Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều ngày hôm sau, theo tờ chỉ dẫn nó cũng tìm đến được địa chỉ nhà người phụ nữ. Một ngôi nhà to đẹp sau cánh cửa sắt lớn đập vào mắt nó.
"Chà đẹp và rộng qúa! Chắc mình chết vì mệt rồi đây. Lau chùi cũng chết vì còng lưng! Một triệu cũng đáng mà!"
Nó tiến lại ấn chuông.
"Reng reng reng..."
Cánh cửa tự động mở, nó bước vào, cánh cửa từ từ đóng lại bỗng từ đâu một con chó to như con gấu cũng nên sồ ra cắn sủa. Nó đang sợ xanh mặt thì một cô bé tầm 7,8 tuổi chạy ra.

- Monggeul ngoan nào, ko được cắn - Con bé vừa dứt lời thì con chó thôi cắn luôn. Đúng là một con chó khôn!

- Chị là người mẹ em bảo sẽ đến giúp việc nhà em àh? - Con bé khẽ hỏi.

- Uhm. Thế chỉ có mình em ở nhà thôi àh? - Nó nhìn quanh nhà rồi hỏi.

- Không ạ, chị gái em đang ở trên phòng. Chị vào nhà đi!- Nói rồi nó quay lại vuốt ve con chó

- Monggeul nhớ nghe, từ giờ không được cắn chị ấy nữa nghe không?

Nó phì cười khi nhìn thấy con nhỏ bé tí bên cạnh con chó to đùng, nhưng cũng từ giây phút ấy không hiểu sao nó iu con nhỏ đó thế, nhất là cái giọng nói ngọt ngào và đáng iu của nó.Con bé dắt nó vào nhà, chợt nó giật nảy mình bởi giọng nói của một người nhưng có vẻ rất quen.

- Hoá ra là cô!

- Ơ... sao... lại là chị? - Nó nói cứ như gà mắc tóc.

- Trái đất tròn thật! Trời cũng khéo trêu người ghê! - Chị ta cười nham nhở y như bản tính vốn có của chị ta.

- Hai chị quen nhau ạ? -Cô bé tròn xoe mắt hỏi.

- Không! Chị không có quen người này! - Chị ta trả lời nhẹ như không.

- Chị tưởng tôi muốn quen chị chắc? Đồ tiểu thư hắc xì dầu!

- Cô!... - Quay ra phía em gái - Eun Jin vào trong nhà trước đi, chị có chút chuyện muốn nói với bà chị này!

Bé Eun Jin lững thững bước vào nhà theo yêu cầu của chị.

- Tôi cũng không ngờ chỉ có một triệu thôi mà cô cũng phải đi làm thuê sao? - Chị ta hỏi mỉa nó.

- Làm thuê thì sao? Còn hơn cái loại ăn không ngồi rồi! - Nó vênh mặt đáp trả.

- Cô vẫn còn to mồm thế sao? - Chị ta ghé sát mặt nó mà nói khiến mặt nó đỏ bừng.

- Những ngày sắp tới cô sẽ biết tay tôi! Mà cũng hay thật sao mẹ tôi lại có thể thuê cô nhỉ, lại còn cho ăn uống và ở luôn đây nữa chứ! Nói thật nghe, hôm qua trong mắt tôi cô là một con nhà quê, giờ thì lại giống một con ở đợ rồi đó! - Hắn nói như tát vào mặt nó. Đau.

- Chị sủa đủ chưa? Đến con Monggeul nhà chị nó còn biết lúc nào cần sủa và lúc nào thì không! Chả nhẽ chị không bằng nó. Mà chị sủa có kém gì nó đâu!- Nó trả đũa lại chị ta ngay lập tức.

- Cô...! - Eun Jung giận tím mặt không nói được gì.

Nó ung dung bước vào nhà, mặt cười tươi roi rói, cái bản tính hiếu thắng của nó lại được dịp xuất hiện rồi đó.

***

- Chị đang nấu cơm ạ? - Con bé hớn hở hỏi.

- Uhm. Bữa nay chị nấu nhiều món ngon lắm, em nhớ ăn nhiều nghe!

- Vâng! À mà chị tên gì vậy?Em là Hahm Eun Jin.

- Eun Jin ! Lúc nãy nghe chị gái em gọi chị đã thấy hay hay rồi. Còn chị là Park Ji Yeon.

- Tên chị nghe hay ghê! À chị có biết tên chị gái em không?

-Chị gái em ở trường nổi tiếng thế ai mà chả biết!

- Vâng công nhận, chị em học giỏi lắm. Mà chị ấy có nhiều người thích lắm. Cô Ahn bảo chị ấy trông đẹp trai sáng sủa.

"Công nhận là chị ta sáng sủa tối cũng sủa" - Nó thầm nghĩ.

- Thế chị có thích chị gái em ko?

Trời đất con bé hỏi "duyên" thật.

- Không! Không bao giờ nhóc ạ! - Nó quả quyết. Nhưng không hiểu sao nó lại nóng hết cả người. Khó hiểu thật!

- Trời! Lần đầu tiên có người nói không thích chị Eun Jung. Thôi em phải lên báo tin buồn cho chị ấy đây. Chắc chị ấy sốc lắm!

Nó phì cười bởi những lời con bé nói. Con bé còn nhỏ mà ăn nói như ngừơi lớn vậy. Nó đâu biết con bé chính là vị thần ái tình của nó sau này chứ.Sau một hồi vật lộn với đống thực phẩm chất đầy tủ lạnh, nó cũng hoàn thành xong bữa cơm tối thịnh soạn và tuyệt cú mèo.

- Waaa, nhiều món ngon quá! - Eun Jin quay sang chị nó - Chị ơi chị Ji Yeon nấu cả đấy!

- Có mỗi ba người ăn thôi mà cô nấu nhiều thế? Định mở tiệc à? Hay tại không mất tiền của mình nên không biết xót? -Eun Jung lớn giọng nói.

- Tôi... tôi... - Nó luống cuống.

- Chị ơi, nhà mình vẫn nấu nhiều như thế này mà! - Eun Jin ngây thơ nói mà không biết rằng đã mắc tội với chị mình.

- Ờ thì... - Eun Jung xấu hổ.

- À hóa ra chị định làm lớn chuyện để mắng tôi? Chị trẻ con thật! - Quay sang phía Eun Jin- Cám ơn Eun Jin nha. Hai chị em mình ăn thôi, chắc chị em không ăn được nhiều thức ăn ngon như thế này!

- Ai bảo tôi không ăn? Không ăn để cho kẻ chết đói như cô ăn hết à? - Eun Jung nói mà không suy nghĩ.

- Chết đói? Chị nói thế mà nghe được àh? - Nó gắt lên vì tức giận.

- Cô đang làm cho Eun Jin nhà tôi sợ rồi đó! Cô nghĩ đây là đâu mà có thể lớn tiếng như vậy? Nói cho cô rõ: Đây là nhà tôi, tôi là chủ của cô, cho nên đừng có lớn tiếng nói với tôi. Hiểu chưa? Tôi đã bảo rồi, cô chỉ là con ở thôi!

- Chị...!

Nó không kìm nổi mình nữa, nước mắt cứ chảy hoài, mặn đắng! Nó ôm mặt chạy ra ngoài. Lòng nó đau nhói, có cái gì cứ mắc ở cổ nó, khó thở đến kinh khủng. Đau lắm!Nó tuy chỉ là một con bé bình thường nhưng nó có lòng tự trọng mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net