Nhẫn cỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[markjin] Nhẫn cỏ

Link gốc: https://yugwithmj.lofter.com/post/1e4ede64_1c5cffc03




Phác Trân Vinh cho Đoàn Nghi Ân ăn một đấm

Coi như là món quà nhân dịp gặp lại sau ba năm

Đoàn Nghi Ân suy nghĩ về quá khứ, không cần biết khi nào và dưới thân phận nào, nắm đấm của Phác Trân Vinh đúng là vẫn giống như quá khứ, thật sự cmn đau.

Phác Trân Vinh chẳng lấy làm áy náy, so với chuyện mà Đoàn Nghi Ân gây ra, vu cho cậu tội đạo nhái, danh tiếng và địa vị của cậu mấy năm nay đều bị nghi ngờ. Phác Trân Vinh có thể sống má với hắn.

Thủ đoạn của Đoàn Nghi Ân ấu trĩ thì cũng có chút ấu trĩ, nhưng hắn bứt rứt vì oan ức.

Lúc trước Phác Trân Vinh vứt bỏ hắn còn tàn nhẫn hơn, đến khi Đoàn Nghi Ân phản ứng lại thì Phác Trân Vinh đã bay ra nước ngoài du học, hướng tới giấc mơ xã hội thượng lưu của chính mình.

Phác Trân Vinh đồng ý rằng đó thực sự là bởi vì Đoàn Nghi Ân xuất thân từ châu báu thế gia*, nhưng Đoàn đại thiếu gia lại xa rời chuẩn mực lật lọng không muốn kế thừa các thứ, rời nhà trốn đi tự lực cánh sinh.

(Note: châu báu thế gia = gia đình giàu có quyền thế)

Đoàn Nghi Ân vẫn tin rằng Phác Trân Vinh không phải chỉ nhìn gia thế của hắn, hắn vẫn luôn cảm nhận được rằng Phác Trân Vinh thật sự yêu hắn trong suốt thời gian bọn họ ở bên nhau.

Hắn không biết nấu cơm, Phác Trân Vinh khi không có lớp, sẽ ở nhà trọ nghiên cứu các món ăn. Mỗi khi có lớp, lại mua cơm về cùng nhau ăn. Phác Trân Vinh thích tựa vào lòng hắn mà ăn. Đoàn Nghi Ân lại bị bệnh sạch sẽ, một chút vụn thức ăn dính trên quần áo cũng không chấp nhận được. Phác Trân Vinh hướng đôi mắt nai con lên chớp chớp "Không được hả?"

"Được, anh thích nhất là có người dựa vào người anh mà ăn"

Quả nhiên lần sau Phác Trân Vinh ngồi trong lòng hắn ăn món chân giò sốt tương

Nhắc đến chuyện này, Đoàn Nghi Ân vẫn có thể nhớ đến rất nhiều quá khứ tươi đẹp, dù sao hiện tai cũng đã qua rồi.

Hắn căm ghét, Phác Trân Vinh vài năm nay càng ngày càng tốt, có thương hiệu trang sức riêng, nằm trong giới nhà thiết kế nổi tiếng, rất hăng hái.

Còn hắn, bị ông nội chèn ép nên mặt xám mày tro ngồi trong phòng làm việc, làm những việc mình không thích

Đàn ông ngây thơ thì không thể làm nổi việc gì,

Phác Trân Vinh tàn nhẫn với hắn như vậy cũng đúng.

-

Phác Trân Vinh thật sự có chút mệt mỏi, có thể thấy tin tức gần đây đã giáng một đòn mạnh vào cậu. Đúng vậy, nếu một nhà thiết kế dính vào nghi án đạo nhái, dù có làm rõ thì vẫn sẽ có những từ khóa này.

"Anh rốt cuộc muốn cái gì? Anh có thể đừng low như vậy không?"

(Note: low = ý nói bỉ ổi, đê tiện, dùng phương thức hạ đẳng)

Đoàn Nghi Ân tiến lại gần, đút hai tay vào túi quần, giống như một học sinh tiểu học đắc thắng "Tôi cảm thấy rất tốt"

Trước khi Phác Trân Vinh nắm tay lại lần nữa, cậu đã bị hắn chặn lại, theo bản năng hô lên một câu ra ngoài cửa "Lấy cho tôi một sợi dây thừng! !"

Phác Trân Vinh bị ném lên giường, không có sợ hãi, nhưng lại cảm thấy buồn cười, sao lại phá hỏng sự tình này a.

Đoàn Nghi Ân làm rất ôn nhu, giống như trước kia, buổi trưa yên tĩnh bình thường, trên bàn còn bày ra hai ly trà sữa, điều hòa vừa vặn thoải mái. Hai người triền miên suốt một buổi chiều, ngủ dậy còn có thể cùng nhau nấu cơm.

Phác Trân Vinh nhắm mắt lại, mức độ muốn giết người là 80%.

-

Đoàn Nghi Ân cố ý nói lớn tiếng, chính là để đánh thức Phác Trân Vinh, để cho cậu nghe thấy.

"Ừ, bỏ hết đi. Sau này phải làm thế nào mấy người đều hiểu rõ."

Phác Trân Vinh hừ lạnh một tiếng đại khái, thì ra như vậy là phải cám ơn hắn ư? Ngủ với nhau rồi thì muốn đem tội danh của mình làm sáng tỏ?

Đoàn Nghi Ân cúp điện thoại, vừa định nói, Phác Trân Vinh liền đảo mắt, xoay người lại.

"Vẫn là sống thối nát như thế đấy"

"........."

Trời đất chứng giám, nếu Đoàn Nghi Ân sống thối nhát, Phác Trân Vinh đã sớm không cùng hắn nói chuyện xưa!

Bản thân Đoàn tổng cũng không biết nói cái gì, hắn thật sự căm ghét Phác Trân Vinh. Cậu vứt bỏ hắn, dùng hắn làm bàn đạp để lợi dụng, nhanh chóng thăng tiến mà vui vẻ sống tốt, gặp lại còn cho mình một đấm, còn nói mình sống thối nát. Cái loại tính tình gì thế này.

Nhưng hắn chỉ muốn đối với cậu thật dịu dàng, không kìm lòng nổi.

Cho dù là Phác Trân Vinh, người đã cùng mình ăn kem nói chuyện tương lai, hay là Phác Trân Vinh, người đã vui vẻ với mình trong căn phòng sang trọng hiện tại

Hắn vẫn sẽ rất ôn nhu

Phác Trân Vinh ký tên trở thành nhà thiết kế cấp cao, buổi sáng công khai tin tức, buổi trưa đã có tin tức cậu lên giường cùng tổng tài mới có tài nguyên.

Đối với việc này, Đoàn Nghi Ân hoàn toàn tin, không nghi ngờ.

Phác Trân Vinh cũng không có gì để giải thích, bởi vì cậu đã thực sự để lại cho rất nhiều người ấn tượng rằng cậu có thể làm mọi thứ để leo lên.

Chủ yếu là Đoàn Nghi Ân suốt ngày khiêu khích cậu, chạy đến studio cả ngày

Chỉ còn thiếu điều chạy tới ăn dưa

Phác Trân Vinh hít một hơi thật sâu, lần này cậu không dùng nắm đấm mà trực tiếp cắn.

Cậu tự mình cởi quần áo ra chỉ vào dấu vết trên người "Cái này con mẹ nó cái nào không phải do anh làm? Cái nào không phải? Anh gật đầu cái gì? Anh có tư cách gì nói tôi!"

Phác Trân Vinh cảm thấy có chút già mồm cãi láo, ho khan một tiếng, không khí lạnh xuống một chút, trên làn da trần nổi lên từng mảng nhỏ

Đoàn Nghi Ân sửng sốt, đột nhiên cởi quần áo ra, còn chưa kịp nghĩ ngợi liền đặt Phác Trân Vinh lên sô pha, cởi quần.

Đoàn Nghi Ân khó dằn lòng gấp gáp tiến vào

Phác Trân Vinh còn cắn hắn

Chờ sau khi một hiệp kết thúc, Đoàn Nghi Ân cảm thấy vai trái hẳn là nên phế bỏ.

Phác Trân Vinh cũng cảm thấy nhất định hậu môn cũng nứt ra

Đoàn Nghi Ân đưa cậu về nhà, dọc đường hai người cũng chưa nói cái gì.

Phác Trân Vinh nghĩ, con người này thật sự kỳ quái. Vẫn luôn liều mạng muốn có được, tới khi thật sự có được rồi, lại thành ra như vậy.

Cậu trước kia không mua nổi mấy thứ xa xỉ, đứng ở ngoài cửa sổ nhìn thấy một chiếc nhẫn.

Đoàn Nghi Ân dùng lá đan thành một vòng tròn đeo cho cậu.

Hiện tại cậu có thể mua được rất nhiều nhẫn, nhưng cậu dường như càng muốn những chiếc nhẫn cỏ kia hơn, và cũng càng muốn người đã đeo cho cậu chiếc nhẫn cỏ kia hơn.

Phác Trân Vinh dựa vào cửa kính xe thiếp đi.

Đoàn Nghi Ân dừng xe, quay đầu hỏi cậu "Tòa nhà nào?"

Phác Trân Vinh vòng tay qua cổ và hôn hắn, đôi mắt của Đoàn Nghi Ân tối sầm lại mà ôm chặt thắt lưng của cậu.

Phác Trân Vinh lôi kéo hắn, hai người gấp gáp hừng hực về nhà, thực tế là đang đứng ở cửa trừng lớn mắt

"Chìa khóa của em để ở trong áo khoác"

"Chúng ta rời đi vội vã quá"

"Em không lấy áo khoác"

Đoàn Nghi Ân trực tiếp đưa người về nhà mình

Phác Trân Vinh trên đường đỡ trán "Anh không cần lái xe nhanh như vậy"

Cậu không muốn trở thành người đầu tiên bị tai nạn giao trông chỉ vì muốn XXX.

Đoàn Nghi Ân thỏa mãn mở mắt ra, ôm người bên cạnh, nhưng lại không có ai.

Phác Trân Vinh hung dữ để lại lời nhắn

Đoàn Nghi Ân có sinh lực rồi

Chỉ là hai câu nói

[Thực ra anh sống không thối nát]

[Em vẫn còn rất thích anh]

-

Phác Trân Vinh cư nhiên từ chức, vị trí thiết kế cấp cao cũng mặc kệ

Hơn nữa studio riêng của mình cũng cho mọi người nghỉ lễ nửa năm.

Tóm lại chỉ hỏi một câu

Người không có ở đây

Chúng tôi cũng không biết cậu ấy đi đâu.

Đoàn Nghi Ân ngồi ở trong xe, rất muốn khóc rống lên.

Phác Trân Vinh cầm theo một ít hành lý rồi trở về căn nhà cho thuê trước đó, chủ yếu là cậu vẫn giữ số điện thoại của chủ nhà.

Ôm người ta với thái độ không có chút tình ý gì, phát hiện là phòng ở vẫn trống, có thể thuê.

Lúc Phác Trân Vinh đi qua, chủ nhà sững sờ. Cô không ngờ đó là Phác Trân Vinh, bởi vì cậu cũng trạc tuổi con trai cô, cộng thêm Phác Trân Vinh cũng ngoan ngoãn nên cô rất quý.

Phác Trân Vinh ôm cô trước, nói chuyện rất lâu, trả tiền thuê nhà nửa năm rồi quyết định nghỉ ngơi thật tốt.

Thực ra cũng không có gì phải dọn dẹp, đồ đạc vẫn vậy, sắp đặt không thay đổi, dù không có người thuê nhưng chủ nhà cũng dọn dẹp đúng giờ và rất sạch sẽ.

Nhìn thế này, hình như bây giờ chỉ thiếu một Đoàn Nghi Ân, bằng không sẽ giống như trước đây.

Đoàn Nghi Ân tốc độ rất nhanh

Phác Trân Vinh vừa tỉnh dậy, đã bị tiếng đập cửa đánh thức.

Cậu tưởng chủ nhà liên lạc với người khác để tổ chức lễ chào đón hay gì đó

Kết quả, sau khi mở cửa là Đoàn Nghi Ân

Khiêu khích!

Râu không cạo, tóc rối bù, mắt thâm quầng

Phác Trân Vinh đưa ra kết luận "Anh đi suốt đêm? Lái xe ?!"

Cậu không ngạc nhiên, cậu có thể đoán được Đoàn Nghi Ân sẽ tới nơi này tìm cậu, chẳng qua, so với suy nghĩ của cậu nhanh hơn rất nhiều.

Đoàn Nghi Ân vừa tức giận vừa đau lòng, trực tiếp cắn cậu

"Chúc mừng anh....kế thừa tinh hoa cắn người của em"

Vừa cắn vừa nhéo không tha, răng nanh lại càng đau

Phác Trân Vinh "Dừng lại, đau quá"

Đoàn Nghi Ân hung dữ "Lát nữa càng đau"

Nói đoạn đặt lên ghế sô pha

"Đừng mà đừng mà! ! ! Sô pha hỏng mất, em còn chưa kịp mua cái mới"

Đoàn Nghi Ân ôm cậu đi tới ban công "Vậy chỗ cũ"

(Má ==" còn làm ở ban công, hai người thật sự.....)

-

Phác Trân Vinh cùng hắn hút thuốc sau khi xong việc.

Đoàn Nghi Ân nhìn cậu "Giải thích một chút vì sao lại bỏ rơi anh hai lần?"

"Vậy hãy trừng phạt em kiếp này không được bỏ rơi anh nữa"

Đoàn Nghi Ân dập tắt điếu thuốc "Không đủ, quá ít, kiếp sau cũng không được phép rời đi"

Phác Trân Vinh đột nhiên đứng lên, đi đến vali để tìm một cuốn sổ

"Mặc dù không biết anh có muốn xem nó không, nhưng em nghĩ anh biết rằng, những năm tháng anh nghĩ về em, em cũng nhớ đến anh"

Phác Trân Vinh dựa vào người hắn mở cuốn sổ ra

Nhiều lắm, Đoàn Nghi Ân đơn giản nhìn thấy, cũng sắp chết vì vui vẻ

[hôm nay cũng nằm mơ thấy Đoàn Nghi Ân]

[Từ chối một người theo đuổi, bởi vì không tốt bằng Đoàn Nghi Ân]

Còn có một số về cuộc sống hàng ngày của Phác Trân Vinh

Trong một vài từ, vẫn có thể nhìn ra cậu đã trải qua rất nhiều mệt mỏi.

Đoàn Nghi Ân nói "Thật lợi hại, từng bước một tiến tới vị trí hiện tại"

"Giúp em làm sáng tỏ, em không có lên giường với x tổng để thăng tiến"

Phác Trân Vinh kề sát hắn, người rất thơm, Đoàn Nghi Ân buông sổ xuống, lại hôn cậu.

-

Phác Trân Vinh nói rằng cậu sẽ đăng mối quan hệ của mình lên Weibo, mặc dù không phải người nổi tiếng, nhưng cũng có thể coi là có diện mạo.

"Yên tâm, anh đây không bắt cưng chịu uất ức, nhất định cho cưng danh phận!"

Đoàn Nghi Ân khóe miệng co giật "Đăng rồi ư?"

Phác Trân Vinh chủ yếu vẫn không hài lòng với chiếc nhẫn này

Đoàn Nghi Ân lại thay qua đổi lại nhiều lần

Cho đến một hôm, hắn nhìn thấy quả cầu lông của hai đứa trẻ treo trên cây nên nhân tiện giúp.

Khi nhảy từ cây xuống, mới chợt nhận ra rằng mình đang nhổ lá cây.

-

Phác Trân Vinh đeo chiếc nhẫn cỏ chụp ảnh đăng Weibo

"Từ đó về sau, chúng tôi đã sống cuộc sống hạnh phúc của hoàng tử - hoàng tử." 




END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net