Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

****
- Lạnh quá!

- Có nhầm không đấy? Mặc nguyên cái áo khoác của tôi rồi mà vẫn còn kêu lạnh. Tôi không kêu lạnh thì thôi!

- Nhưng lạnh thật mà! Mà chị có lạnh không? Tôi trả lại áo cho chị nhé! Chị mặc mỗi cái áo cánh thế chắc lạnh lắm!

- Thôi khỏi, tôi khỏe mạnh vậy tôi chịu được!

- Hiiiiiiiiiiiiiiiii.

- Cô cười gì?

- Mọi lần tôi thấy chị chảnh lắm mà!

- Cái gì?

- Thì đó, hôm nay lại sẵn sàng cõng tôi, hơn nữa mặc áo rách cũng chẳng thấy phàn nàn gì! Tôi tưởng con nhà giàu các chị sĩ diện hão cao lắm!

- Này, nói đểu nó vừa thôi! Lạnh thì ôm thật chặt tôi vào! Với lại tôi cũng lạnh lắm,truyền tí nhiệt đi!

- Hả?

Nó giật mình trước câu nói hết sức bình thản của Eun Jung. Nó không biết từ bao giờ chị ta trở nên thân thiện với nó thế! Đã mấy lần chị ta đứng ra bênh vực, bảo vệ cho nó, ít nhất là từ tối hôm qua đến nay. Nó bắt đầu thấy phải chăng Eun Jung không đến nỗi tệ như nó vẫn nghĩ? Nó nhớ tới nét mặt lo lắng, có gì đó cả xót xa khi cẩn thận băng bó vết thương cho nó. Nó chợt hỏi Eun Jung:

- Chị lo lắng cho tôi lắm à?

- Tất nhiên rồi! Cô bị thế này không biết việc nhà ai sẽ lo đây!

- Chị nghĩ vậy sao? Đồ quá đáng!

- Hiiiiiiiiiiiiiiiii. Tôi đùa tí thôi mà! Thôi ôm chặt tôi đi, không ngã giờ!

Lúc này nó chợt nhận ra, bờ vai của Eun Jung êm ái lắm,to rộng và thật ấm áp! Nó ôm chặt lấy cổ Eun Jung, mặc dù tay vẫn còn đau, cái đầu nó dựa vào bờ vai chị, đôi mắt khẽ lim dim. Giây phút đó, nó thấy có một cái gì ấm áp và bâng khuâng là lạ! Nó cảm nhận từng hơi ấm trên bờ vai mềm của Eun Jung, ấm thật, êm ái thật!

- Chị có mỏi không?

- Thử cõng một cái bao tải 40 ký xem!

- Hì hì.... thật ra tôi nặng tới 44 ký đó!

- Trời! Thua cô luôn!

- a...a....

Nó rên khe khẽ bởi vết thương chợt đau tấy lên.

- Tay vẫn đau à? Chắc là bị nghiễm trùng đó! Tí về tôi bôi thuốc cho. Chịu khó tí nghe!

- Uhm!

- Thế có muốn nghe kể chuyện cười không?

- Hả? Chị kể chuyện cười?

Lại một lần nữa nó phải há hốc mồm ngạc nhiên!

- Thế có muốn nghe không?

- Hiiiiiiiiiiiiiiiii. Có.... có..... có mà!

Chả biết Eun Jung kể chuyện gì mà nó cứ cười ngặt nghẽo. Gió thổi mỗi lúc một mạnh hơn, nhiệt độ cũng có lẽ đang giảm xuống dần mặc dù đã quá trưa. Nhưng nó chẳng có tí cảm giác lạnh nào cả, mọi thứ đều ấm áp và tuyệt vời. Chợt tự dưng nó hỏi một câu mà có lẽ chả liên quan gì trong cái ngữ cảnh này.

- Sao chị yêu nhiều thế? Chị chưa bao giờ yêu ai thật lòng à?

Eun Jung chợt lặng người. Có cái gì đó khiến chị thấy hơi khó thở, và mắt chị hình như hơi cay cay.

- Cứ yêu đi rồi sẽ biết vị đắng của tình yêu!

- Không, mà tôi thấy mọi người, à không, Hyo Min bảo tình yêu ngọt ngào lắm!

- Uhm nhưng chỉ là ở số ít người thôi!

- Và trong đó có tôi!

- Thôi đi! Lúc nào cũng mơ mộng hão huyền!

- Xí, ai đánh thuế đâu mà sợ! Hiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii.....

"Hắt xì!"

- Cô sao vậy?

- Chắc là có ai đó nhắc ý mà!

- Uhm, người ta nhắc là cô cảm lạnh rồi đó!

- Còn lâu, tôi khoẻ lắm.... hắt..... xì..... Hắt xì.... hắt xì!....

- Đấy tôi bảo rồi mà! Chắc cô bị cảm lạnh thật rồi! Ôm chặt tôi vào, phải về nhà nhanh thôi!

Nói rồi Eun Jung vừa cõng nó vừa chạy như bay về nhà! Chẳng thể biết nổi nhờ phép màu nào mà chị có thể chạy nhanh thế với cái bao tải nặng hơn 40 ký, có lẽ là tại cơn gió mùa đông hôm nay thổi mạnh quá chăng?

****

- Chị hai cõng chị Ji Yeon! Chuyện lạ nghe!

Eun Jin vừa thấy hai đứa nó về là reo toáng lên!

- Nói linh tinh gì thế nhóc? Thích hai cho ăn đấm không?

- Xí, mà sao hai chị hôm nay về muộn thế? em đói ơi là đói, ăn hai cái bánh ruốc rồi nhưng giờ vẫn đói!

- Không thấy chị Ji Yeon đang bệnh sao?

- Hả chị Ji Yeon bị bệnh ạ?

Eun Jin cuống quýt.

- Hiiiiiiiiiiiiii. Không sao đâu, chị chỉ bị cảm nhẹ thôi. Hắt xì... hơi sổ mũi ý mà!

Quay ra Eun Jung:

- Bộ không thấy nặng sao mà không thả tôi xuống?

- Thôi khỏi, tôi cõng cô lên phòng nằm nghỉ luôn, còn bôi vết thương nữa mà!

****

Eun Jung tra thuốc lên vết thương ở tay nó xong rồi bảo:

- Bôi thuốc xong rồi, đắp chăn ấp vào mà nghỉ đi, tí ăn cơm xong thì uống thuốc cảm!

- Uhm..... À không, tôi còn phải nấu cơm trưa nữa mà!

- Thôi khỏi, tay đau thế lại đang bệnh thì nấu nướng làm sao?

- Thế lại phải ăn cơm hộp à hai?

- Không..... Để hai nấu vậy!

- Hả?

Nó và Eun Jung tròn xoe mắt!

- Hai có bao giờ xuống bếp đâu mà bảo nấu cơm trưa?

- Ờ thế thì ăn cơm hộp hay em xuống nấu nhé!

- À, không! Hai cứ nấu đi!.... Chị Ji Yeon à, hai em tài lắm, học giỏi,hát hay, chắc nấu ăn cũng ngon! Hai nhỉ?

- Biết thế thì tốt! Thôi hai người cứ nghỉ đi, đợi thưởng thức tài nghệ của tôi!

Eun Jung nói xong bước ra ngoài mà toát cả mồ hôi! Chị ước gì mình có thể rút lại những lời mình vừa nói! Bởi chị chẳng biết phải bắt tay vào nấu nướng thế nào đây!

"Cũng dễ thôi mà, cắm cơm, nhặt rau, luộc thịt... thôi mà!".

****

Eun Jung lao vào bếp, xắn ống tay áo và bắt đầu "trận chiến nấu cơm"!

Mở tủ lạnh ra, chị đứng lặng người một lúc suy nghĩ. Hình như đang tính toán xem nấu món nào được trong một đống thức ăn hỗn đỗn trong con mắt của chị!

- Thịt luộc vậy!

Chị đưa ra quyết định và tự hài lòng với ý nghĩ:

"chỉ cần rửa sạch, bắc nồi luộc! Quá đơn giản!".

Và ngay lập tức miếng thịt bò được bỏ vô nồi luộc.

Tiếp đến là rau xào. Một mớ rau muống to đoành qua bàn tay chị nhặt nhạnh chuyên nghiệp giờ cũng được một nhúm! Tuy ít nhưng đảm bảo chất lượng! Toàn ngọn non mởn mà! Và chị buộc phải huy động nốt 3 mớ rau còn lại trong tủ lạnh mới đủ số lượng cần nấu cho 3 người. Bốn mớ rau muống cho ba người trong một bữa ăn!. Món rau xào được Eun Jung xào khá là đơn giản và tiết kiệm. Bỏ vô chảo, đổ ít dầu và cho rau vào rồi đảo,chộn, dằm, nghiền.... nói chung là không biết chị ấy đang làm gì, chỉ biết rằng rau vô cùng mềm, nhũn,nát,...

"Rau xào phải cho muối, mắm, hành khô, ớt, bột nêm, nghệ..."

Rất nhiều thứ được chị cho vào rau ngoài cả sự"cần thiết" và cái thứ "cần thiết nhất" thì không thấy đâu: "TỎI".

Cũng được hai món rồi! Giờ sang món thứ ba: Trứng rán.

"Phải đập vỏ, cho vào bát, đánh trứng thật đều, cho thêm gia vị, bột nêm! Món này cũng dễ!"

Và đúng như chị nói, trứng được đập một nhát vỡ vũn luôn! HỖN HỢP TRỨNG gồm: lòng đỏ, lòng trắng, bột nêm, mì chính, và vỏ trứng. HỖN HỢP được bỏ lên chảo, dán vàng ơi là vàng, vàng hơn cả sự mong đợi, đó là từ vàng ươm chuyển sang vàng nâu và giờ thì chỉ hơi đen thui một tí thôi! Khá là mệt mỏi, toát hết cả mồ hôi hột, mới nấu xong có ba món.

"Chả nhẽ lại nấu ít thế này, nhỏ ấy nấu bữa nào cũng rất nhiều món, ít cũng phải thêm món nữa!"

Nghĩ bụng vậy, Eun Jung cố bóp đầu bóp chán xem nên làm thêm món gì! Đúng là quá khó với chị, một bài toán hóc búa, một hiện tượng vật lý khó giải thích, một phản ứng hóa học lằng nhằng.... cũng không khiến chị phải quá đau đầu như thế này!.

"A ra rồi, dẫu sao cũng được coi là món!"

***

- Chị hai ơi, thịt luộc này dai quá, khó nuốt lắm!

- Thịt bò mà đem luộc? Ăn được hả chị?

Nó gắp miếng thịt lên không biết phải nuốt thế nào?

- Chị ơi rau gì vậy?

- Rau gì mà vừa vàng vừa đen, lại nát nhừ thế này?

Nó cầm đôi đũa mà không tài nào gắp được rau lên.

- Hai ơi, trứng cháy vẫn ăn được chứ ạ?

Eun Jin gắp miếng trứng bỏ vào miệng.

"rộp rộp.... rộp"

- Hai ơi, trứng....

- HAI NGƯỜI THÔI ĐI!

Eun Jung nãy giờ mới lên tiếng:

- Không ăn thì thôi, tôi đã bỏ ra cả tiếng đồng hồ rồi đó. Ừ, tôi chỉ nấu được thế thôi, không ăn thì thôi!

Nó, Eun Jin im re, không nói gì cả!

- Tôi... tôi xin lỗi.

- Em xin lỗi!

Cả hai đứa chúng nó tỏ ra vô cùng ăn năn, hối lỗi.

- Thôi, dẫu sao cũng không thể ăn được mà!

- Hay để tôi đi nấu mì nhé!

- Thôi khỏi!..... À đúng rồi! Vẫn còn một món nữa!

Mặt Eun Jung đang tươi tỉnh chợt lại ủ rũ:

- Mà thôi, chắc cũng chả ăn được đâu!

- Vẫn còn món nữa hả hai?

Eun Jin e dè hỏi.

- Món gì vậy? Chị cứ mang ra đi, biết đâu lại ăn được!

- Thôi không nuốt được đâu!

- Thì chị cứ mang ra xem nào?

- Món gì vậy hai?

- CHÁO! ĐƯỢC CHƯA?

- A, có cháo hả hai, em thích cháo lắm!

- Tôi đang ốm, ăn cháo thì ngon quá!

- Thật hả?

***

- Hai! Cháo này nó cứ cứ....

- Biết rồi không cần nói! Thôi bỏ đấy đi, đừng ăn nữa!

- CÔNG NHẬN LÀ CHÁO NÀY NÓ CỨ CỨ.....NGON NGON LÀM SAO Ý!

Nó và Eun Jin cùng đồng thanh nói khiến Eun Jung quá bất ngờ, không tin nổi vào tai mình nữa.

- Hai người đùa tôi hả? NGON?

- YES!

- Thật?

- Ơ hay, chị cứ tự thử đi khác biết!

Eun Jung vội lấy một thìa cháo lên ăn thử. Chị cho miếng cháo cứ từ từ ngấm dần trong miệng, lặng người vì quá sốc! QUÁ SỐC VÌ QUÁ NGON!

- Tôi.... tôi nấu đó!

- BIẾT RỒI!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net