Chương 15 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Bạc Dữ ôm đầu, không hé răng.

Hạ Đồng túm lấy góc áo của Lâm Minh Phỉ: "Anh ơi, cũng không cần như vậy đâu mà..."

"Em im miệng." Lâm Minh Phỉ tức giận liếc mắt một cái, cắt ngang cậu, ánh mắt sắc bén.

Hạ Đồng tủi thân bẹp bẹp cái miệng nhỏ, không có động tĩnh.

Tay Lâm Minh Phỉ sờ vào trong túi áo khoác, lấy ra một viên chocolate bọc giấy bạc, giọng nói trầm thấp: "Há miệng."

Hạ Đồng ngoan ngoãn "A" một tiếng, cái miệng nhỏ mở to ra.

Lâm Minh Phỉ dùng đầu ngón tay xoắn một cái, lột vỏ giấy bạc ra, nhét viên chocolate vào trong miệng Hạ Đồng, lại nâng cằm nhỏ của cậu lên để cậu khép miệng lại, sau đó gõ nhẹ vào chóp mũi cao thẳng của cậu: "Được rồi, ăn chocolate, anh dạy bảo đội viên của anh, em đừng xen vào."

Sữa bò trong chocolate vừa mịn vừa ngọt ngào, vụn hạnh nhân thơm giòn, làm dịu đi cảm giác chua xót trong miệng, Hạ Đồng nhai "bẹp bẹp", tâm tình lại như mây thưa trăng sáng, cười tủm tỉm gật đầu.

"Bé đừng đứng đó, lên xe chờ đi, đỡ cho hai người bọn họ đánh nhau lại làm bé bị thương." Thời Nhã cười, vươn cánh tay từ cửa sổ xe vỗ vỗ cửa xe gọi Hạ Đồng.

Hạ Đồng vẫn còn có chút không yên tâm, hơi lo cho Bạc Dữ, mũi chân dịch đi lại dịch về, lẩm bẩm nói: "Cái đó, thực ra..."

Lâm Minh Phỉ chợt nheo mắt lại, mí mắt lạnh nhạt của anh bình thường luôn cụp xuống, làm người khác cảm thấy anh dường như không đặt bất cứ thứ gì vào trong mắt, lúc này hàng mày hơi nhíu lại, đuôi mắt nheo lại thành một độ cong như lưỡi đao, lộ ra vẻ khó chịu.

Nhất thời, Hạ Đồng cảm thấy mình bị ánh mắt lạnh thấu xương kia siết chặt, cậu liếm nhẹ cánh môi hơi khô, tim đập nhanh hơn.

Lâm Minh Phỉ cúi người xuống, nắm lấy khuôn mặt nhỏ non mịn của cậu, tràn ngập ác ý mà dùng sức xoa nắn vài cái: "Không phải em tới giúp anh làm chính sự à? Bây giờ rốt cuộc lại đứng bên phe đối phương?"

"Đương nhiên bé đứng, đứng về phía anh rồi!" mặt Hạ Đồng bị anh xoa nắn nên nói không được lưu loát.

Mặt bé Omega non mềm như đất nặn,có thể tạo thành các loại hình dáng giữa các kẽ ngón tay, Lâm Minh Phỉ quả thực yêu thích không muốn buông tay: "Ngủ giường của anh, ăn đồ của anh, lại không nghe lời anh?"

"Em nghe, em nghe mà." Hạ Đồng từ bỏ việc phản kháng, gắng sức lùi về phía sau, muốn tránh thoát móng vuốt của Lâm Minh Phỉ.

Lâm Minh Phỉ buông lỏng tay, cậu liền chạy lên xe SUV giống như chạy trốn, nghiêng ngả lảo đảo.

Bạc Dữ còn tưởng Hạ Đồng sẽ bị truy cứu, bây giờ nhìn chằm chằm bóng dáng Hạ Đồng vài giây, thở phào nhẹ nhõm, lại nhìn về phía Lâm Minh Phỉ.

Chiếc cằm góc cạnh rõ ràng của Lâm Minh Phỉ khẽ ngẩng lên, dùng ánh mắt mạnh mẽ sắc bén nhìn chằm chằm cậu.

"Vì sao không ký với câu lạc bộ?"

Khi nhìn Chu Diễm Quân, Bạc Dữ còn có tâm tư để mà trốn tránh. Còn lúc này, đối mặt với đội trưởng, mặc dù đối phương không phóng thích tin tức tố mạnh mẽ áp chế cậu, nhưng cậu vẫn không tự chủ được mà kinh sợ.

"Em xin lỗi, là do tâm trạng em không tốt, chủ động từ chối đề nghị của giám đốc Đỗ..."

"Khi đó nhà em xảy ra chút chuyện, ruộng đất và nhà ở đều mang đi thế chấp, cần dùng tiền gấp. Hơn nữa sau khi anh đi, tụi em thi mấy trận thi đấu, kết quả cũng không tốt, phí chuyển nhượng Đỗ Vĩnh báo cho em mỗi ngày đều giảm đi, cho nên em mới..."

Lâm Minh Phỉ hơi tỉnh ra.

"Được rồi, chú không cần nói nữa, anh hiểu rồi."

Anh nhẹ nhàng thở ra: "Nếu phải nói xin lỗi, cũng là anh xin lỗi các chú."

"Không phải đâu đội trưởng, thật ra đi hay ở là lựa chọn của mỗi người, là em quá yếu ớt, quá ỷ lại vào hoàn cảnh này."

Bạc Dữ nghe thấy anh nhận lỗi về phía mình, trong lòng nóng lên, lời trong lòng cứ thế tuôn ra: "Em đã không động vào game một năm rồi, mọi người có thể tìm rìu chiến tốt hơn, không cần phải niệm tình nghĩa mà tới tìm em... Em không muốn làm chậm trễ mọi người."

"Tìm chú là bởi vì chú có giá trị, không vì cái gì khác."

Lâm Minh Phỉ lạnh nhạt nói: "Lãng phí một năm thì thế nào? Anh lãng phí hai năm trời vẫn lựa chọn nghề cũ, chẳng phải sao? Chú cũng biết thiên phú là thứ mà thời gian không thể thay thế mà."

"Thật ra em làm ruộng cũng rất giỏi." Bạc Dữ nhỏ giọng nói.

"Anh thấy chú lên sân giỏi bao nhiêu thì làm ruộng ngốc bấy nhiêu." Lâm Minh Phỉ giễu cợt cười một tiếng, không chút lưu tình mà chế nhạo cậu: "Cũng đừng gieo họa cho ruộng nhà chú nữa, tha cho ruộng đi."

Hạ Đồng ở trên xe đứng ngồi không yên, vịn cửa sổ thủy tinh nhìn quanh, đợi đến khi Lâm Minh Phỉ áp giải Bạc Dữ lên xe, cậu mới hấp tấp hỏi: "Hai người không có sao chứ?"

"Không sao, rất tốt."

Lâm Minh Phỉ đáp lời cậu rồi hỏi Bạc Dữ: "Tiểu Bạc đã mang đủ đồ chưa? Có cần kiểm tra lại không?"

"Không cần đâu anh." Bạc Dữ lắc đầu nói: "Căn cứ cũng không phải chỗ xa lạ gì."

Hạ Đồng vẫn còn rất căng thẳng, cậu xoa xoa tay nhỏ nói xin lỗi với Bạc Dữ: "Xin lỗi, biểu hiện khi livestream của em kém quá, nhất định họ sẽ nghĩ mận nhà anh rất khó ăn... Hay là thế này đi, anh bán mận nhà anh cho em nhé? Em trả tiền."

"Anh thấy không tới phiên bé đâu." Thời Nhã cười khanh khách lướt Weibo: "Mận Bạc Gia Trang không hiểu kiểu gì mà hết hàng rồi kia kìa."

"Ơ?" Hạ Đồng sửng sốt: "Sao mà thế được ạ?"

Bạc Dữ cũng cho rằng mình nghe lầm, lấy di động ra kiểm tra, phát hiện bên dưới livestream Thời Nhã chuyển tiếp kia có rất nhiều fan mẹ không biết từ đâu tới đang kêu gào ầm ĩ.

【 Tôi mua hết mấy quả mận khó ăn luôn! Bé đáng yêu bán hàng đâu rồi! 】

【 Vừa quen Timer lại vừa quen Island, bảo bối này nhất định còn có chuyện xưa! 】

【 Người đâu! Người đâu! Người đâu! Sao con trai tôi lại ngừng phát sóng rồi? Mau trở lại đi! 】

【 Trong vòng ba phút tôi phải biết thông tin của bảo bối này! 】

【 Bảo bối! Để mẹ nhìn con thêm một cái! Con không cần ăn quả mận khó ăn như vậy! 】


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net