Chương 1 : Hạt Giống Của Hoa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gửi người mà em thương, Eden.

...

Em có thể là cô gái hoàn hảo trong câu hát của người tặng cho em, nhưng mọi thứ em cần, Eden à... Chính là người bình an.

Một bài hát bị lãng quên, được ngân nga trên nền nhạc ồn ào bởi người con gái có chút cô đơn ấy, mái tóc màu nâu rượu, đôi mắt vàng thật sâu mà sao lại trống rỗng đến vô tình. Người ấy đang nhìn chằm chằm vào đám đông bên dưới. Thay vì là đám đông ồn ào đó, tâm trí cô đang ở một nơi khác, cách xa hiện tại cả vạn năm; tâm hồn cô vẫn còn chìm vào quá khứ, đắm chìm vào những dòng hồi ức tươi đẹp khi cô đắm say với người mình yêu. Tuy nhiên, càng nhớ lại người, lạc lâu trong kí ức, trái tim cô càng thêm chua xót.

Tiếng nhạc lớn ập vào tai cô, hơi thở cô nghẹn đôi chút. Đôi mắt trống rỗng ánh lên nỗi buồn với niềm khao khát sâu sắc đến lạ, Eden thở dài.

Trấn tĩnh bản thân, Eden đảo mắt quanh quán bar tương đối rộng lớn của mình qua lớp kính dày, nơi an tọa của những khách hàng giàu có, từng tốp từng tốp người phục vụ đang mời rượu với những dòng cao cấp nhất, cùng với đó là các buổi biểu diễn của những vũ công dầy dặn. Buổi biểu diễn tối nay là gì? Đợi chút... Đó có phải là phép thuật Vill-V?

Trầm ngâm một chút, có vẻ Eden đã chút thấm mệt. Lên ban công ngắm sao cùng một chút rượu vang hảo hạng? Quả thật không tồi. Tuy nhiên, chỉ là một cái chạm mắt vô tình, kể cả chỉ vỏn vẹn một tích tắc. Hình dáng quen thuộc, hương thơm ngọt ngào nịnh mũi với mái tóc ấy. không sai được, là người! Cô ấy tiến tới gần hình bóng đã quá quen.

Càng đến gần người ấy, Eden càng thấy có chút bất ổn, người con gái đầy bất mãn mà chật vật gỡ bàn tay to lớn của tên đàn ông thô kệch trên cổ tay mình, cô nàng có vẻ không một chút thoải mái nào khi bị mấy tên đàn ông kia buộc cô phải ngồi xuống cạnh chúng. Cô ấy thầm chửi rủa lũ nhân cách chả bằng cặn bã của chúng. Nhẹ nhàng đặt chiếc áo khoác lên vai người, tiếng thở nhẹ nhõm sau đó chỉ có Eden nghe thấy, Eden không nhanh không chậm vòng tay qua eo người kia, kéo cô lại gần rồi cho một cú thật mạnh vào bộ ấm chén tên vô lại kia khiến hắn sùi bọt mép ngất tại chỗ.

"Xin thứ lỗi cho tôi, các quý ông, nhưng mọi người nên nhớ, đây là bar của tôi, người ở đây cũng là người của tôi. mời các anh về cho. không tiễn." Eden nghiêm túc tuyên bố.

"Ồ, cô Eden. Thật tình không phải như-" Mấy tên kia nghe tới tiễn khác liền vội vàng bao biện, ấp a ấp úng nói chả ra câu.

Cô cười lạnh một tiếng, tay siết chặt eo người kia, không để ý đến tiếng thút thít nhỏ xíu. "Mong mọi người nghe lời khuyên nhỏ ấy của tôi trước khi tôi dùng bạo lực. Chúc các quý ông có thời gian vui vẻ."

cô dìu người ấy lên văn phòng của mình ở tầng hai, tay vẫn ôm người kia không chịu buông. khuôn mặt nàng ẩn hiện qua mái tóc, nhưng cô ấy biết đó là ai; cô ấy luôn biết, nhưng bối cảnh này có chút hơi kỳ quặc. Cô đỡ nàng ta ngồi xuống chiếc sofa đen sang trọng trong căn phòng. Eden chỉ nhẹ nhàng nói.

"Không sao, cô sẽ ổn khi ở đây mà." Người kia cũng an tâm hơn mà thả lỏng cơ thể một chút.

Cô im lặng nhắn một tin nhắn.

"Cho tôi hồ sơ của cô gái đi cùng tôi, ngay." Lúc đó, Eden mới nhìn thấy khuôn mặt của người ấy, thoáng chút sợ hãi, không phải do cô nàng kia đáng sợ hay gì mà chỉ là cô sợ mọi hy vọng nhỏ nhoi mà chính mình gieo. Eden đối mặt với người con gái kia.

"Xin thứ lỗi, T-tôi có thể biết tên cô không...?"Nàng có chút ngạc nhiên, lúc sau thì lại hơi lo lắng, khi cô nàng nghiêng đầu định mở miệng, Eden như biết nàng đang nghĩ gì liền nói thêm.

"Tôi thích tên thật của em hơn."Người ấy chỉ thở dài, đặt tay lên đùi, cô mỉm cười, một nụ cười thảm hại.

"Elysia-" Quả là người...Khi lời nói vuột khỏi môi người, mọi thứ vỡ òa. như thể Eden đang đợi cô ấy nói tên, gặp cô ấy và ở đây cho dù tình huống có thế nào đi chăng nữa.

"Thập tam anh kiệt, thiên đường của tôi..."Đã quá quen từ lâu, từ lâu lắm rồi. Elysia bối rối nhìn Eden, tại sao người phụ nữ xinh đẹp này lại nhìn nàng mà nét mặt lại vừa buồn vừa vui như vậy? Cô mỉm cười, nụ cười thật ấm áp, thật rạng rỡ.

"Elysia, quả là một cái tên đẹp cho một cô gái dễ thương như em phải không? Tên tôi là Eden, thập tam anh kiệt IV, Eden." Cô ấy cười khúc khích và Elysia mỉm cười, không hiểu sao tiếng cười khúc khích của Eden khiến nhịp tim quý cô ngọt ngào kia đập nhanh hơn. Nàng cảm thấy má mình nóng lên, Elysia quả thật có da mặt rất mỏng a.

Bỗng cô nhìn thấy một người đàn ông to lớn mặc vest với chiếc máy tính bảng trên tay và bạn của cô là Felis ở bên cạnh. Uhm, chắc họ đang gặp rắc rối... Nhỉ?

Người đàn ông báo cáo trong khi cô nàng Felis giữ im lặng. Trong phần hồ sơ, không có gì sai, ngoại trừ Dystopia đã được đăng nhập bởi một người khác, đã có một kẻ khác biết mật khẩu? Eden gật đầu và quay sang Felis, "Cô nàng yêu mèo của tôi có muốn biện hộ hoặc giải thích điều gì không?"

Cô nàng Felis khuỵu gối xuống sàn và xin lỗi rối rít, "Tui xin lỗi mà, Eden à! Chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra nữa đâu! không bao giờ nữa! Tui không muốn nghỉ việc đâu!"

Nhìn thấy cổ cầu xin để cô không cắt mất cái cần câu cơm của mình, họ đang ở trong tình thế oái oăm. Nhưng cô ấy lại nở một nụ cười dịu dàng trấn an nàng. Ôi, Chúa ơi, nó sưởi ấm trái tim nàng. (Pov: Góc nhìn của gái đẹp nhìn tổng tài simp chúa Eden :)) )

Eden gật đầu. "Tôi tin, tôi tin, nhưng tôi muốn biết làm thế nào và tại sao Elysia có thể ở đây." Sau một hồi kể quá trình nàng ấy tới đây làm việc cô cũng hiểu.

"Giống như tổ tiên nói một hòn đá trúng hai con chim nhạn phải không? Vậy..." Felis gãi đầu. Eden nhẹ nhàng thở dài, liếc nhìn Elysia có vẻ 'hơi' lo sợ.

"Tôi hiểu tình hình. Tuy nhiên, cũng chính vì thế Felis, cậu phải giữ lời rằng chuyện này sẽ không xảy ra nữa, việc này không những trái quy định mà còn nguy hiểm cho nhân viên trong Bar." Felis gật đầu lia lịa, cô đưa ngón út ra hiệu.

"Ngoài ra, bạn và Dystopia sẽ phải chịu hình phạt theo quy định. Bạn có đồng ý với điều đó không, Felis?" cô nàng chậm rãi gật đầu, vai cô ấy rủ xuống, ỉu xìu. "Đó là một hình phạt và tất nhiên vẫn sẽ một khoản tiền bổ sung, không tồi miếng nào rồi ha." Từ cái mặt buồn thiu bỗng mắt Felis liền sáng lên như cái đèn pha.

"Vậy thì vấn đề này đã được giải quyết ổn thỏa, hai người có thể rời đi." Khi Felis và Elysia được yêu cầu rời đi, Eden cắt ngang. "Ý tôi là, Felis và cận vệ của tôi thôi. Tôi cần nói chuyện với Elysia một chút."

Nàng mèo có chút hơi lùn nên cô thuận tay xoa đầu Felis, "Đừng lo lắng, tôi có chuyện cần nói với Elysia và công việc phù hợp hơn với cô ấy." Bằng cách đó, những lo lắng của Felis không còn nữa, cô ấy rời đi với nụ cười toe toét.

'Eden là boss tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay aaaa!' tiếng hò reo cùng tiếng chạy bình bịch rồi ngã cái rụp của Felis ngoài hành lang điều đó khiến Eden bật cười.

Elysia thở phào nhẹ nhõm khi chứng kiến ​​công việc của Felis được đảm bảo cùng lòng tốt của Eden. 'Bình tĩnh nào Elysiaaa.' có lẽ nếu có ai cổ vũ nàng vài câu như này thôi là ok rồi nhưng giờ lấy đâu ra!

"Vậy thì này... Elysia, em nghĩ sao về việc trở thành người làm vườn?"




Góc xàm ngôn: Wuý bỉu trở về và ăn hại hơn xưa 🤡🤡🤡.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net