Chương 23 (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Minh Phỉ nhét găng tay màu đen đã xếp gọn vào túi, miễn cưỡng hoạt động xương cổ tay một chút.

"Anh lại còn mang găng tay tùy thân nữa à? Chuyên nghiệp quá nhỉ?"

Thời Nhã thúc cùi chỏ, đẩy Lâm Minh Phỉ một cái: "Trước khi trở thành game thủ chuyên nguyện anh làm nghề gì thế anh đẹp trai?"

"Chú đoán xem."

Lâm Minh Phỉ khẽ cười: "Anh không muốn lưu lại DNA trên người cậu ta, để cậu ta mang đi xét nghiệm vết thương thì phiền phức lắm."

"Đúng vậy, DNA nên dính lại trên người tình nhân đáng yêu, cậu ta xứng sao?"

Thời Nhã "chậc chậc" rồi lắc đầu, hư tình giả ý vuốt ngực: "Có điều, khi anh tức giận lên đáng sợ thật đấy."

"Anh cũng đâu có muốn, đã nói chuyện đàng hoàng với cậu ta rồi còn gì? Là cậu ta ép anh thôi."

Lâm Minh Phỉ nhún vai, khẽ ngước cằm lên: "Lười biếng là bản năng của con người, nếu cậu ta thừa nhận thì cũng được đi, mọi người sớm tụ sớm tan, nhưng cậu ta nói quá nhiều, đừng trách tay anh ngứa."

Thời Nhã rũ mắt đốt một điếu thuốc, ngậm lấy, gương mặt điển trai của cậu bị bao phủ phía sau một lớp u sầu trong làn khói thuốc.

"Đang buồn vì Bình Soái à?" Lâm Minh Phỉ ghé mắt hỏi.

"Không có, chỉ vì sự nghiệp của chiến đội còn non nớt của chúng ta mà thôi." Thời Nhã trợn mắt trả lời.

Lâm Minh Phỉ thở một hơi dài nhẹ nhõm: "Đúng vậy, bây giờ lại 4 thiếu 1 rồi."

"Hình như tâm tình của anh cũng không tệ lắm?" Thời Nhã buồn bực nhìn lại.

Lâm Minh Phỉ nhún vai.

Thật ra thì chính anh cũng không biết tại sao lại có cảm giác như buông bỏ được gánh nặng.

Có lẽ là bởi vì tạm thời không cần phải tách ra với Hạ Đồng chăng?

Mỗi khi nghĩ đến Omega nhỏ đó sẽ nhăn mày buồn bã, sẽ dẩu cái miệng nhỏ nhắn lên hoặc rũ xuống hàng lông mi dày rậm ướt át, trái tim anh như bị xe đổ đất lăn qua lăn lại, không thoải mái chút nào.

Lâm Minh Phỉ dùng đầu lưỡi chạm vào một chút thịt má trong, che giấu đi chút cảm xúc riêng tư đó.

"Làm sao bây giờ?" Thời Nhã hỏi.

"Đi về trước đã, có chuyện gì ngày mai nói sau."

Lâm Minh Phỉ nói: "Ngồi xe anh về à?"

"Không cần, hôm nay bổn thiếu gia đây tự đi xe."

Thời Nhã hừ một tiếng: "Vốn định thua người không thua trận mà."

"Chúng ta không thua, người thật sự thua là người không thể lên sân so tài." Lâm Minh Phỉ vỗ vai cậu một cái.

"Vậy gặp ở căn cứ đi." Thời Nhã nói.

Tạm biệt Thời Nhã, Lâm Minh Phi quay trở lại xe mình, anh đặt một tay lên vô lăng, năm ngón tay thon dài liên tục gõ vào mép ngoài.

Một lúc sau, điện thoại di động rung lên, màn hình hiển thị người gọi đến là "Hà Du Tiến".

Ánh mắt Lâm Minh Phỉ hơi sáng lên.

Điện thoại mới vừa mới được kết nối, phía đối diện đã vang vọng một âm thanh kinh hoàng: "Zero! Cứu tôi! Có người đang theo dõi tôi!"

Lâm Minh Phỉ nhẹ nhàng "suýt" một tiếng, lông mày nhíu lại, anh vội vàng quay tay lái, thấp giọng hỏi: "Ông đang ở đâu?"

Hà Du Tiến báo tên một con đường cách đó không xa, Lâm Minh Phỉ đạp ga nhanh chóng lao tới, khi đến nơi, anh nhìn thấy một chàng trai trẻ đang vội vàng đi ở xa xa phía trước.

Chàng trai trẻ đó đeo một cặp kính mắt gọng đen, mắt to má hóp, trông thông minh lại yếu đuối, Lâm Minh Phỉ không nói lời nào mở cửa xuống xe, vừa rảo bước đi đến vừa lấy đôi găng tay màu đen từ túi ra đeo vào.

"Zero!" Hà Du Tiến nhìn thấy anh thì thở ra một hơi dài, vừa muốn nói tiếp thì bị Lâm Minh Phỉ thận trọng vỗ đầu vai một cái.

"Ra phía sau đợi đi."

Hà Du Tiến nôn nóng nói: "Có thể bọn họ có rất nhiều người..."

"Xâm phạm hương dẫn dụ giữa Alpha, ít hay nhiều không quan trọng." Lâm Minh Phỉ nói.

Hà Du Tiến lập tức sượng trân: "Ồ hổ, suýt quên mất các người là đám Alpha đáng chết mà."

Anh ta lập tức lên xe của Lâm Minh Phỉ: "Vậy các người cứ xâm phạm nhau đi nhé, tên Beta này lăn trước à."

Hơn mười phút sau, Lâm Minh Phỉ bình yên vô sự trở lại xe.

"Xin điếu thuốc." Anh đưa tay về phía Hà Du Tiến.

"Tôi quỳ luôn đấy, thế là xong rồi à?" Hà Du Tiến nhét điếu thuốc cho anh, biểu tình vô cùng khiếp sợ.

"Có vui vì mình là một Beta không?"

Lâm Minh Phỉ ngậm thuốc lá cười, sau đó thở ra mấy vòng khói: "Ông lại chọc ai nữa vậy?"

"Tôi tố cáo quản lý và CEO công ty tôi đấy."

Hà Du Tiến vỗ một cái vào balo mình: "Ghi chép khoản nợ của bọn họ trong vòng mười năm nằm trong đây nè."

Lâm Minh Phi hít sâu một hơi: "Tố cáo bọn họ ông được cái gì?"

"Không được gì."

"Không sợ bị bọn họ cấu kết trả thù à?"

"Tôi bị sa thải rồi mà, bọn họ còn thuê người đánh tôi nữa." Hà Du Tiến lòng đầy căm phẫn.

"... Ông cần gì phải vậy chứ?"

"Trong mắt tôi không chứa nổi hạt cát đấy được chưa!"

Lâm Minh Phỉ trầm mặc vài giây.

"Quản lý của các ông là Alpha à?"

"Sao ông biết?"

"... Đoán."

Hà Du Tiến là bạn học cùng trường trung học với Lâm Minh Phi. Trong khi Lâm Minh Phi trốn học chơi game, Hà Du Tiến đã trở thành một học sinh giỏi đến biến thái.

Chỉ vì trong kiếp học tập, có một lần bị một học sinh Alpha là con của giáo viên cướp mất học bổng, cho nên từ nhỏ Hà Du Tiến đã căm ghét Alpha.

Lâm Minh Phỉ nhanh chóng hút nốt điếu thuốc, gẩy rơi tàn thuốc: "Du Tiến, qua làm quản lý câu lạc bộ của tôi đi."

Hà Du Tiến ngây người hai giây, chợt nghiêng đầu.

"Tôi còn tự hỏi sao đột nhiên ông lại liên lạc cho tôi!"

Anh ta ngửa về sau một chút, hổn hển nói: "Thì ra là chờ gài tôi chỗ này!"

Lâm Minh Phỉ từ chối cho ý kiến: " Ừ."

Hà Du Tiến vung tay cau mày: "Ông đừng tưởng tôi không biết thành viên câu lạc bộ của ông nhé! Tôi không muốn làm việc cho một tập đoàn thuần Alpha nữa đâu!"

Lâm Minh Phỉ nhíu mày.

"Chúng tôi không phải tập đoàn thuần Alpha, trong câu lạc bộ bây giờ có Omega."

"Cái loại câu lạc bộ đó của ông mà có thể có Omega á? Tôi tin được mới là lạ á!" Hà Du Tiến trợn mắt.

"Có thật mà, không tin tôi cho ông xem hình."

Lâm Minh Phỉ không hờn không giận, móc điện thoại di động ra, mở album hình ảnh, đưa hình Hạ Đồng qua cho anh ta nhìn.

Bé Omega trong hình có gương mặt nhỏ như trái đào và đôi mắt sáng như sao, ánh mắt vô tình nhìn vào ống kính mang theo vẻ ngây thơ vô tội.

Hà Du Tiến có chút nghẹt thở: "Má... Omega này..."

"Thấy cưng không?"

Lâm Minh Phỉ còn có chút đắc ý, bấm bấm vào phông nền của bức ảnh: "Ngay tại câu lạc bộ của tôi đấy, ông đến là có thể gặp, môi trường sinh thái của câu lạc bộ đang tốt lên rồi, ông đến đó chắc chắn không phải tầng chót của chuỗi thức ăn đâu, tin tôi đi, không sai đâu được ráo."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC