Chương 1: Ngày khai giảng với món trứng ốp la

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng sớm.

Tia nắng mỏng manh xuyên qua ngọn cây chiếu vào cửa sổ sát đất, tùy ý rơi trên sàn nhà, những chú chim nhỏ đậu trên cành cây nghỉ ngơi, trợn tròn đôi mắt nhìn vào trong phòng.

"Xèo xèo ——"

Dầu bắt đầu sôi, trứng được đập vào chảo dầu, chính giữa lòng đỏ trứng lộ ra một màng trắng mỏng.

Một mùi hương mê người đang lan tỏa trong không gian, hướng theo mùi hương mà tìm kiếm, tiểu cô nương đang đứng ở trước bếp mặc một chiếc tạp dề hồng nhạt hình ô vuông, tay nhỏ trắng nõn đang nắm xẻng chiên trứng, chau mày, cố tình tránh xa một khoảng so với bếp, lại nhịn không được liếc mắt hướng vào trong chảo dầu nhìn.

"Không có việc gì, sẽ không bị dầu bắn đến đâu." Một bên dì Cầm nhìn dáng vẻ này của cô, ôn hòa mà cười rộ lên.

Tiểu cô nương kéo dài âm điệu "Dạ" một tiếng, thật cẩn thận mà nhướn người tới, đôi mắt to đen láy nhìn chằm chằm vào quả trứng.

Một chốc lát, lòng trắng trứng không sai biệt lắm đọng lại, dì Cầm lấy nắp nồi đậy lại ở trên.

Đường Ôn khuôn mặt bị khí nóng hấp hơi đỏ lên, kiễng mũi chân từ tủ chén lấy ra đĩa sứ, đôi tay bên cạnh ghi chép, bộ dáng ngoan ngoãn: " Phải mất thời gian bao lâu mới có thể chín vậy ạ?"

"Ba đến năm phút là được." dì Cầm cười trả lời, "Nếu không con trước đi lên lầu kêu Hành Niên đi?"

"A, vậy cũng tốt." Cô gật gật đầu, buông cái đĩa trong tay xuống, xuyên qua sảnh hành lang một đường chạy lên lầu hai.

Hẳn là rời giường đi?

Cô nghĩ như vậy, thong thả bước tới, bước chân cũng chậm lại một ít, cuối hành lang được ánh mặt trời chiếu sáng, dừng ở trên người một ít tia nắng ấm áp.

"Cốc cốc cốc ——"

Không ai trả lời.

"Cốc cốc cốc ——"

Tăng thêm một ít lực, vẫn là không có ai trả lời.

Đường Ôn buồn bực mà than một câu, nghi ngờ mà nghiêng mặt, đem lỗ tai dán trên cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong —— sột soạt, giống như có tiếng dép lê trên sàn nhà cọ xát vang lên.

"Lạch cạch ——"

Cửa từ bên trong mở ra.

"Buổi sáng tốt lành!" Nghe được tiếng khoá cửa chuyển động, Đường Ôn lập tức đứng lên , đôi mắt cười cong thành một đường.

Hứa Hành Niên đứng ở cửa ngáp một cái, vẻ mặt lười biếng, ngọn tóc hỗn độn giống dây ăngten buộc ở đỉnh đầu.

Anh đem đầu lệch qua trên cửa, mở mắt đánh giá hài tử nhỏ xinh trước mặt, lúc sau như có như không mà hừ một tiếng:

"......Ừ."

Đường Ôn: "Nên xuống ăn bữa sáng rồi, hôm nay là ngày khai giảng."

"...... Khai giảng?"

Vốn dĩ ý thức còn mơ màng lại nghe được hai chữ này, bừng tỉnh mở to mắt, tức khắc thanh tỉnh không ít.

Đường Ôn cười hắc hắc, chỉ vào đồng hồ trên cổ tay nói: " Em đây ở dưới nhà chờ anh nha?"

Hứa Hành Niên không nói chuyện, tầm mắt dừng trên chiếc tạp dề màu hồng phấn của cô, nhìn xem cẩn thận.

Tiểu cô nương theo ánh mắt của anh cúi đầu thấy, cho rằng anh là muốn hỏi lai lịch của chiếc tạp dề này, liền nắm chặt đầu ngón tay ngoan ngoãn mà giải thích: "Đây là ngày hôm qua cùng dì Cầm đi dạo phố mua......"

"Nga,"anh lên tiếng, lại đột nhiên hỏi, "Còn có hình khác sao?"

"A...... Có," cô bị hỏi đến có chút ngốc, nói "Có cái in hình củ cải ăn con thỏ."

"Củ cải ăn con thỏ?"

Anh nhướng mày.

"A không phải," ý thức được chính mình nói sai, Đường Ôn liếm hạ môi, sửa lại lời nói, "Con thỏ ăn củ cải."

"Nga."

Anh không yên lòng mà trả lời một câu, lại nhìn hai mắt cô, sau đó nói: " Anh một lát nữa sẽ xuống."

"Vâng ạ!"

Hoàn thành nhiệm vụ Đường Ôn cảm thấy mỹ mãn, chậm rãi đi đến phòng bếp dưới lầu, vừa vặn dì Cầm nhấc nắp nồi lên, tuyên bố đại công cáo thành.

Trứng chiên ốp lết vàng tươi thật là đẹp mắt, cô dùng xẻng chiên thật cẩn thận mà cho ra cái đĩa, lại rải một chút hạt mè mà Hành Niên thích ăn lên.

Đem sữa bò, bánh mì, trứng ốp lết theo thứ tự bưng lên bàn ăn, mẹ Hứa cũng rời khỏi giường, thấy Đường Ôn đang bôi sốt cà chua, có chút kinh ngạc.

"Ôn Ôn như thế nào dậy sớm như vậy?"

Cô có chút ngượng ngùng, đỏ mặt đem miếng bánh mì trong tay đưa cho mẹ Hứa, nhỏ giọng nói: "Bởi vì cháu hôm nay muốn đi dự lễ khai giảng."

Một bên dì Cầm nghe xong, cười không ngậm miệng, nhịn không được trêu ghẹo nói: "Dậy sớm như vậy còn không phải là làm bữa sáng cho Hành Niên đi, ngày hôm qua còn mua riêng tạp dề, thật là càng ngày càng hiểu chuyện."

Lời này vừa vặn làm cho Hứa Hành Niên đang đi xuống lầu nghe được.

"Cũng không phải......" Tiểu cô nương còn muốn giải thích, có thể tưởng tượng được muốn giải thích cũng không biết lấy cớ gì được, thanh âm càng ngày càng nhỏ.

Mẹ Hứa cười giúp cô giảng hòa: "Được rồi, con cũng nhanh lên ăn đi, trường học mới làm đồng phục cao trung có vừa người không?"

Hôm nay là ngày thành phố A,nhất trung tổ chức buổi lễ khai giảng, tân sinh viên đều phải nhận được thông qua trúng tuyển, sau đó ở lớp báo trước số đo, trường học theo quy định sẽ may đồng phục gửi đến tận nhà.


Đường Ôn ở thời điểm báo kích cỡ lúc trước, vẫn luôn rối rắm muốn hay không báo một số đo đồng nhất, bởi vì lúc ấy đến nay còn chưa đầy một tháng, cô sợ trong thời gian này số đo sẽ tăng lên.

Nhưng trên thực tế trừ chiều dài của tóc, cô căn bản không có gì biến hóa.

"May mắn báo số đo thường xuyên." Cô chỉnh thẳng chiếc nơ xiêu vẹo trước ngực, tư thế đứng thẳng, đôi giày đã lau đến bóng loáng dưới ánh mặt trời phản xạ chói lóa mắt.

Hứa Hành Niên ôm áo đi tới, tùy tay đem cặp sách hướng chỗ ngồi đặt xuống, nhẹ nhìn lướt qua cổ chân nhỏ của cô dưới đồng phục, không nói gì.

Mẹ Hứa thấy anh ngồi xuống, cười hỏi: "Hành Niên hôm nay không phải muốn lên diễn thuyết sao?"

Hứa Hành Niên so Đường Ôn lớn hơn một tuổi, hiện tại ở thành phố A nhất trung học lớp 11, hôm nay ở buổi lễ khai giảng được đại diện học sinh diễn thuyết.

Còn tiểu cô nương đang sửa sang lại nơ, lỗ tai vừa động, ngạc nhiên lại gần, ngồi ở một bên ghế của anh, mông hướng lên trên cọ cọ ——

Hai chân giống thường ngày tùy ý đung đưa, với không tới sàn nhà.

"Anh muốn diễn thuyết sao?"

Cô ghé sát khuôn mặt mượt mà cười tủm tỉm mà nhìn anh, khóe môi mở rộng lộ ra má lúm đồng tiền giống như rót mật.

Hứa Hành Niên liếc mắt thấy cô đang nhìn, cô ngồi cách mình rất gần, mái tóc dài ngang eo theo động tác nghiêng mình từ sau lưng chảy xuống dưới, không sai biệt mà nhẹ cọ qua qua cánh tay anh, gần trong gang tấc hương thơm quanh quẩn chóp mũi.

Có chút ngứa.

Anh bất động thanh sắc mà thu hồi tầm mắt, cầm chiếc đũa để ở đĩa trứng chiên trước mặt lên, lười biếng mà nói một câu——

"Ừ."

"Kia thật tốt quá!"

Tuy rằng thời điểm anh học sơ trung cũng là đại biểu tân sinh viên, nhưng khi đó cô tiểu học còn chưa tốt nghiệp, chỉ có thể xem ảnh chụp mà mẹ Hứa mang trở về, tiếc nuối đã lâu.

Lần này xem như thực hiện một mong đợi lâu nay đi.

Hứa Hành Niên nhẹ nhàng cắn xuống một miếng, một miếng cắn xuống kia khiến người ta rất muốn ăn trứng chiên, nhai hai cái, cảm giác mềm mềm còn có thể ăn được, ai ngờ còn không kịp khen, khớp hàm liền phát ra "Rắc" tiếng vỡ vụn.

Anh dừng một chút, thiếu chút nữa không phản ứng kịp đây là cái gì.

"Ăn ngon sao?"

Đường Ôn với ánh mắt trông mong mà nhìn hắn, lông mi thon dài giống cái bàn chải nhỏ, ngay cả âm điệu cũng đều mềm nhũn.

Hứa Hành Niên nhìn ánh mắt chờ mong của cô, liếm khóe môi, liền nhanh chóng nhai nát vỏ trứng nuốt vào bụng, nhàn nhạt mà nói "Ừ", xem như đáp lại.

Tiểu cô nương thở phào một hơi, cái này cuối cùng cũng yên lòng, chịu ăn bữa sáng chính mình làm.

Mẹ Hứa cười một cái, đem cái ly trên bàn đẩy đến trước mặt Đường Ôn:

"Ôn Ôn uống nhiều sữa bò một chút."

Cô ngoan ngoãn gật đầu, nâng lên cái ly, nhìn về phía bên Hứa Hành Niên, lại liếc liếc ly sữa bò trong tay anh, ngước đôi mắt to tròn đen láy nhìn về phía Hứa Hành Niên.

Hứa Hành Niên đã đọc hiểu ý của cô, nhăn lại mày, không tình nguyện mà cầm ly sữa trên bàn lên, cùng nàng chạm một cái hình dán hoạt hình in trên mặt ly, sau đó không nói lời nào uống một ngụm.

Anh không thích uống sữa bò, thậm chí có thể nói là "chán ghét" nhất.

Nhưng Đường Ôn hoàn toàn ngược lại. Nàng rất thích uống sữa.

Nhìn hai người ăn sáng một lúc, thời gian không sai biệt lắm, mẹ Hứa nói: "Lý thúc đã ở bên ngoài đợi, khai giảng ngày đầu tiên, đừng để đến trễ."

"Dạ."

Hứa Hành Niên đáp ứng một tiếng, rút khăn giấy lau khô khóe miệng, thuận tay nhấc cặp sách trên ghế.

Thấy anh phải đi, Đường Ôn cũng đem miếng bánh mì cuối cùng nhét vào trong miệng, xách cặp sách lên, khuôn mặt đang nhai bánh mì phình to, lẩm bẩm nói:

"A di, dì Cầm, hẹn gặp lại."

Đầu tháng chín thời tiết vẫn khô nóng, ra cửa, tiếng ve kêu ồn ào náo động, từng làn hơi nóng vẫn phả vào người, ngay cả phong cảnh xung quanh cũng lười biếng muốn nghỉ ngơi.

Tiểu cô nương nhanh nhẹn túm mái tóc dài của mình lại, thật nhanh dùng dây buộc tóc ở cổ tay cột thành tóc đuôi ngựa, cả người nhìn qua vô cùng có tinh thần.

Lý thúc là tài xế của Hứa gia , thường xuyên đón đưa hai đứa nhỏ đi học, lúc này đã yên tĩnh chờ ở ngoài biệt thự trong hoa viên, thấy hai người đi ra, cung kính mở cửa xe cho hai người.

"Lý thúc buổi sáng tốt lành, cháu hôm nay cũng được đi học ở nhất trung* rồi."

*nhất trung: như cấp ba ở bên mình vậy.

Cô vẫy tay, trong ánh mắt cất giấu vô số vui sướng.

Lý thúc cười tủm tỉm mà đáp lại: "Cao trung chính là khó khăn hơn sơ trung nhiều, phải cố gắng a."

Cô giọng mềm như bông mà dạ một tiếng,rồi ngồi trên xe.

Hứa Hành Hiên từ cửa xe bên kia ngồi vào, hắn hơi hé cửa sổ xe, trong hoa viên nở đầy hoa, mùi hương lan tỏa khắp nơi, làm lòng người vui vẻ thoải mái.

Xe chậm rãi chạy, Hứa Hành Niên từ trong túi áo lấy ra di động, đem tai nghe cắm vào, chuẩn bị nghe nhạc thả lỏng một chút, ai ngờ còn chưa kịp mở, bên cạnh tiểu cô nương liền nấc cục một cái.

Không hề dự báo trước, ngay chính cô cũng giật nảy mình, phản ứng chưa kịp lại,vội vàng chân tay loạn xạ mà bưng kín miệng, mặt đầy kinh hoảng, thất thố.

Nhưng mà khắc chế cũng không có hiệu quả nào, ngay sau đó, lại nấc một cái nữa, bả vai gầy mềm cũng run lên một chút.

Xong rồi, hoàn toàn nghẹn họng.

Khuôn mặt nhỏ của Đường Ôn đều nhăn thành cái bánh bao, mặt muốn ném đến Thái Bình Dương.

Hứa Hành Niên buông di động quay mặt lại, bốn mắt nhìn nhau, anh mím môi dưới, dùng ánh mắt ý bảo cô uống một chút nước: "Uống nước."

Đường Ôn lắc đầu, lúc sau mới ấp úng mà nói: "Đã quên mang."

Vừa rồi mải chạy theo anh, chưa kịp lấy bình nước.

Anh rũ mi mắt xuống, tựa hồ là muốn nói gì, mới vừa mở miệng, đã bị lời nói lẩm bẩm của cô cắt đứt: "Không có việc gì, một lát liền tốt."

Hứa Hành Niên than một tiếng, theo sau từ cặp sách lấy ra bình giữ nhiệt của chính mình, nghĩ nghĩ, vẫn là mở nắp ra đưa cho cô.

Tuy rằng là nước ấm, nhưng miệng bình còn mờ mịt một chút khí nóng, cô nhẹ chớp mắt, chần chừ đưa tay nhận lấy, tiếp nhận ly nước.

Nhưng mà khoảnh khắc vừa mới cầm được bình nước kia, lại khắc chế không được cổ họng nấc một cái, thân mình lung lay một chút, miệng bình nước cũng suýt nữa tràn ra ngoài.

Cô nương quẫn bách mà liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái.

Hứa Hành Niên: "......"

Anh liếm môi, dường như đột nhiên hứng thú, không chút để ý mà đem khuỷu tay chống vào cửa sổ xe bên cạnh, nghiêng đầu đánh giá cô.

Đường Ôn vội vàng từ bình giữ nhiệt uống nhanh hai hớp, sợ lại áp chế không được.

Nhưng là hai cách này căn bản là cũng không có tác dụng.

Uống khoảng bảy tám lần, cô đã uống rất nhiều nước, có chút ủy khuất mà quay đầu sang bên, đáng thương vô cùng mà nhìn Hứa Hành Niên.

Hứa Hành Niên nhướn mi, cong khóe miệng cười nhẹ, trong giọng nói có chút vui sướng khi có người gặp họa: " Em hôm nay uống sữa bò quá nhiều."

Anh đây là đang oán trách cô.

Đường Ôn chu lên miệng, quay đầu sang chỗ khác không để ý đến anh.

Mắt thấy sắp đến trường học, cô khẩn trương tay chân đổ mồ hôi, ôm bình nước ngồi nghiêm chỉnh, muốn đem ý nghĩ nấc cục áp lực đè xuống. Hứa Hành Niên quét mắt liếc cô một cái, đem bàn tay duỗi đến phía sau của cô, thừa dịp cô không chú ý, vỗ một cái phía sau lưng.

Lực đạo không nhẹ không nặng, nhưng là thực sự có tác dụng.

Cô thất thần ngây ngốc nhìn anh, hai giây, ba giây, còn không có phản ứng lại, đây anh vì sao đánh cô, đem ý nghĩ nấc cục đã tiêu tan.

"A?" Ánh mắt cô nhanh chóng sáng lên.

Xe ngừng ở cổng trường cách một khoảng không xa đường phố bên cạnh.

Hứa Hành Niên xách cặp sách lên, mở cửa xe, đôi chân dài thẳng tắp bước xuống.

Đường Ôn nhìn bốn phía chung quanh một chút, vội vàng theo sát sau đó, từ cửa xe bên kia cọ xát dịch tới, hai chân ngoan ngoãn mà bước xuống.

Cô lắc lư tay nhỏ cùng Lý thúc ở cửa kính xe từ biệt, đem bình nước che mặt, đưa cho hắn.

"Em cầm lấy đi." Hứa Hành Niên híp mắt đánh giá cô, nghĩ nghĩ, vẫn là vươn tay thay cô chỉnh chiếc nơ không được tự nhiên từ sáng sớm.

Đường Ôn ánh mắt nhìn rõ ràng khớp xương ngón tay của thiếu niên anh tuấn, lại chậm rãi dịch chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm thần sắc nghiêm túc của anh trong chốc lát, liếm liếm cánh môi, nghĩ nghĩ vẫn là cái gì cũng chưa nói.

Cô chính là cảm thấy anh động tác quá thuần thục, trong lòng có chút không tự nhiên.

Hứa Hành Niên nhìn cô muốn nói lại thôi, bộ dáng cắn môi tự hỏi, khẽ cười một tiếng, sờ sờ đầu cô ——

"Chưa từng chỉnh cho người khác."

"......Hử?"

Ý tưởng bị bại lộ, cô có chút quẫn bách, ngẩng mặt lên nhịn không được chớp mắt vài cái.

"Phía trước thời điểm cùng người khác giao lưu đã lưu ý qua," anh đem nắm tay đặt ở bên môi ho nhẹ một tiếng, trầm thấp thanh âm cực kỳ dễ nghe —

"Sợ em không biết."

*** 🍋:
Không biết có ai đọc truyện tui edit không nữa. Khi nào edit xong cả bộ tui sẽ beta lại nhá, một mình vừa edit vừa beta không được 😭😭😭Bạn nào có thời gian hãy về beta cho tui với ❤️❤️❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net