởng công chúa lại cười ra tiếng, cảm thấy đây là một cái đồ xảo quyệt. Bà nói: "Ngươi ngược lại là biết làm thế nào để mượn bạc. Chỉ có điều gần đây ta vô cùng bận nên không có người để có thể cho ngươi mượn được."

Có cũng không cho mượn nha. Tiểu cô nương có năm đóa hoa đào, hôm nay đã đến bốn muội muội, chỉ mỗi Thịnh Trường Dực không có muội muội. Cô mẫu là bà đây đành phải trải đường cho hắn.

Bà bèn nói: "Vậy ta nói với nó."

Chiết Tịch Lam phấn khởi gật đầu: "Thần nữ đã viết một phong thư, người giúp thần nữ đưa cho ngài ấy là được ạ."
www.wattpad.com/user/thilathila

Trưởng công chúa thực sự vui vẻ: "Chuẩn bị được chu đáo như thế nha."

Người ở phía dưới thấy hai người nói đến vui vẻ, thì thà thì thầm nói chuyện nhỏ, Ngũ lão gia lại thấp giọng hỏi Ngũ phu nhân: "Họ giống như là đang nói chuyện gì đó, nàng biết được họ đang nói gì không?"

Ngũ phu nhân gắp lên một miếng thịt: "Biết."

Ngũ lão gia thấy bà vẫn còn chịu đáp lại lời mình, không khỏi có chút vui mừng... không sai, bởi vì chuyện lúc sáng sớm, ông ta đã hơi hoảng hốt lo sợ, sợ thê tử tức giận phớt lờ mình, hiện giờ vẫn chịu nói chuyện với ông ta, chắc là không sao nữa rồi.

Ông ta giải thích nói: "Liễu thị tuổi trẻ, lại là nữ tử xuất thân nhà nông, không hiểu những chuyện này, nàng khoan dung thêm, đừng chấp nhặt với nàng ấy."

"Ta biết nàng lòng dạ rộng rãi, sẽ không tức giận..."

Ngũ phu nhân lại cười cười: "Được rồi, ăn miếng thịt đi."

Nghe tiếp nữa sẽ nôn ra mất.

Đúng là bà không tức giận, nhưng mà từ sau khi có một con đường hòa ly rồi thì bà đã không bằng lòng nghe ông ta nói những lời chết tiệt nàng tốt như thế này, nàng ấy không tốt như thế kia, nàng đừng so đo với nàng ấy nữa rồi.

Bà thở phào một hơi, ý cười hiện trên mặt.

Lam Lam nói đúng, cho dù ở lại hậu viện của phủ Nam Lăng Hầu có thể sống thoải mái cả đời, nhưng mà Liễu thị và Ban Bất Cữu thỉnh thoảng gây chút chuyện cũng khiến cho người ta buồn nôn vô cùng.

Đúng là bà không hận bọn họ, nhưng đi đến hôm nay, có thể có chỗ tốt hơn để đi thì tại sao lại không muốn chứ?

Bà không chỉ muốn, còn muốn sống thật tốt.

Đến lúc tan tiệc, người cả nhà lại tiễn Trưởng công chúa đi ra ngoài. Ngũ phu nhân vô cùng thoải mái, chỉ đợi chuẩn bị xong đường lui là rút ngay. Chiết Tịch Lam thì lén nhét thư cho Trưởng công chúa, nháy nháy mắt với bà.

Sau đó, nàng lại nhận được một con hổ con từ chỗ Trưởng sử.

Hổ này đã qua thuần dưỡng, không còn dã tính gì. Nhưng cũng bị nhốt trong lồng, tránh cho gây chuyện.

Nói cho cùng thì cũng là hổ.

Chiết Tịch Lam ôm lồng, chờ sau khi Trưởng công chúa đã rời đi rồi mới nhớ tới chuyện Thịnh Trường Dực muốn tặng mình một con hổ.

Ban Minh Kỳ đứng ở một bên nói: "Trưởng công chúa... tặng quà thật là đặc biệt, bà ấy vậy mà lại tặng một con hổ."

Chiết Tịch Lam ngại ngùng thấp giọng nói: "Là Thế tử gia tặng."

Vẻ mặt Ban Minh Kỳ cứng đờ, sau đó gật gật đầu: "Cũng được... dù sao cũng là cho chúng ta đồ."

Chiết Tịch Lam lại cảm thấy chột dạ vô cùng. Nhưng có chột dạ thì chuyện vẫn phải làm. Cách một ngày nàng đã nhận được thư Thịnh Trường Dực gửi.

Thư là kẹp ở trong trái cây tươi mới mà Trưởng công chúa đưa tới. Ngũ phu nhân còn thắc mắc: "Sao lại đưa trái cây đến? "

Ban Minh Nhụy biết việc này, nghe vậy thì giúp che giấu: "Có lẽ là hôm qua Lam Lam nói muội ấy muốn ăn chút trái cây, nên được Trưởng công chúa nhớ đấy ạ."

Chiết Tịch Lam chưa từng nói! Nhưng vẻ mặt nàng không hề thay đổi mà gật đầu: "Đúng vậy ạ, vốn là tùy tiện nói để tâng bốc đồ trong điền trang của Trưởng công chúa tốt, kết quả Trưởng công chúa lại đưa đến."

Ngũ phu nhân: "Quả thật Trưởng công chúa rất tốt."

Hôm qua Trưởng công chúa nói, nàng giúp mình không chỉ là bởi vì Lam Lam, mà là nàng thích cái tính thế này của mình.

Nàng là Trưởng công chúa, tùy ý quen rồi, nàng muốn giúp thì giúp, không có nguyên do, cũng không cần lo lắng nàng trở mặt, lời nàng nói ra được thì sẽ không bao giờ trở mặt.

Nàng nói: "Ngươi ở phủ Nam Lăng Hầu cũng không ổn. Ông ta có thể ầm ĩ dư luận xôn xao để cưới ngươi thì cũng có thể ầm ĩ đến dư luận xôn xao để bỏ ngươi, ngươi có tin không?"

"Lòng người không chịu được nhất là khảo nghiệm, thiếp thất kia là vẫn chưa biết đến phú quý, đến lúc đã biết rồi thì ngươi sẽ được lĩnh hội. Như thế này, dù nói thế nào đi nữa thì ngươi cũng phụ thuộc vào ông ta."

"Ngươi phụ thuộc ông ta, chi bằng phụ thuộc ta, cái ta muốn là bản lĩnh của ngươi, một người có thể tin tưởng, ngươi có can đảm hòa ly thì ta có can đảm bảo vệ ngươi."

Trưởng công chúa Khang Định có một câu, Ngũ phu nhân đặc biệt ghi tạc trong lòng. Nàng nói: "Nam nhân có thể làm chuyện bất đắc dĩ, chẳng lẽ ngươi thì không được sao? Bệ hạ dùng hiếu đạo trị thiên hạ, bởi vì triều chính này, năm đó lúc ngươi làm tức phụ, còn phải cốt nhục chia lìa, mà nay, ngươi đã trở thành cái người được hiếu thuận kia, chẳng lẽ hòa ly hay không hòa ly, con cái, nhi tức nữ tế của ngươi sẽ đối xử với ngươi bằng thái độ khác sao?"

"Một chữ hiếu, áp chế ngươi cũng áp chế bọn họ."

Ngũ phu nhân sáng tỏ thông suốt. Đúng vậy, bà cũng từng này tuổi rồi, còn có cái gì luẩn quẩn trong lòng đâu. Thế nên càng thêm trân trọng.

Cho dù là cảnh già thê lương thì bà với một cái chữ hiếu cũng sẽ đè ở trên người nhi tử, không cầu xa hoa lãng phí nhưng ấm no thì luôn có thể nhỉ?

Những lời này mà nói với hai cái cô nương thì các nàng còn không thể hiểu, nhưng mà nói với Trưởng công chúa lại cũng có thể có được một phần đồng cảm, bà thả hai cái nha đầu đi: "Nếu đã tặng trái cây đến thì đưa chút ít đi đại phòng."

Chiết Tịch Lam gật đầu. Rồi sau đó đưa Ban Minh Nhụy về phòng, đóng cửa lại, đi xem thư của Thịnh Trường Dực.

Câu đầu tiên ở phía trên là: "Xin chào cô nương, thấy thư như gặp mặt."

Phía sau đại khái nói hắn đã nhận được thư nàng viết rồi, sau khi xem, cảm thấy là một biện pháp vô cùng tốt, đã sắp xếp người đi làm rồi, bảo nàng đợi là được. Sau đó viết: "Kế sách tuy tốt, nhưng lại có sơ hở, vẫn có thể bổ sung, vừa nghĩ vừa sửa."

Sau cùng ở cuối viết: "Ta chưa bao giờ thư từ qua lại như vậy với người ta, không biết phải viết những gì, cầm bút suy nghĩ nửa đêm cũng không nghĩ ra được phải viết lời cuối thế nào, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ dám viết như thường quy thuận tụng thì kỳ, kính tụng quân an."

Chiết Tịch Lam nhìn thấy thư, đã lập tức rơi vào trầm tư... làm như thế nào mới có thể tốt hơn đây?

Ban Minh Nhụy lại nhìn thư mà lo âu: "Thế, thế, ngài ấy là lần đầu thư từ qua lại với muội? Không thể nào? Sao ta thấy lời cuối của ngài ấy có chút... Có chút hàm ý nói không nên lời."

Chiết Tịch Lam lại không phân tâm tư cho nàng ấy mà lẩm bẩm nói: "Còn có thể làm thế nào đây?"
www.wattpad.com/user/thilathila

Vừa như vậy, Ban Minh Nhụy cũng bị làm cho lệch hướng, lúc này không nhịn được nữa, hỏi: "Muội bảo ngài ấy làm gì vậy? Hiện giờ có thể nói rồi chứ?"

Chiết Tịch Lam nói: "Muội bảo ngài ấy đi tìm người nhà của Liễu di nương."

Ban Minh Nhụy mở to hai mắt: "Tìm bọn họ làm gì?"

Chiết Tịch Lam lại nói: "Di mẫu trông xinh đẹp nhỉ? Cha tỷ nhìn thấy di mẫu, trước là xem bề ngoài mà nổi lòng ham muốn, mới có những chuyện đó. Tỷ lại muốn hỏi, trên đời nhiều người như vậy, vì sao ông ấy chỉ nhìn trúng di mẫu đúng không? Đó là bởi vì ông ấy thích mỹ nhân giống như di mẫu."

"Cho nên, ông ấy lại nhìn trúng Liễu di nương."

"Liễu di nương thì sao, tướng mạo nàng ta như vậy, lại là nữ nhi nhà nông, tất nhiên có vô số người* muốn cưới nàng ta, nhưng đã mười tám tuổi rồi vẫn chưa hứa hôn cho người ta, vì sao?"

"Muội cũng đã tìm người nghe ngóng rồi, nhà bọn họ ấy à, coi Liễu di nương giống như một món hàng để chờ giá cao."

Ban Minh Nhụy trước là kinh ngạc rồi sau đó lại trầm mặc.

Chiết Tịch Lam lại nói: "Tỷ cũng không cần phải thương hại nàng ta, nàng ta bằng lòng làm thiếp thì trước hết đã nghĩ kỹ rồi. Nàng ta có thể đi đến cuối cùng với di phụ, có thể đi đến trên giường, chẳng lẽ chỉ dựa vào một lần say rượu thôi sao? Cho dù là vì cái gì thì nàng ta cũng là muốn có một tương lai tốt đẹp."

Nàng thở dài: "Đây là một kẻ chí hướng rộng lớn, chẳng qua là sinh ở gia đình nhà nông, cho nên hơi thiếu kiến thức, cảm thấy thiếp thất đã có thể phú quý. Nhưng tỷ nhìn thấy không, lúc này mới vừa về đến được mấy ngày, đã có cái tư tưởng nhất định phải sinh con trai, dám uống thuốc mà bà tử đưa, người này không đơn giản đâu."

Ban Minh Nhụy thở dài thật sâu: "Cho nên?"

Chiết Tịch Lam híp mắt: "Tỷ biết, vì sao muội không sợ người chết không?"

Ban Minh Nhụy lắc đầu, Chiết Tịch Lam đột nhiên nhớ lại nói: "Vân Châu nhiều mã tặc, muội cực kỳ không may, đời này từng gặp rất nhiều lần, có một lần người trong thôn đều bị bắt, mã tặc tàn nhẫn, giết nguyên một đám người."

"Nhưng giết người đã không còn thú vị nữa, bọn hắn bắt một đám người nhốt vào trong lồng, để cho bọn họ phân biệt và chỉ ra khuyết điểm, chuyện sai lầm đã từng làm của đối phương, khuyết điểm của ai nhiều thì giết người ấy trước."

Đây là lần đầu tiên Ban Minh Nhụy nghe nói loại chuyện này. Nàng nhịn không được nói: "Sau cùng thì sao?"

"Sau cùng... Mọi người đẩy những người không được thích kia ra trước, rồi sau đó người càng ngày càng ít thì lại bắt đầu hoảng sợ. Bọn họ bắt đầu thêu dệt bừa bãi, chỉ cần bản thân được sống tiếp."

Con người, vốn là như thế. Vốn là ích kỷ.

Nàng cúi đầu: "Lòng người có sự độc ác, không ai trốn thoát được, chiếu cái phần độc ác này dưới đế đèn, cái bóng của sự độc ác sẽ càng lớn hơn."

Ban Minh Nhụy trầm mặc hồi lâu, lại hỏi một vấn đề không liên quan đến việc này.

"Nếu như Vân Châu đã như thế, vì sao còn có người sinh sống? Đã chết nhiều người như vậy, vì sao vẫn còn có người ở?"

Chiết Tịch Lam thở dài: "Bởi vì là đất của Đại Lê, một tấc cũng không thể rời. Đã chết người, nhưng cũng có người chuyển đến. Người trải qua năm đói kém của triều đình, người ở nơi khác sống không nổi, đều có cả. Dù sao thì nơi có đất sẽ không thiếu người đi."

Ban Minh Nhụy xoa đầu nàng một chút: "Vất vả cho muội rồi."

Chiết Tịch Lam lắc lắc đầu: "Người vất vả không phải muội, là những người bôn ba kia."

Nàng không phải.

Nàng chỉ muốn rời đi.

Cái đề tài này quá nặng nề, Chiết Tịch Lam không nói thêm nữa. Nàng tiếp tục nói: "Bình Châu cách kinh đô chỉ cần mấy ngày là có thể đến, khi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net