Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau...

L.Joe thức dậy tràn đầy sức sống.

*Vươn vai*

Quả thật hôm nay ngủ dậy thật là sảng khoái, khác với mọi ngày bình thường đều bị ChanHee đánh thức. Thức đêm 'làm' đến kiệt sức mà sáng còn phải bị lôi dậy đi học, thật là mệt mỏi =='.Nhưng mà ít ra sẽ không bị trễ học. Ơ ! Trễ học...?

L.joe với tay tới cái đồng hồ cạnh giường.

Và...

- EM À !!! SAO KHÔNG GỌI ANH DẬY ???_L.Joe hét ầm ĩ.

Không có tiếng trả lời, L.Joe bước khỏi giường tìm kiếm.

- ChanHee ! Tận 9 giờ sáng rồi này, sao không gọi anh dậy hả ? Em đâu rồi ?_L.Joe tìm khắp xung quanh.

"Lạ nha ! Tại sao không gọi mình dậy ? Đi học một mình sao ? Không thể. Cặp vẫn còn ở đây mà."

L.Joe tự hỏi, tự trả lời. Rồi móc điện thoại ra gọi cho ChanHee.

- ChanHee !! Em đang ở đâu vậy ? Sao không gọi anh dậy ? À...Sao em lại không đi học nữa ?

- Em đang...em không biết nữa..NaEun ...

- Sao ? NaEun ? ChanHee ! Em nói rõ hơn đi.

- Cho em mượn ChanHee đi ! Vậy thôi nha._Lần này người trả lời là NaEun và dứt câu là tiếng tút...tút...

L.Joe khó chịu gọi lại nhiều lần, nhưng rồi "Thuê bao quý khách..."

Tức giận, L.Joe ném điện thoại vào tường một cái thật mạnh. Khiến nó banh chành.

.

.

.

- NaEun, Anh muốn về ! ByungHun sẽ nổi giận.

- Không được ! Khó lắm mới bắt anh ra đây được.

- Nhưng...

- Sáng mai em sẽ đưa anh về, còn bây giờ thì đi chơi với em.

ChanHee thở dài...Không biết con bé này đang đưa mình đi đâu. Nhưng còn ByungHun...Chắc chắn anh là đang tức giận lắm. Nhưng đã thế này rồi, sao cũng được...Mong rằng mau tới sáng mai để được về nhà. "Mình nhớ anh ấy...".

.

.

.

L.Joe nổi giận đùng đùng, bước vào căn biệt thự. Lee phu nhân đang ngồi trong phòng khách thấy L.Joe xông xông vào có phần khó hiểu.

- ByungHun ? Có chuyện gì vậy ? Không phải NaEun đi tìm con từ sớm sao ?

- Nó cướp người của con đi rồi kìa !

- Sao ?

- Umma à Umma...NaEun đột nhiên nói thích ChanHee của con, từ sáng sớm đã bắt em ấy đi rồi !

- NaEun thích ChanHee sao ?

- Aish~ thật là... Umma, NaEun có nói là đi đâu không ạ ?

- Hình như là...

.

.

.

- ChanHee, ngồi đây đi !_NaEun vỗ vỗ xuống ghế bên cạnh.

ChanHee cũng ngồi xuống. Cả hai cùng hướng ra biển, do một đoạn đường từ Seoul đến Jeju khá xa nên hiện giờ đã là buổi chiều, mặt trời sắp lặng...Ngắm hoàng hôn.

- Jeju đẹp lắm, đúng không ?_NaEun lên tiếng phá tang bầu không khí yên lặng.

ChanHee gật đầu. Tâm trạng lúc này cũng không quá tệ như ban sáng đã nghĩ.

- Lúc trước em và ByungHun đã từng sống ở đây. Rất vui.

ChanHee lúc này nhìn sang NaEun.

- Sống từ thời còn nhỏ. Gia đình của em và anh ấy rất thân thiết, nên từ nhỏ bọn em đã chơi chung với nhau. Đã rất vui vẻ, bọn em đến trường cùng nhau từ cấp 1 đến cấp 2, nếu có ai ăn hiếp em ByungHun sẽ bảo vệ, nếu em khóc ByungHun sẽ dỗ dành, hồi cấp 2 bọn em thường bị gán ghép thành một đôi vì cứ dính nhau suốt đấy. Thật sự là rất gần gũi._NaEun mỉm cười.

ChanHee khi nghe những lời NaEun kể, tim có điểm nhói. Cũng có hơi đau lòng và ghen tị... Để giấu đi cảm xúc, ChanHee nhìn về phía xa xa biển để tránh ánh mắt của NaEun và yên lặng.

- Nhưng rồi lại đột ngột chấm dứt...

ChanHee có hơi ngạc nhiên, tò mò.

- Tại sao ?

NaEun lại cười, nhưng nụ cười lúc này chỉ là một cái nhếch môi nhẹ , có hơi gượng gạo.

- Em nói thích anh ấy...

ChanHee vẫn yên lặng.

- Nhưng ByungHun nói không thích em, còn nói chỉ xem em là em gái...Anh biết em phản ứng thế nào không ?_NaEun nhìn ChanHee.

ChanHee lắc đầu.

- Em đã không nói chuyện với anh ấy, cũng không đi chung như trước. Em chuyển sang tập tụ với một đám bạn khác, chỉ toàn là con trai. Đám bạn rủ rê em đi họp đêm, dạy em uống rượu, hút thuốc và cả thuốc lắc nữa...

ChanHee có hơi bất ngờ khi nghe NaEun nói.

- Anh muốn nghe em kể tiếp chứ ?

-........*gật đầu*

_____~~~flashback~~~_____

9h đêm.

NaEun trốn trong nhà vệ sinh để hút thuốc. Điện thoại bỗng reo lên...

Cái giọng òm òm của một thằng con trai, tiếng nhạc sập sình rất ồn.

- Yoo NaEun ! Mau tới đây cả bọn đang tụ lại đông lắm.

- Không có hứng, tụi bây chơi vui vẻ.

- Uầy...Hôm nay đông đủ như vậy mà mày không đến à ? Có cả 'thuốc nhức đầu' nữa, đảm bảo mày sẽ vui.

- Đang ở đâu ?

- Chỗ cũ.

- Biết rồi, tao sẽ tới.

NaEun cúp máy. Lục lọi trong tủ đồ một cái váy ngắn cũn cỡn và một cái áo croptop. Mặc vào rồi trang điểm, kẻ eyeliner thật đậm.

Trông NaEun đúng chất một Bad Girl và già dặn hơn so với độ tuổi hiện tại.

Nhìn vào gương, nở nụ cười. Hài lòng với vẻ ngoài này.

NaEun trèo cửa sổ ra ngoài để chắc chắn rằng ba mẹ sẽ không phát hiện. [R: mặc váy nha thím =))) ]

.

.

.

- Tới rồi sao ? Mày trễ rồi đó.

- Đúng rồi đó, đi trễ thì phải phạt.

- Đúng, đúng. Phải phạt.

- Uống hết chỗ này đi._Thằng đó đẩy cho NaEun một chai rượu.

- Chỉ nhiêu đây thôi sao ?_NaEun nhếch môi.

- Phải, uống hết đi.

NaEun không ngần ngại cầm chai rượu. Và xung quanh thì cả bọn reo hò "uống đi, uống đi". NaEun đưa rượu lên uống một hơi.

- Được rồi chứ ? 'thuốc nhức đầu' đâu mau đưa tao ?

Mấy thằng con trai nhìn nhau cười, đầy ẩn ý. Rồi một thằng trong số đó lên tiếng.

- Muốn thuốc sao ? Được thôi ! nhưng hôm nay ở đây không tiện, đi ra ngoài tao sẽ đưa mày thuốc.

- sao cũng được, nhanh lên.

NaEun theo cả bọn ra bên ngoài, đi tới một con hẻm nhỏ cạnh họp đêm.

- Rồi ! Thuốc đâu ?

- Cứ từ từ đã, mày không cảm thấy gì sao ?

NaEun lúc này mới cảm thấy toàn thân uể oải, đầu thì nhức, cả chóng mặt. Căn bản là không thể đứng nổi chỉ có thể dựa vào tường để trụ.

- Mẹ kiếp ! tụi bây bỏ gì vào rượu ?_NaEun đặt tay lên thái dương xoa xoa, cố gắn lùi lại sát vách tường.

- Cũng chơi bao nhiêu lâu nay rồi, mày uống thuốc chùa cũng nhiều rồi thì ít ra bây giờ cũng cần phải đền ơn tụi tao chứ Yoo NaEun.

- Chó chết ! Tụi bây muốn gì ? Muốn bao nhiêu tiền ? Tao sẽ đưa_NaEun mở túi xách ra lục lọi.

- Tiền ? Hôm nay tụi tao không cần tiền, tụi tao muốn thõa mãn._Thằng đó cười đểu.

- Dẹp đi ! Tụi bây là những thứ cặn bã đừng hòng đụng vào người tao._NaEun quát.

- Vậy sao ? Còn dám lớn giọng à ?

Bọn chúng càng tiến sát lại gần NaEun hơn.

- Bỏ tao ra !! Nghe không mấy thằng chó !_NaEun hét lên.

Vô ích. Bọn nó giữ chặt NaEun lại, bịt miệng và...

- THẢ NÓ RA.

Cả bọn quay lại nhìn, thì ra là ByungHun đến.

- Thả sao ? Mày dựa vào cái gì ?

- Nếu không thả nó ra thì đừng có trách tao.

- Vậy hã ? Buồn cười thật, tao thì không thả rồi sao nào ?

Vừa dứt lời, một đấm thẳng vào mặt nó. Khiến nó ngã xuống đất.

- Con mẹ nó, đánh chết mẹ nó.

Và rồi...

- Đừng có đánh nữa, ByungHun đừng có đánh nữa..._NaEun khuỵu xuống đất, la hét, chân không đi nổi.

Cứ như vậy nhìn ByungHun bị người ta đánh, NaEun vô dụng khóc.

Đánh rồi cũng chán... Bọn nó ngừng lại, vì cũng đã là 1 giờ đêm cảnh sát sẽ đi tuần xung quanh.

- Lần này chỉ là may cho mày, Mẹ kiếp ! Làm mất cả hứng.

Trước khi đi thằng cầm đầu còn không quên đá một cái vào bụng ByungHun.

ByungHun nằm trên đất... Một hồi rồi cũng cố gắn đứng lên, trụ vào vách tường. NaEun nhìn ByungHun nhiều vết thương.

- Em xin lỗi..._NaEun cúi mặt khóc.

- Xin lỗi ? Xin lỗi có ích gì ? Mày nhìn lại mày đi , mày giống ai không ?

-........................................

- Đầu tóc, phấn son, ăn mặc hở hang...Mày không khác gì một con điếm.

- Phải...phải em là điếm...Anh cứ mắng chửi đi.

ByungHun tức giận, tiến lại NaEun, nắm tóc NaEun để cô ngước mặt lên nhìn mình.

- Mày chỉ mới 16 tuổi thôi, mày còn nhỏ lắm biết không ? Mày tụ tập với những đứa không ra gì, còn tập tành hút thuốc, uống rượu, họp đêm, đến thuốc mày cũng dám chơi. Tao thật không nói nổi mày , Nếu ba mẹ mày biết chuyện này thì sẽ như thế nào hã ? Mày có biết suy nghĩ không ?

- Tôi như vậy là vì ai ?

- Vì ai sao ? Đó là chuyện của mày.

- Là vì anh, vì anh đó Lee ByungHun ! Anh có biết tôi thích anh không ? Tại sao anh lại từ chối tôi ? Tôi lúc trước có gì không tốt ? Không phải chúng ta đã rất vui vẻ sao ?

-...........................................

- Tôi ra như vậy là vì anh cả thôi....

- Đừng nói nữa, chúng ta chỉ là...Tao đã nói rồi, chỉ là anh em.

- Không ! Không phải, không phải là anh em. Tôi yêu anh.

-.............................................

- Anh có nghe không ? Tôi yêu anh, làm ơn hãy chấp nhận tôi đi mà._NaEun khóc.

ByungHun lặng đi...

Móc điện thoại ra.

"Bác Yoo à, cháu đã tìm được NaEun rồi ! Ở ngõ hẻm cạnh họp đêm gần trường. Cháu có việc không thể đưa NaEun về được, phiền bác lại đón em ấy ạ. Chào Bác !"

Và rồi...

ByungHun bỏ đi.

Sau ngày hôm đó, NaEun mới biết đó chính là ngày cuối cùng gặp ByungHun. Gia đình ByungHun chuyển đến Seoul sinh sống.

Còn NaEun thì được đưa sang Mĩ du học.

Những ngày tháng vui vẻ đó. Chính thức...

Chấm dứt.

~~~~End flashback~~~~~

- Chuyện là vậy đó. Em là kẻ phá tan những ngày tháng vui vẻ ấy.

- NaEun à...em ổn chứ ? Nếu muốn khóc thì cứ khóc đi.

- Không sao, em ổn mà. Chuyện đã qua rồi... Giờ thì em không còn thích ByungHun nữa. Em thích anh !

- NaEun à...

- Sao ?

- Thật ra...

Đột nhiên ánh sáng đèn pha của xe ô tô chiếu thẳng vào 2 người.

ChanHee híp mắt lại vì chói rồi từ từ nhìn rõ lại.

- ByungHun ?

ByungHun từ trong xe bước tới kéo tay ChanHee đứng dậy. Nhìn NaEun :

- Đây là bảo bối của tôi, đừng có tùy tiện bắt đi.

Rồi L.Joe kéo tay ChanHee về phía xe mình, đẩy ChanHee ngồi vào trong xe, khởi động máy và chạy đi.

Chỉ còn mình NaEun ngồi đó...

Không biết nên cười hay là nên khóc.

Và thực chất NaEun không có tình cảm với ChanHee.

Chỉ là...

"Vẫn là người khác...không phải em sao ?".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net