Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin, xin lỗi!"

Thợ săn được mời từ kênh thế giới lắp bắp nói: "Tôi lỡ sờ cái đầu lâu kia một tí..."

"Bà nó chứ, tay cậu xúi quẩy quá đấy!" Chu Diễm Quân cả giận.

Lúc này, những đoạn xương tứ chi trắng hếu vốn đang rải rác trên mặt đất bỗng dưng sống dậy, từng cái một nhảy nhót tụ tập về phía đầu lâu vừa bị sờ kia, chúng bị cuốn vào trong một cơn lốc xám xịt, từng tầng từng tầng dính chặt lại với nhau, ghép thành một con quái vật quỷ dị khổng lồ.

"Ôi mẹ ơi, một người làm sao mà có có nhiều chân thế được!" Thợ săn kia hiển nhiên chưa từng đi hết Bạch Tuyết Địa Cung, đờ đẫn kinh ngạc bước lùi hai bước.

"Cậu quản cái thứ đồ chơi này là cái gì làm gì? Anh trai à, cậu tỉnh táo chút đi!"

Miêu Nhĩ Nương mở cánh phía sau, nhẹ nhàng nhanh nhẹn bay lên khỏi mặt đất, né tránh những cụm nhũ thạch lạnh lẽo sắc bén đang rơi xuống.

Trong tầm mắt của tất cả mọi người đều đang nhấp nháy ánh sáng đỏ cảnh báo, nhắc nhở đã bước vào trận chiến, âm thanh quỷ dị còn chưa tắt đi được, lúc này quái vật còn cười những tiếng cười kỳ quái "chíp chíp cạp cạp" sắc bén, tăng thêm hiệu ứng kinh dị và rùng rợn.

Hạ Đồng "Oa" một tiếng thảm thiết, quay đầu chạy.

"Quay lại đây đi, Hạ Đồng! Bắt đầu chiến đấu rồi, em chạy không thoát được đâu!" Chu Diễm Quân hét lên, nhìn pháp sư nhỏ bỏ chạy như bị lửa đốt vào mông.

Nhưng chỉ mới chạy được vài bước đã bị bức tường không khí đẩy trở lại, ngã đập mạnh mông xuống đất.

Hạ Đồng càng khóc dữ dội hơn.

Cảnh tượng này quá hỗn loạn, Chu Diễm Quân bất lực chỉ huy: "Tiểu Bạch! Cậu đi đánh lạc hướng nó trước đi!"

"Được!"

Thợ săn dũng mãnh lao thẳng vào con quái vật xương đã thành hình, mạnh mẽ vung rìu, con quái vật kia bất ngờ bắn ra hai đoạn xương chân tay đứt gãy, sau đó rít gầm những thanh âm khàn khàn vang trời.

"Đinh, rầm!"

Bạc Dữ gắng gượng đối phó với móng vuốt của quái vật xương, lùi lại hai mét, thanh máu đã tụt mất một phần ba.

"Má ơi à!"

Miêu Nhĩ Nương coi như là hỗ trợ trong trận này, cô cũng giật mình thét lên, bay qua đặt một lá chắn giảm sát thương cho Bạc Dữ: "Sao cậu yếu dữ vậy..."

Còn chưa nói xong, cô phát hiện ra có điều không ổn, vì danh sách giá trị thù hận ở góc trên bên phải bất ngờ bị xáo trộn, ID của cô và Bạc Dữ bị đảo lên đảo xuống.

Ngay sau đó, con quái vật xương khổng lồ kia xoay đầu lại, lao thẳng về phía cô.

"Bà đây bị OT rồi!"

Hình ảnh nữ tinh linh quyến rũ và ưu nhã đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là hình ảnh một con bướm lớn đang dồn sức lùi về, tiếng thét chói tai vang khắp địa cung.

Bình thường đỡ đòn sẽ là người mở màn combat với BOSS, giá trị thù hận sẽ ở vị trí hàng đầu, hiệu quả của trang bị và kỹ năng ổn định giá trị thù hận, để BOSS chỉ tập trung tấn công một mình đỡ đòn thôi. Nhưng nếu giá trị thù hận không ổn định, đồng đội sẽ bị OT, hỗ trợ sẽ là người chịu đòn đầu tiên.

***OT là viết tắt của "over threat" hoặc "over taunt," dùng để chỉ việc một người chơi (thường là người gây sát thương - DPS) gây ra quá nhiều sát thương hoặc làm gì đó khiến quái vật hoặc boss trong game chuyển mục tiêu từ nhân vật chính (thường là người chơi nắm vai trò tanker) sang tấn công họ. OT có thể sẽ làm hỏng chiến thuật của đội và dẫn đến thất bại trong trận chiến.

Phản ứng của Bạc Dữ rất nhanh, lập tức phát hiện vấn đề, vỗ đầu kêu lên: "Trang bị kỹ năng của tui không phù hợp! Đừng hồi máu, đợi tui kéo thù hận về đã! Lui về phía sau, lui về phía sau!"

"Một mình cậu có được không vậy?" Thợ săn hoảng hồn hỏi.

"Ui choa, Tiểu Bạc nhà tui là ai chứ hả, chiến binh số một server trong nước, lá bài chủ chốt đấy nhé."

Chu Diễm Quân cười xùy: "Cứ nghe theo cậu ấy đi, cậu ấy không chết được."

4 người nghe theo chỉ đạo của Bạc Dữ, tản khỏi vòng vây, Bạc Dữ một mình xông trận, skill thả ra cũng bắt đầu cẩn thận hơn, mỗi một rìu chặt xuống đều chừa đủ thời gian để bản thân di chuyển.

Bước chân của cậu mặc dù không nhanh nhẹn như tinh linh, nhưng luôn có thể tránh thoát các kỹ năng mấu chốt của BOSS bằng cách lăn đi và bật tốc hành.

Chẳng mấy chốc Bạc Dữ đã đẩy BOSS trở lại vị trí ban đầu.

Quái vật xương khổng lồ đã quay đầu một trăm tám mươi độ, chỉ để lại một bóng lưng hướng về phía bốn người còn lại. Chiến cỡ đó mà thanh máu của Bạc Dữ vẫn còn hơn một nửa.

Thợ săn trợn mắt nhìn, ngoài "wow" ra thì không thốt ra được từ nào khác.

Lúc này Bạc Dữ đã bị BOSS đẩy vào góc chết, không thể rút lui được nữa.

"Hỗ trợ cho tui một skill hồi máu theo thời gian là được, mọi người nhớ nắm chặt thời cơ."

Miêu Nhĩ Nương đáp một tiếng, thả ánh sao sáng và sương mù từ lòng bàn tay, bao bọc lấy cơ thể chiến binh, cách vài giây lại hồi thêm tí máu, cô lại bay ra xa một chút, đứng ở vị trí an toàn để hỗ trợ cho những người khác.

Chu Diễm Quân xoay người cưỡi lên lưng Bạch Lang Vương, gào thét xông lên, nhanh nhẹn băng xuyên qua, binh khí dài của kỵ sĩ đập vào các khớp xương của quái vật xương khổng lồ, tiếng va chạm của kim thiết vang khắp mộ huyệt, đôi khi còn xen lẫn với tiếng súng nặng nề.

Nữ tinh linh quanh quẩn trên không trung, luôn chú ý đến danh sách xếp hạng thù hận và DPS, chậc lưỡi hít hà: "Tui quỳ luôn đấy, thợ săn cầm súng nước hả? Không ngắm được thì đừng ngắm, đứng gần một chút mà đánh tay đi... A a! Alo alo, mấy người đánh ra có tí tẹo sát thương thế kia thì đánh tới kiếp sau mới qua màn mất!"

"Chị gái à chị nói có lý chút đi, sao chỉ trích mình tôi vậy!"

Thợ săn tủi thân vô cùng: "Chị nhìn pháp sư đi! Pháp sư còn chẳng đánh, sao chị không nói cậu ta?"

"Ôi chao, em trai tôi sợ như vậy, thật đáng thương mà!" Miêu Nhĩ Nương nhìn sang, thấy cậu bé pháp sư vẫn đứng ngơ ngác, vô cùng phân biệt đối xử: "Các cậu đánh nhanh lên tí đi! Đánh cho xong tôi còn đi an ủi em trai tôi nữa!"

"...???"

Chu Diễm Quân: "A a, đúng là đàn bà!"

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, BOSS bất ngờ bước vào giai đoạn tiếp theo, trong thoáng chốc đã từ một con quái vật xương khổng lồ xấu xí chia nhỏ ra thành mười con quỷ tí nị, chúng huơ tay múa chân, cơ thể lỏng lẻo như búp bê gỗ đang nhún nhảy, tiếng cười kỳ quái "chíp chíp cạp cạp", chạy trốn tản ra bốn phía.

Chu Diễm Quân hô: "Mấy con này chỉ nhằm vào các chức nghiệp đánh tầm xa! Bọn tui không chơi tụi nó được, phải có người có khả năng đánh tầm xa xử lý chúng! Đánh xong bọn nhãi này mới có thể vào giai đoạn tiếp theo!"

"Mấy con quái nhỏ này đánh người rất đau!"

Miêu Nhĩ Nương nhắc nhở: "Mọi người cẩn thận!"

Một con quỷ xương tí nị sờ vào ống quần của thợ săn, há miệng cạp một phát, thợ săn ăn đau, nhe răng toét miệng, buộc phải nhảy lên để tránh tụi nó. Cậu ta đạp vào nắp quan tài bên cạnh, lảo đảo lắc lư xả liên tục mấy phát đạn, đều găm vào đá, không một viên nào trúng mấy con quái nhỏ.

Đám quái tí nị vung vẩy vui mừng rêu rao đi qua.

"Má ơi à!" Miêu Nhĩ Nương nhìn xong chỉ muốn che mặt lại: "Gà quá đi, hay là cậu đổi tên thành Stroke Master luôn đi."

*** Người chơi có thể sẽ bị gọi là "Stroke Master" theo một cách châm biếm nếu họ liên tục thực hiện các đòn đánh không chuẩn xác hoặc gây ra những sai lầm đáng tiếc trong trận đấu.

Thợ săn đổ mồ hôi hột, cũng không thể bào chữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn đám quỷ xương tí nị lao vào phía Hạ Đồng.

Pháp sư nhỏ không cao, đám quỷ xương này cũng không thấp hơn cậu bao nhiêu, giương nanh múa vuốt đoàn kết lao tới, gần như muốn chôn vùi cậu ấy.

Cảnh tượng này thật hùng vĩ nguy nga, ngay cả thợ săn cũng ướt mồ hôi thay cho Hạ Đồng.

"Chạy mau, chạy mau!"

"Hạ Tiểu Đồng! Chạy mau!"

Hạ Đồng sợ hãi cùng cực, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, nước mắt từng hạt tuôn trào.

"Các ngươi đừng lại đây!" Cậu đột nhiên nhắm mắt, tiếng kêu thảm thiết, giơ cao pháp trượng rồi đập mạnh xuống đất, chỉ một thoáng, ánh sáng xanh uốn cong như tia chớp "Đùng đoàng" đập vào đống xương. Nương theo đó là chùm sáng xanh rồi chùm sáng tím, rồi lại chùm sáng xanh lục, xanh lam, ánh sáng nguyền rủa liền mạch không có kẽ hở, khiến tất cả mọi người ở đây chói hết cả mắt.

Chu Diễm Quân trố mắt nghẹn họng: "Mẹ kiếp, ẻm đập một phát mà thả ra bao nhiêu kỹ năng vậy? Không có thời gian chờ hồi chiêu luôn hả?

Miêu Nhĩ Nương vẫn đang nhìn chằm chằm vào dữ liệu thống kê, lượng sát thương Hạ Tiểu Đồng gây ra mỗi giây lập tức tăng cao, thậm chí còn vượt qua cả Polaris_Fire, song song với lượng sát thương, giá trị thù hận cũng tăng lên đáng kể.

Bạc Dữ hét to: "Fire, để thú triệu hồi của ông báo thù đi! Tui không kéo nổi nữa!"

"OT rồi em trai! Mau dừng tay lại! Tank kéo thù hận!"

Miêu Nhĩ Nương lao đến hét lên.

Hạ Đồng đã không thể nghe lọt được âm thanh gì nữa, cậu vẫn đang vừa khóc vừa tung kỹ năng, cánh tay cẳng chân của quỷ xương bay lượn, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn, hơn mười con quái vật nhỏ đã bị dọn sạch sẽ, trên đỉnh pháp trượng của của pháp sư nhỏ có một quả cầu chú thuật bạo liệt "bập bùng" chớp sáng ngưng tụ càng ngày càng lớn.

"Má!" Chu Diễm Quân là một người từng trải, trợn mắt há hốc mồm: "Liên kết nghịch hồn vô hạn?"

"Cái gì vô hạn?" Thợ săn mờ mịt hỏi.

"Kỹ năng ẩn giấu của pháp sư, trong vòng ba mươi giây đánh ra đủ hai mươi lăm kỹ năng sẽ tạo ra một liên kết nghịch hồn vô hạn." Chu Diễm Quân lẩm bẩm.

"Tui luôn nghĩ đó chỉ là một cái BUG của game này thôi! Thật sự tồn tại sao?" Miêu Nhĩ Nương kinh hãi, ngay khi cô vừa dứt lời, một tiếng "Ầm" vang lên, BOSS khổng lồ bị tấn công, mái vòm bên trên mộ đạo đột ngột sụp đổ, trong chớp mắt đã chặn đứng con đường tiến về phía trước của BOSS.

BOSS bị kẹp lại.

Thời cơ đã đến, bọn họ nhanh chóng đánh bại BOSS, không gian bên trong phó bản trở nên yên tĩnh đến là quỷ dị trong vài giây, chỉ còn lại một mình Hạ Đồng vẫn đang khóc rất to, từng tiếng từng tiếng gào khóc như muốn ngất lịm.

"Ghê quá à, em muốn về nhà hu hu hu hu!"

Miêu Nhĩ Nương liếc nhìn thống kê sát thương, biểu tình phức tạp: "Em ấy... Thật sự là Omega hả?"

Chu Diễm Quân nghiêm mặt: "Bà nghĩ sao? Còn muốn nhận em ấy làm đối tượng không?"

Miêu Nhĩ Nương nuốt nước miếng: "... Tui dao động rồi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net