Chương 34: Chỉ có mình em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người đồng thời hướng tới nơi phát ra giọng nói. Ở cửa có hai nữ sinh, nữ sinh phía trước mặc đồng phục giống với Đường Ôn, đang nắm cửa, nhìn về phía Hứa Hành Niên trên mặt hiện ra thần sắc kinh ngạc.

Mà phía sau nữ sinh kia ăn mặc trào lưu thời thượng, nhìn qua không giống như là một học sinh trung học.

Hứa Hành Niên biểu tình không có bất luận gợn sóng gì, chỉ là nhẹ liếc mắt nhìn một cái, lễ phép gật đầu coi như chào hỏi.

Thấy Đường Ôn nghi hoặc, anh ôn nhu giải thích một chút: "Bạn học cùng lớp."

*

Đi đến quầy đồ uống hơi nghiêng đầu liếc mắt một cái nhìn hai người, nhẹ nhăn mày, nữ sinh bên người nàng thấy, cười một chút, chế nhạo: "Như thế nào, đó là đồ ăn của cậu?"

Nàng quay đầu tiếp nhận menu, cắn môi dưới lắc đầu nói: "Không phải, là bạn tốt tớ thích."

Nàng chỉ là có chút kinh ngạc, vì cái gì Hứa Hành Niên cùng một nữ sinh nàng không quen biết xuất hiện ở chỗ này.

Nữ sinh kia sờ sờ hoa tai, nhìn thoáng qua Đường Ôn, khoanh tay hạ giọng trêu ghẹo: "Lớn lên cũng không tệ lắm, hẳn là làm bạn tốt của cậu có cảm giác nguy cơ nha."

Tề Lâm Lâm nhún nhún vai, không nói nữa.

Đường Ôn ở một bên lấy bút cùng tờ giấy, mở nắp bút, vui sướng ở trên giấy vẽ một vòng tròn, ai ngờ vẽ đến một nửa, bút hết mực.

"Không còn mực." Cô lắc lắc, lại viết thử một chút, vẫn là không có thể viết tiếp.

Hứa Hành Niên thấy thế, xoay người đi đến quầy hỏi nhân viên cửa hàng: "Xin hỏi còn có bút khác không?"

Nhân viên cửa hàng từ trong ngăn kéo lấy ra một chiếc đưa cho anh, anh nói cảm ơn sau đó, xoay người đưa cho Đường Ôn.

Mà lúc ở thời điểm cô vươn tay tới nhận, anh lại đột nhiên rụt trở về, ánh mắt mà nhìn thẳng vào cô, khóe môi chứa vài phần ý cười: "Em muốn vẽ cái gì?"

Đường Ôn phồng má, mày nhăn lại, có chút không vui mà nói: "Không nói cho anh."

Hứa Hành Niên lấy bút nhẹ gõ một cái vào đầu cô, sau đó mới đem bút đưa cho cô.

Đường Ôn vẽ hai người như que diêm, một người thắt bím tóc, trong tay cầm một bó hoa tươi quỳ một gối xuống đất, một người khác đeo cà vạt, cong eo thẳng tắp. Cô còn làm mũi tên đánh dấu, thắt bím tóc viết "Ôn Ôn", đeo cà vạt viết "Hành Niên".

Hứa Hành Niên ánh mắt rơi xuống, mặt mày dần dần nhu hòa.

"Bạn học đồ uống đã xong ——"

Âm thanh từ nhân viên cửa hàng truyền tới, Hứa Hành Niên xoay người qua đi lấy, Đường Ôn nhanh chóng đem tờ giấy dán lên trên tường.

Anh từ hộp lấy 2 chiếc ống hút một trắng một hồng, đem chiếc hồng nhạt kia cắm vào ly trà sữa, đưa cho cô.

Hai người đi ra khỏi cửa hàng trà sữa, khí nóng ùa tới, Đường Ôn hơi nhíu nhíu mày, dùng tay che cái trán, dọc theo bậc thang bên cạnh đi về phía trước.

"Buổi tối Lý thúc sẽ đến đón chúng ta," Hứa Hành Niên đi tới, "Em đặt xe ở cốp xe là được."

Cô gật gật đầu, uống uống trà sữa, ánh mắt dừng ở thềm đá, có chút trầm mặc.

Thấy cô có chút yên lặng, Hứa Hành Niên dừng lại bước chân, vươn tay tới nhẹ cầm bàn tay nhàn rỗi còn lại của cô, đợi cô quay đầu tới lúc sau, ôn nhu hỏi: "Suy nghĩ cái gì?"

Anh sợ cô nghĩ nhiều.

Đường Ôn ánh mắt mơ hồ một chút, cắn viên thạch trái cây, ngập ngừng nửa ngày, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp mà nói: "Nhiều nữ sinh như vậy theo đuổi......Anh có hay không để ý ai?"

Có lẽ ở trong những nữ sinh đó, có một ai đó anh hứng thú, cảm thấy hợp nhau, hơn nữa quan hệ lại không tồi, giống như cô, nỗ lực theo đuổi bước chân anh.

Thời điểm cô nói lời này cái mũi nhíu lại , âm cuối nhẹ nâng lên, như là nỗ lực biểu hiện như không có gì.

Nhưng anh như cũ liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấu đáy lòng hoảng loạn của cô.

Hứa Hành Niên nhìn chằm chằm đôi mắt cô trong chốc lát, ánh mắt kia như là lưỡi kiếm, nháy mắt liền đem tâm tư cô đâm thủng.

Cô nuốt nước miếng, cái tay bị anh nắm lấy kia trong lòng bàn tay đầy mồ hôi......

"Có," Hứa Hành Niên thanh âm trầm thấp, ngược lại nắm tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve, phía trước cô để lộ ra thần sắc ngạc nhiên, không chút để ý mà cười khẽ lên, "Em."

Đường Ôn mặt chớp mắt đỏ lên, liếc ánh mắt nhỏ giọng kháng nghị nói: " Em là nói đến ai khác......"

"Không có," Anh thản nhiên thừa nhận, ánh mắt tựa như thấy đáy hồ nước, ngữ khí chân thành tha thiết, "Chỉ có mình em."

Từ nhỏ đến lớn, bất luận là thế nào vẫn là thích một người, chỉ có mình em - Đường Ôn.

Đơn giản một câu, nghe được khiến bên tai nóng cô lên, yết hầu hơi hơi khô ráo, ngực như là rót đầy nước ấm.

Ai ngờ giây tiếp theo, Hứa Hành Niên bỗng nhiên kéo gần khoảng cách với cô, rũ mắt nhìn, nhẹ nhàng mà cười: "Em hôn cũng hôn qua, ôm cũng ôm qua, không tính toán phụ trách?"

Nhẹ nhàng nói một câu nhưng lại như nổ tung, Đường Ôn nháy mắt ngơ ngẩn, cảm giác toàn thân huyết mạch đều nhanh chóng tập trung ở đại não, gương mặt giống như bị bỏng đỏ bừng.

Cô ngừng uống, trên tay ly trà sữa run lên, suýt nữa không thể cầm.

Nhìn đến khóe môi anh kia tươi cười, Đường Ôn đầu óc một trận nóng lên, giơ lên ly trà sữa trong tay dán lên mặt anh ——

Đột nhiên không kịp phòng ngừa làm anh phản xạ có điều kiện mà nhăn lại mày.

Hứa Hành Niên: "......"

Cô hơi thở không xong mà đem trà sữa nhét vào trong ngực anh, lắp bắp mà nói: "Em...em phải về phòng học."

Nói xong lúc sau cũng mặc kệ anh phản ứng thế nào, cũng không quay đầu lại mà nhanh chóng chạy đi.

Đứng ở tại chỗ Hứa Hành Niên trầm mặc một lát, giơ lên trong tay trà sữa nhìn nhìn, than nhẹ một tiếng ——

Vẫn là phải từ từ tới.

*

Tề Lâm Lâm gần tới lúc vào học mới vội vàng chạy vào phòng học, nàng thở hổn hển ngồi vào trên chỗ ngồi, nhanh chóng mà lấy ra sách giáo khoa, dùng vở coi như cây quạt không ngừng quạt.

Ngồi ở bên cạnh nàng, đang ngồi đọc tiếng Anh, Đổng Kha nghiêng mắt nhìn qua, nhẹ quét mắt liếc nàng một cái, lại quay đầu đi, nhàn nhạt nói: " Cậu vừa đi đâu?"

Nàng thở hồng hộc mà nói: "Cùng Trần Mặc Nhiên đi chơi."

Đổng Kha ngòi bút ngừng lại, nhăn mày nói: "Không phải nói không cho cậu cùng cậu ấy chơi với nhau sao?"

"Ai nha trước không nói cái này," Tề Lâm Lâm vẫy vẫy tay, có vẻ thần bí sát lại gần, đè thấp thanh âm, "Tớ hôm nay ở cửa hàng trà sữa thấy Hứa Hành Niên."

Nàng cả kinh: "Cửa hàng trà sữa?"

"Đúng vậy, còn cùng một nữ sinh ở bên nhau mua trà sữa, hai người quan hệ nhìn qua rất thân mật...... Ít nhất không phải quan hệ bạn bè." Tề Lâm Lâm nói.

Đổng Kha ế môi, lại xụ mặt: " Cậu đừng ý đồ dùng cậu ấy nói sang chuyện khác."

Nàng giữ chặt cánh tay: "Tớ nói chính là sự thực nha."

Đổng Kha vẫn là không tin, gạt tay nàng ra lấy bút trên bàn: " Cậu nhất định là nhìn lầm rồi, cậu ấy rất ít cùng nữ sinh nói chuyện, càng đừng nói đi cùng ai đi cửa hàng trà sữa."

"Chính là tớ kêu tên cậu ấy, cậu ấy còn hướng tớ gật đầu!"

Nàng chần chờ trong chốc lát, quay đầu tới: "... Cái kia... nữ sinh trông như thế nào?"

"Lớn lên không tồi, rất đáng yêu, trước kia chưa thấy qua...Tớ cảm giác hẳn là học sinh mới, bằng không không có khả năng không ấn tượng."

Nghe đến đây, Đổng Kha hơi hơi cắn môi dưới, trong lòng âm thầm dâng lên một cỗ buồn nói không nên lời.

Nàng quay đầu liếc liếc mắt một chỗ ngồi khác ở phòng học - Hứa Hành Niên, anh chính là đang nghe Khâu Nhạc nói chuyện, chưa từng để ý bên này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net