Phác công tử hôm nay vẫn lại ngạo kiều!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[markjin] Phác công tử hôm nay vẫn lại ngạo kiều!

Link gốc: https://yugwithmj.lofter.com/post/1e4ede64_ef2d10f9

Thể loại: hoàng cung cổ trang, ngạo kiều thụ x thê nô công, vương gia x công tử











Giang hồ tiểu báo*!

(Note: ý nói tin vỉa hè, lá cải của dân giang hồ)

Vương gia vì muốn cho Phác thiếu gia ăn tổ ong tươi! Bị ong đốt túi bụi!

Giang hồ tiểu báo!

Vương gia hôm nay cố ý mang Phác công tử đi xem Lầu Uyên Ương! Bị đạp cho một vố jio!

Giang hồ tiểu báo!

Vương gia ngã bệnh! ! Phác công tử mỗi ngày đều đau lòng lo lắng! Lệ rơi đầy mặt!

Phác Trân Vinh (nhịn không nổi nữa mà lật bàn): Sao ta không biết a!

-

Đoàn Nghi Ân nhắm mắt lại nghỉ ngơi trên hòn non bộ, mở mắt ra trước khi thị vệ tới gần. "Thế nào"

"Bẩm Vương gia, Phác công tử nói gần đây tâm tình không tốt, chỉ muốn ở trong thư phòng đọc sách, công tử nói cảm ơn lòng tốt của Vương gia."

Đoàn Nghi Ân nhảy xuống, vỗ vỗ quần áo "Lại đọc, đọc sắp thành con mọt sách rồi"

Thị vệ trợn mắt "Vương gia, không bằng..."

Đoạn Nghi Ân nhướn mày "Nói"

Thị vệ xoa tay thích thú, thì thầm vài câu

Đoàn Nghi Ân nghiêm mặt lạnh lùng  "Ha ha ha ha ha ha tuyệt a tuyệt a --" có điều vài giây thị vệ đã bị chà đạp điên cuồng "Đánh thuốc mê trói đem tới đây! Thế mà ngươi cũng nghĩ ra, nếu bị truyền ra ngoài, ngươi không làm người hay ta không làm người"

Thị vệ nâng mũ thở dài "Nhưng mà Phác công tử chính là không đồng ý a"

Đoàn Nghi Ân phất tay áo "Đi xuống, ta tự mình đi"

"Dạ!"

"Ngươi vui vẻ như vậy làm chi"

Thị vệ nói "Vương gia, ngài không mau một chút, Hoàng Thượng vạn nhất lại tìm công chúa gả cho ngài, đến lúc đó không phải..."

"Cút cút cút!!!"

Đoàn Nghi Ân gần đây cũng rất buồn bực, cách đây không lâu ở cùng Phác Trân Vinh cũng không tệ lắm. Mọi người trên mọi nẻo đường ngõ hẻm câu đầu tiên khi gặp mặt chính là chúc mừng, chúc mừng.

Sau đó chuyện của hắn bị truyền tới trong cung, đương triều Hoàng Thượng là anh trai ruột muốn bàn chuyện thành thân của hắn. Tuy đã bị hắn khước từ, nhưng không biết thế nào lại bị truyền ra ngoài. Tới khi hắn quay về phủ, thị vệ thân cận đã báo lại

Kể từ đó, Phác Trân Vinh ngày nào cũng ở nhà đọc sách, nói là để tránh bị nghi ngờ.

-

Phác Trân Vinh vừa mới quay lại thư phòng, Đoàn Nghi Ân đã tiến vào

Không đợi Phác Trân Vinh nhanh tay lấy đao để tự vệ đã ôm chầm lấy y

Phác Trân Vinh buông đao rơi xuống đất, sợ đến toát mồ hôi lạnh, xoay người lại "Ngươi điên rồi, có cổng lớn không vào, lại trốn trên nóc nhà làm ta sợ như vậy làm chi!"

Đoàn Nghi Ân có chút oan ức, ôm thắt lưng người kia sờ sờ "Đi cổng chính người ta lại bàn tán, ngươi không chịu gặp nữa thì phải làm sao"

Phác Trân Vinh lầm bầm "Bẩm Vương gia, ta nào dám"

Đoàn Nghi Ân nhếch miệng "Còn tức giận sao"

Phác Trân Vinh nhìn đăm đăm "Vương gia buồn cười, ta vì cái gì phải tức giận"

Đoàn Nghi Ân cười cười "Bởi vì hoàng huynh muốn gả vợ cho ta"

Phác Trân Vinh đưa lưng về phía hắn "Đây là chuyện tốt, đại hỷ sự của Vương gia. Đương nhiên phải chúc mừng"

"Vậy ngươi run rẩy cái gì?" Đoàn Nghi Ân đứng ở phía sau cúi đầu bật cười "Đã nhiều ngày không gặp, ta kêu bọn họ tới mời ngươi ngươi cũng không để ý. Bây giờ ta tự mình tới rồi cũng không nhìn mặt ta."

Phác Trân Vinh vẫn đưa lưng về phía hắn, cúi đầu nghịch mảnh ngọc bội.

Đoàn Nghi Ân cũng không trêu đùa nữa, nâng cằm y lên hôn xuống miệng. "Ngươi nói xem, ta đối với ngươi tốt bao nhiêu ngươi cũng không tin tưởng ta, mỗi ngày thà nghe cái gì giang hồ tiểu báo. Ta nói ta muốn kết hôn với công chúa khi nào, ta đã nói với hoàng huynh trái tim ta đã đem lòng yêu người khác...."

Phác Trân Vinh hung hăng ngẩng đầu lên "........Hoàng Thượng....Hoàng Thượng nói thế nào"

"Muốn ta tới biên cương bình định chiến tranh"

"Ngươi đồng ý rồi? !"

Phác Trân Vinh mở to hai mắt "Ngươi đồng ý rồi?"

Đoàn Nghi Ân lập tức vỗ về hắn "Bằng không, làm sao ta có thể lấy ngươi về phủ"

Phác Trân Vinh trong mắt đầy sương mù, nhất thời không biết phải nói gì.

Đoàn Nghi Ân cười thành tiếng "Nghe nói công tử nhà Thừa tướng trước nay luôn lạnh lùng băng sương, thật sự là nói sai rồi."

"Ngươi cười cái gì, biên cương hỗn loạn như vậy, ngươi lại chưa bao giờ nguyện ý tham dự vào chuyện của triều đình. Hoàng Thượng rõ ràng bắt ngươi lùi bước. Huống chi ta lại chưa có đáp ứng việc bị gả vào vương phủ, Vương gia quá coi trọng ta rồi!"

Phác Trân Vinh hôm nay mặc một bộ y phục trắng, bộ dáng làm cho trái tim Đoàn Nghi Ân ngứa ngáy, hiện giờ con ngươi còn đỏ hoe

Đoàn Nghi Ân cúi đầu ôm sát người vào trong lòng hôn xuống, thật lâu không gần gũi như vậy, Đoàn Nghi Ân hô hấp có chút gấp gáp, càng muốn nhiều hơn nữa

Chậm rãi hôn vài cái mới buông ra "Đúng đúng đúng, ngươi chưa bao giờ đáp ứng, là ta cầu hôn. Biên cương luôn có đại tướng quân, huống chi giờ đã ổn định. Hoàng huynh đưa ta ra đó cũng là bởi vì bực ta dám từ hôn."

Phác Trân Vinh lau nước mắt "Ta có xứng với ngươi đến thế không? Vương gia muốn người nào mà chẳng có, hà tất phải làm khó chính mình"

Đoàn Nghi Ân khẽ cắn môi "Định chọc tức ta sao, nếu ta thật sự lấy người khác, người liền vui vẻ?"

Phác Trân Vinh nhìn trời

Vẫn là không muốn thừa nhận bản thân mấy ngày liền hồn vía lên mây chính là vì chuyện này!

-

Phác Trân Vinh đã phát hiện ra một chuyện khủng khiếp

Cảm thấy chính mình thực sự hổ thẹn với liệt tổ liệt tông

Kể từ khi vào cung, ngày nào cũng cùng Đoàn Nghi Ân ngao du sơn thủy. Nha đầu buồn chán cùng thị vệ chơi mạt chược. Đoàn Nghi Ân còn mời một gánh hát tới ở trong phủ. Vì vậy, Phác Trân Vinh phát hiện chính mình đã thật lâu không cầm bút luyện chữ. Vừa mới lấy bút muốn viết thư gửi về nhà, liền phát hiện tay cũng run lên!

Phác Trân Vinh gục xuống trang sách, giải thích với phu quân, cảm thấy chính mình đã phụ lòng cha mẹ rồi!

Đoàn Nghi Ân nhấp một ngụm trà rồi đặt xuống "Nói xong chưa, phải đi rồi. Màn trình diễn đèn lồng sắp bắt đầu, đêm nay sẽ có bắn pháo hoa"

Phác Trân Vinh phẫn nộ ngẩng đầu lên "Ta không đi, phải viết thư trả lời mẫu thân"

Bọn nha đầu đứng ngoài cửa liếc nhau

Vương gia đúng là làm hư công tử! Vương gia đợi lâu như vậy! Cư nhiên không đi!

Một giây tiếp theo, trong phòng truyền ra ngoài tiếng cười

Phác Trân Vinh trốn tránh "Ta sai rồi ta sai rồi, ha ha ha ha ha ha đừng gãi"

Bọn nha đầu lại nhìn nhau thở dài

Đã thành thân hơn một năm rồi, vẫn còn ân ái như thế!

Thật sự không cần tốt đến vậy a!





end.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net