Chương 16: Cháo thịt nạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lục Hoài Sâm là bị chính mình mộng doạ tỉnh, hắn mơ thấy chính mình đang bị một con khủng long đuổi theo, từ đỉnh núi đến chân núi, hắn thật vất vả bò đến trên cây, kia khủng long thế nhưng còn vươn đầu lưỡi liếm mặt hắn.
Hắn kinh hồn chưa định hình, bỗng chốc mở mắt ——

Mơ hồ tầm mắt dần dần rõ ràng, hắn thấy trước mắt nữ sinh vẻ mặt có tật giật mình nhìn hắn, hai tay giấu ở sau người, mặt lễ phép lại xấu hổ mỉm cười: "Cậu tỉnh rồi a."

"Ân."

Hắn nhíu mày, buồn ngủ mà ngồi dậy, một tay chống sườn mặt nhìn nàng trong chốc lát, hai giây sau, cảm thấy trên mặt ướt nhẹp.

Hắn sờ sờ mặt, nghi hoặc mà nhìn nàng: "Nước miếng của cậu lưu trên mặt tớ?"

Nàng thu hồi ý cười, chớp chớp mắt, không quá hiểu: "A?"

Hắn lập tức đầy mặt ghét bỏ mà nhăn lại mi tới, tận tình khuyên bảo: "Lạc Nhan tớ đã nói bao nhiêu lần, không cần ở thời điểm tớ ngủ đối với tớ si mê, ảnh hưởng không tốt."

"???"

Cái gì vậy!!!

Người này như thế nào luôn thích nghiêm trang nói hươu nói vượn!?

Nàng khinh thường "A" một câu, lại không để ý đến hắn, đứng dậy hướng cửa phòng học đi..

Đường Ôn thấy nàng tới, thoáng lui ra phía sau hai bước nhường ra không gian, nghĩ nghĩ, cong mày nói: "Lần trước đồ uống, cảm ơn học tỷ ."

"Không có việc gì, chuyện nhỏ không tốn sức," nàng tự nhiên hào phóng mà cười rộ lên, thanh âm dễ nghe, "Chị là Lạc Nhan, là Hứa Hành Niên học cùng lớp...... A, chỉ là cùng lớp học."

Lục Hoài Sâm không biết khi nào nhích lại gần, tựa ở khung cửa lặp lại lời nàng nói: "Nga, cùng lớp học."

Đường Ôn ngửa đầu nhìn hắn, mắt hạnh chớp mấy chớp, không nghẹn lại xì cười ra tiếng tới.

Ngay cả đứng ở một bên vẫn luôn không nói chuyện Hứa Hành Niên cũng chưa có thể may mắn thoát khỏi, thấp thấp mà cười rộ lên.

Lục Hoài Sâm ngơ ngẩn, dùng ánh mắt nghi hoặc xem kỹ bọn họ hai cái.

"Sao?" Hắn một bên hỏi, một bên nghiêng đầu đi xem kính ở cửa......

Lạc Nhan hướng Đường Ôn nghịch ngợm mà thè lưỡi.

"Lạc...Nhan." Lục Hoài Sâm cắn chặt răng, tức muốn hộc máu mà chỉ vào chính mình mặt từng câu từng chữ mà nói, "Đây là cái gì."

Hắn đôi mắt dường như bị vẽ thành gấu trúc quầng thâm mắt, chóp mũi bị tô đen, bên trái gương mặt bị vẽ một cái rõ ràng đầu heo, từ cửa tai đến khóe miệng còn có một đường xấu hoa văn.

Nàng vội vàng cúi đầu nhàm chán mà khảy xuống tay, tùy ý trả lời: "Ngẫu hứng sáng tác."

"Cậu......"

Hắn hô một hơi, chỉ vào tay nàng ức chế không được run, Lạc Nhan thấy thế, cuống quít tránh ở phía sau Đường Ôn, lại có ý nắm chắc mà thanh thanh giọng nói, vui sướng khi người gặp họa chớp chớp mắt.

Lục Hoài Sâm vừa thấy, vẻ mặt đưa đám ôm chặt Hứa Hành Niên, khóc sướt mướt mà nói: "Cậu xem, cháu gái tớ khi dễ ông nội nàng."

Lạc Nhan: "......"

Hứa Hành Niên ghét bỏ mà đem móng vuốt hắn hất xuống dưới, nhìn vẻ mặt kia của hắn, mặt không biểu tình: "Cách tớ xa một chút."

Hắn nhanh chóng thu hồi biểu tình, bĩu môi: "Nga." Nói xong lại đây kéo cánh tay Lạc Nhan , "Đi, đừng làm bóng đèn."

Nàng nghi hoặc chớp chớp mắt, đi theo hắn:

"Làm gì đi?"

"Rửa mặt."

Thấy hai người làm ầm ĩ mà biến mất ở hành lang chỗ ngoặt, Đường Ôn nghiêng đầu xem Hứa Hành Niên, điểm nhón chân, tiếng nói mềm mềm: "Lạc Nhan chị ấy......"

Anh lời ít mà ý nhiều mà trả lời: "Em muốn hỏi Lục Hoài Sâm."

"Oa."

Hứa Hành Niên ánh mắt nhẹ liếc một cái tờ giấy nắm chặt ở trong tay cô kia, dừng một chút: "Đó là cái gì?"

Cô cười cười, như là bảo bối dường như lấy ra thật nhẹ nhàng, khóe môi đi xuống lộ hai cái má lúm đồng tiền: "Kiểm điểm a."

Kia tiếng vang thanh thúy ở hành lang xôn xao mà tràn đầy, Hứa Hành Niên trong lòng bỗng có một ngứa, không chút suy nghĩ mà đưa tay qua giữ cô lại.

Trang giấy không có chống đỡ, mềm oặt mà rũ ở cánh tay.

Anh lơ đãng nhìn lướt qua trên từng nét bút, hơi mím môi, khóe miệng lộ ra vài phần ý cười.

Cô mắt sắc: " Anh cười cái gì?"

Tầm mắt anh thẳng tắp mà lọt vào đáy mắt cô, thản nhiên nói: "Cười em."

Tiểu cô nương ngây ngốc phản ứng trong chốc lát, sau đó kinh ngạc mà trừng mắt nhìn , nâng lên cái tay nhàn rỗi kia duỗi đến trên mặt lung tung sờ sờ mấy cái: "Em trên mặt cũng có mực nước sao?"

Vừa rồi thời điểm viết kiểm điểm thiếu chút nữa ngủ rồi!

Nên không phải không cẩn thận vẽ dấu vết đi!

Hứa Hành Niên: "......"

Đột nhiên nổi lên tâm tư trêu cợt cô, ánh mắt loé sáng một chút, khụ một tiếng, nghiêm trang: "Có."

Cô hoảng loạn mà nói: "Nơi nào?"

Hứa Hành Niên duỗi qua tay, không nhẹ không nặng mà nhéo lên má cô, trong mắt ý cười không lấn át được: "Nơi này."

"???"

Đường Ôn ngốc đầu nhìn anh, trái tim nhỏ giống con thỏ nhảy đập loạn không ngừng ——

Cô xem như...... Bị khi dễ sao!?

Giữa trưa nhiệt độ không khí có chút cao, Đường Ôn khuôn mặt bị nhiệt độ làm làn da trắng lộ hồng, sờ lên mềm mại, như là kẹo mềm bông gòn.

Ngoài cửa sổ ánh sáng lọt vào một mảnh ấm áp, Hứa Hành Niên mệt mỏi mà khẽ tựa vào tủ hành lang, khóe môi hơi cong, có điểm luyến tiếc buông tay.

Cô lông mi ngoan ngoãn nhẹ nhàng run rẩy.
"Anh gạt em......" Tiểu cô nương có chút ngượng ngùng mà túm chặt tay anh, tựa hồ muốn kéo xuống, nhưng lại sức lực vô dụng, liền mềm mại mà nắm chặt đầu ngón tay anh.

Anh hào phóng mà thừa nhận: "Ừ, lừa em."

Tiểu cô nương ngây ngốc trong chốc lát, không biết não đang suy nghĩ qua mấy trăm hiệp, thình lình mà nói: " Em mặt có phải hay không quá lớn?"

"Còn tốt," anh đúng sự thật trả lời, "Thịt nhiều."

Nhéo thoải mái.

Đường Ôn nghĩ lại tưởng tượng, "Còn tốt" giống nhau đều là an ủi người, anh nói "Còn tốt", liền khẳng định là cảm thấy cô "Mặt quá to", nhưng là nói thẳng lại quá đả thương người, mới áp dụng loại phương thức này trả lời.

Mắt hạnh chuyển chuyển, đột nhiên cảm giác thập phần không ổn, ngay sau đó dùng tay bắt lấy cổ tay của anh kéo xuống.

"Làm sao vậy?" Anh nhẹ nhàng mở tay ra, có chút khó hiểu.

"Người ta nói mặt càng bóp càng lớn."

"Ai nói?"

"Bạn học a......" cô vươn tay tới cọ cọ mũi, dừng một chút, bồi thêm một câu, "Bạn ngồi cùng bàn."

Không chút suy nghĩ: "Nam sinh hay nữ sinh?"

"Nữ sinh nha......" cô nghi hoặc mà trừng mắt nhìn: " Anh hôm nay không thấy sao? Thật xinh đẹp."

"Nga, không chú ý."

Anh dứt khoát mà nói, đồng thời rũ cánh tay xuống, thuận tay cầm bản kiểm điểm.

Trang giấy bị rút ra mấy centimet, Đường Ôn đột nhiên nhớ tới cái gì, đột nhiên đem kiểm điểm nắm chặt ——

Đón nhận ánh mắt khó hiểu của anh, Đường Ôn chậm rì rì nói: "Đây là em lần đầu tiên viết kiểm điểm, anh phóng khoáng cho đạt yêu cầu a."

Hứa Hành Niên xem bộ dạng lấy lòng của cô, đột nhiên nổi lên tâm tư, hạ thấp lưng đối mặt với ánh mắt của cô, thanh âm trầm thấp: "Có cái gì khen thưởng sao?"

Khen thưởng?...... Cái gì mới tính khen thưởng?

Đường Ôn vươn tay tới cọ cọ đến đỏ vành tai, cắn môi dưới suy nghĩ nửa ngày, hỏi: "Buổi tối về nhà nấu ăn khuya cho anh ăn có được hay không?"

Thấy anh không nói lời nào, cô lại thử hỏi:

"Trứng muối cháo thịt nạc?"

"......"

Trầm mặc.

"......Em bảo đảm không bỏ nhiều muối."

"......Được."

Nhớ tới lần trước nàng hứng thú bừng bừng làm bữa ăn khuya cho Hứa Hành Niên, vẫn là sơ tam.

Đó là đợt trung khảo qua đi, ngày hôm sau, cô trước tiên được nghỉ hè, cao hứng phấn chấn đi nước Mỹ hỏi thăm cha mẹ, trước khi đi trước một ngày vào buổi tối, còn sốt ruột hoảng hốt thu thập hành lý, Hứa Hành Niên đột nhiên tới gõ cửa phòng cô.

Mới vừa mở cửa, anh tầm mắt liền cách quá đỉnh đầu Đường Ôn, nhìn xuống đến giữa phòng rương hành lý, nhíu mày.

"Ngày mai liền đi?"

Tiểu cô nương nói:"A di đã mua vé máy bay a."

"Như thế nào sớm như vậy?"

Cô xoa xoa tóc, cười giải thích: "Mẹ gọi điện thoại bảo em sớm một chút trở về, nói là muốn nuôi mèo, muốn em giúp bà."

Anh gật gật đầu, hàm hồ mà ừ một tiếng.

Đường Ôn tổng cảm thấy anh như là có chuyện muốn nói, cong cười mắt hỏi: "Như thế nào?"

Hứa Hành Niên yên lặng nhìn đôi mắt cô, thật lâu sau mới chậm rãi phun ra một câu: "Anh đói bụng."

Anh nghe nói hôm nay cô cùng dì Cầm học vài loại món ăn, yêu cầu này hẳn là sẽ không làm cô khó xử......

"A!?"

Quả nhiên, Đường Ôn thần sắc nhìn qua kinh hỉ vạn phần, nắm then cửa khớp xương gia tăng lực đạo: "Thật vậy chăng?"

"Ân."

Một câu, tiểu cô nương lập tức mở cửa lao ra ngoài, đóng lại cửa phòng liền lôi kéo tay áo Hứa Hành Niên một đường chạy đến dưới lầu phòng bếp, nhảy nhót mà ở trong phòng bếp chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, nói tính toán cho anh, hôm nay làm tốt nhất là cháo.

Cũng không biết là cô quá chuyên tâm, hay vẫn là hưng phấn quá mức, một trận bận việc, thành phẩm sắc thái nhìn qua rất muốn ăn, chính là ăn vào hương vị liền......

Như là ở siêu thị miễn phí muối.

Mỗi khi nhớ lại lúc ấy cô nếm xong cháo lộ ra biểu tình gì, anh đều sẽ cảm thấy buồn cười.

Đường Ôn nấu ăn, khẳng định thoát ly không được hai từ "Hắc ám".

Anh ngồi dậy, lập tức cầm trong tay kiểm điểm của Đường Ôn, không chút để ý mà xem.

Tiểu cô nương hít hít cái mũi, cúi đầu nhìn chằm chằm cũng ở mũi chân chính mình, tự hỏi trong chốc lát, vẫn là quyết định vươn ra ngón tay chọc chọc eo anh.

Hứa Hành Niên rũ mắt tới.

"Cái kia......" cô chuyển con mắt suy xét tìm từ, "Ngày hôm qua tiết tự học buổi tối, em mở tủ, thời điểm không cẩn thận đập đến đầu Tần Phong."

Cô thuận tay gõ gõ bên cạnh tủ ý bảo anh.
"Em cảm giác có chút không lễ phép, cùng cậu ấy xin lỗi liền đem đồ uống của em cho cậu ấy, kết quả bị các bạn học hiểu lầm...... Đến nỗi hôm nay buổi sáng, em cũng không biết sao lại thế này...... Có thể là có ai đi qua đi."

Cái này cách nói làm Hứa Hành Niên cảm giác có chút buồn cười, nhấp môi, tâm tình nháy mắt sung sướng một ít.

Đường Ôn nhìn chăm chú vào phản ứng của anh, liếm liếm môi, hỏi: " Anh có phải hay không bởi vì chuyện này...... tức giận?"

Tức giận?

Thấy anh nhướng mày, cô chậm rì rì mà nói: "Chính là bởi vì vậy mà Tần Phong kia bị trừ hai mươi điểm nha."

Dứt lời, anh hơi gập ngón tay nhẹ gõ một cái lên đầu cô, trầm tiếng hỏi: "Em đem anh nghĩ thành cái loại 'quan báo tư thù '?"

Đường Ôn cuống quít nói: "Đương nhiên không phải!" Nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng, khẽ thở dài một tiếng, đầu ngón tay bực bội mà cọ xát cổ tay áo.

Cô còn tưởng rằng Hứa Hành Niên kiểm tra thường niên bởi vì cô nổi giận...... Ai, xem ra vẫn là tự mình đa tình.

Hứa Hành Niên nhìn trên mặt cô biến hóa, nhấp nhấp môi.

Nói thật, anh xác thật không phải cái loại bao che hành vi sai vì người khác, cho nên trừ điểm là tất nhiên, nhưng anh lại phủ nhận chính mình không có bất luận cảm xúc gì ở bên trong, bởi vì  thời điểm ghi chú trừ điểm, anh miêu tả so với quá khứ còn muốn kỹ càng tỉ mỉ hơn......

Này tính nổi giận sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net