Tôi và đối thủ trở thành cp quốc dân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[markjin] Tôi và đối thủ trở thành cp quốc dân

Link gốc: https://yugwithmj.lofter.com/post/1e4ede64_1c69d6193

(note: cp = viết tắt của couple)

Thể loại: thế giới giải trí, oan gia, ôn nhu thích trêu người công x tạc mao, tsundere thụ (trong nóng ngoài lạnh)








Trong hơn 20 năm mà Phác Trân Vinh đã sống trên đời, có rất nhiều khoảng thời gian mà cậu muốn quay lại. Cậu muốn quay trở lại năm mười lăm tuổi, khi cậu đã nói với Bành Hoa rằng cái rắm ấy không phải cậu đánh, mà là trò đùa dai của một người bạn cùng lớp. Muốn trở lại thời điểm năm mười tám tuổi tốt nghiệp trung học, đến căn tin ôm bác trai bác gái nấu đồ ăn ngon, lại nhân tiện tặng một cặp bạch nhãn cho cái cô mỗi lần đều gắp cho cậu rất ít thịt. Còn muốn trở lại thời đểm đi tập huấn quân sự, giải thích cho huấn luyện viên, dù có phải quỳ xuống cũng được, là không phải cậu cố ý làm tuột quần anh ta.

Có điều hiện tại, cậu thậm chí càng muốn quay trở lại một tháng trước, cậu nhất định sẽ không hôn kẻ thù không đội trời chung với mình - Đoàn Nghi Ân, chỉ để trả ơn! ! 

Đạo diễn cũng choáng váng. Ông ta từng quay nhiều phim đến như vậy cũng chưa hot, quay một bộ phim điện ảnh nho nhỏ, thế mà lại bùng nổ. Không chỉ phim bùng nổ, người cũng bùng nổ luôn.

Trợ lý "Tin nhắn cá nhân của ông đều đang hỏi có mấy chuyện bên lề gì không?"

Đạo diễn "Có, hai người bọn họ vừa hôn nhau xong liền cãi cọ"

Trợ lý "Có thể truyền đi không?"

Đạo diễn "Chắc không đâu"

Nửa tiếng sau

Đạo diễn "Phát tán rồi à"

Trợ lý "Phát tán rồi"

Đạo diễn "Bình luận"

Trợ lý "Đoàn Nghi Ân bị Phác Trân Vinh tát điên cuồng cũng không đánh trả! ! Hai người bọn họ nhất định phải là real a! !"

Đạo diễn "."

-

Hôm nay Phác Trân Vinh đã gặp ông chủ. Ông chủ ban đầu vốn đang đi nghỉ phép trên đảo, thở dài không biết có phải mình không thích hợp với ngành giải trí hỗn loạn a, nên hay không về nhà kế thừa gia sản. Nếu không, công ty có đưa vào vận hành cũng hoạt động không tốt. Rồi lại biết được Phác Trân Vinh hôn nam nhân liền phát hỏa. Sau khi hỏi người đại diện và phát hiện nguồn lực vẫn dồi dào, mọi thứ còn rất tốt, vẫn là muốn tiếp tục ước mơ làm ông chủ của một công ty trong ngành giải trí! Thật hạnh phúc!

Phác Trân Vinh cử động mông, cảm thấy biểu hiện của ông chủ bọn họ lúc này hơi quái đản

"Anh, còn có việc gì sao?"

Ông chủ đánh giá rất cao! "Đừng ở ký túc xá nữa, anh trang bị cho cậu một phòng, ở vườn hoa tuyệt cmn vời, gần công ty. Giao thông cũng thuận tiện, còn rất là bí mật"

"Đừng đừng. Mới kiếm được ít tiền, đừng la cà. Vài năm nữa em rối ren thì sao, để dành đi"

Ông chủ hất cậu ra "Phòng này anh muốn bao nhiêu thì là bấy nhiêu, cậu lo cái gì! Chuyển nhà cho anh"

Trợ lý đi theo Phác Trân Vinh cảm thán "Tôi nghĩ ngày tốt lành của chúng ta sắp đến rồi"

"Thôi, ngẫm lại cùng Đoàn Nghi Ân trói chặt luôn! ! "

Trợ lý nghẹn ngào, thật ra khá là khổ sở khi hầu hết mọi người trong team của Phác Trân Vinh đều thích Đoàn Nghi Ân! Rất lịch sự, đẹp trai lại còn dịu dàng!

Nhịn không được mở miệng "Sao cậu lại ghét anh ta như vậy, dù sao cũng là bạn học"

Hai người đều xuất thân từ trường điện ảnh, lại còn cùng một lớp, dù thế nào cũng nên giúp đỡ lẫn nhau trong giới giải trí chứ!

Phác Trân Vinh không thể không biết xấu hổ mà mở lời. Cậu chỉ cảm thấy Đoàn Nghi Ân làm cái gì đều hơn hẳn cậu một cái đầu. Nữ thần mình theo đuổi suốt một năm không được lại quay đầu viết thư tình cho Đoàn Nghi Ân! !  Chiến sĩ chỉ bị giết chứ không chịu nhục! !

Thế cho nên tốt nghiệp xong nghĩ muốn lật đổ anh ta trong giới giải trí. Tuy nhiên, hai người bọn họ lại khá giống nhau. Đoàn Nghi Ân dường như cũng là đang cố tình. Cả hai đã cãi lộn như vậy cho tới bây giờ. Khi còn học đại học, hai người đã từng hợp tác qua cùng với một vị đạo diễn. Nhìn thấy hai người họ hiện tại hòa trộn vẫn còn được, nghĩ muốn giúp quảng bá tung hô cái phim điện ảnh nhỏ.

Phác Trân Vinh suy nghĩ một chút. Lúc đầu đạo diễn đã chọn cậu trong số hàng chục người, thậm chí trong đó còn có Đoàn Nghi Ân. Vậy cũng là do bản thân mình tự Bá Nhạc*. Đó là lần đầu tiên cậu xuất ngoại, còn được rất nhiều tiền. Vậy nên giúp cũng là hợp tình hợp lý.

(Note: Bá Nhạc* = người thời Xuân Thu, nước Tần, giỏi về xem tướng ngựa. Ngày nay dùng để chỉ người phát hiện, tiến cử, bồi dưỡng và sử dụng nhân tài. Ở đây ý nói là Trân Vinh không cần người phát hiện mà là năng lực tự được công nhận.)

Đoàn Nghi Ân phỏng chừng cũng đang suy nghĩ về tình hình này, cũng đồng ý rồi.

Sau, không giải thích được, lại phải ôm, phải hôn môi, phải ở trần trên giường chụp ảnh xx

Sau đó hai người bọn họ liền phát hỏa, bị bóc lột tới vậy. Bạn học cùng lớp, bị đạo diễn lòng dạ hiểm độc yêu sách! ! "Bọn họ quan hệ vẫn rất tốt! Trong lúc quay phim cũng không có xấu hổ, lại còn nhập vai rất nghiêm túc!"

Xem xong đoạn phỏng vấn này, Phác Trân Vinh muốn xé xác đạo diễn. Ai nhập vai, ai có quan hệ tốt với anh ta, tôi thèm vào! ! Cậu khuyên các anh, các chị, các em trai em gái muốn tiến thân vào giới giải trí hãy nhìn thấy góc tối của làng giải trí! ! !

-

Đoàn Nghi Ân đã tạo hình, thấy Phác Trân Vinh với đôi mắt thâm quầng đang đi tới, nở nụ cười "Bệnh yếu thận có thể chữa khỏi"

Phác Trân Vinh lao tới, làm lộn xộn tạo hình vừa xong, mặc kệ Khoai Lang, náo loạn muốn giết anh ta! Điên cuồng chà đạp mái tóc!

"Cả nhà anh đều yếu thận! ! ! Anh bị vô sinh! !"

Trợ lý của Phác Trân Vinh khó khăn đem hai người bọn họ tách ra! "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi! Cậu ấy chưa tỉnh ngủ! Đoàn ca không cần để ý! Anh Khoai Lang không cần để ý! Tạo hình này cũng không tồi! !"

"Tại sao anh lại đi xin lỗi hắn! Hắn mắng tôi yếu thận! !"

Ngực của Phác Trân Vinh nhô lên hạ xuống. Bị ôm ra khỏi phòng vẫn còn dư âm.

Người đại diện của Đoàn Nghi Ân bất lực "Trêu chọc cậu ta làm cái gì, ồn ào muốn chết"

"Thấy thú vị thôi" Đoàn Nghi Ân nhún vai

Đoàn Nghi Ân không phức tạp như Phác Trân Vinh nghĩ. Cả người khá vui vẻ, có tiền thì kiếm tiền dù là ai. Mỗi lần thấy Phác Trân Vinh, cậu lại giống như một con mèo không dễ bị chọc. Thật ra thì đa số học sinh trong khóa của họ không ở trong ngành này, một số đổi nghề làm ở hậu trường. Chỉ có hai người họ còn hoạt động sôi nổi, thầy còn bảo hai người họ phải chăm sóc lẫn nhau.

Nghĩ tới đây anh vẫn bật cười. Nhớ lại lúc xảy ra cú nổ ấy, thầy còn nhắn tin WeChat "Thầy bảo hai em chăm sóc lẫn nhau không phải là kiểu chăm sóc này! ! Thực thân thiết?"

Đoàn Nghi Ân cười đến tắc thở "Thân thiết thật ạ"

-

Hôm nay là buổi gặp mặt và chào hỏi. Thật là kỳ tích. Cái bộ phim điện ảnh nho nhỏ mà còn có buổi gặp mặt. Đúng là tuyệt cmn vời

Người dẫn chương trình cũng rất khá, luôn luôn cue cp vân vân. Đoàn Nghi Ân mặt không đổi sắc tim không đập nhanh, bởi vì không khác so với năng lực chuyên môn. Mong muốn thắng thua không thể giải thích đột nhiên xuất hiện, Phác Trân Vinh nói tiếp, dốc lòng trao đổi, đưa ra càng nhiều tình huống

mc: Có ngại không khi người bạn tốt trước đây lại phải diễn cảnh thân mật như vậy?

pjy: (sau một hồi nội tâm thanh âm chồng chéo ai là bạn tốt của hắn): sẽ không, tôi cảm thấy vô cùng tự nhiên

dye: đúng, diễn mà không gượng gạo cũng không phải việc khó

cpf*: đương nhiên không phải việc khó! Bởi vì bình thường mỗi ngày đều làm!

(Note: cpf* = couple fan, tiếng lòng của fan, như tui xD)

Người qua đường: A, quả nhiên là thật!

Trợ lý Phác Trân Vinh: Kiếm tiền thật khó a

Người đại diện Đoàn Nghi Ân: Toàn nói xằng nói bậy

Một thời gian dài sau, Phác Trân Vinh đã chấp nhận giả thiết này

Nhưng cậu và Đoàn chỉ biết đến tiền.

Đoàn Nghi Ân không ngờ rằng đỉnh cao sự nghiệp của mình lại đạt được cùng với Phác Trân Vinh.

Hai người bọn họ sẽ ở trong mùa mới của chương trình tạp kỹ quốc dân. Sau khi ký hợp đồng xong cùng nhau ăn cơm, Đoàn Nghi Ân rút cục nói "Tôi rút cục đắc tội gì với cậu? Lần nào cũng hung hăng giương mắt" "

Phác Trân Vinh nhất thời không trả lời được, cậu cảm thấy mình thật ấu trĩ đành phải hét lên "Ăn cơm của anh đi!"

"Giương nanh múa vuốt thật đáng yêu"

"............"

"Cậu có ghi lại số lần tức giận mỗi ngày chưa? 20 lần? 30 lần?"

"..........."

"Cậu mỗi lần mắng chửi người miệng đều chu ra tới mức có thể treo được cả bình sữa"

"Lão tử giết chết ngươi! ! ! ! !"

-

Đoàn Nghi Ân chấm dứt hợp đồng với công ty, xảy ra vô số rắc rối. Phác Trân Vinh cũng khó mà không cắt ngang hay nói trêu chọc, hỏi người đại diện sao lại thế này

"Có vẻ như cậu ta chưa thông qua đồng ý mà đã ký vào mấy tờ xác nhận"

"Vì cái này?"

"Còn những chuyện khác cậu ấy không nói rõ. Thấy các fans mắng rằng những thứ đó đều là vô nghĩa vân vân. Tôi nghĩ công ty sẽ khiến cậu ấy mang tiếng xấu để kiếm lời"

Phác Trân Vinh lẩm bẩm "Đúng vậy.....Sao lại thế này không biết"

"Đừng lo lắng, không việc gì đến cậu"

Phác Trân Vinh cong môi, nhịn không được gọi điện thoại, nghĩ bụng ngữ khí nhất định phải khinh bỉ! Tôi mới không quan tâm vân vân!

"Ha ha ha ha ha ha ha ha nghe nói anh phải chấm dứt hợp đồng ha ha ha ha ha ha thật là thảm hắc hắc"

Chết tiệt, cậu cảm thấy chính mình như một tên ngốc! ! Phác Trân Vinh vừa định cứu vãn tình hình

Đoàn Nghi Ân liền cười "Dạo này anh không rảnh cùng cậu cãi lộn. Anh bận rồi, cúp máy đây"

Phác Trân Vinh "A lô? A lô? !"


Haizzz

Phác Trân Vinh ngả đầu lên sô pha, phiền muộn quét Weibo, tìm kiếm Đoàn Nghi Ân, kết cục lại thành cãi nhau với người khác

Bên kia dùng đại danh tung tin đồn về nhân phẩm này nọ, còn tiết lộ rằng y có bạn là bạn học cùng lớp đại học với Đoàn Nghi Ân

Thật ư. Bạn học đại học Phác Trân Vinh tức chết! Bật chế độ anh hùng bàn phím! Cùng người kia cãi nhau qua lại 800 ván.

Sau khi bình tĩnh lại, cậu có chút không nói nên lời. Cậu dùng bí danh hồi nhỏ thì không có sai, nhưng mà là kiểu bí danh mà tất cả mọi người đều biết cậu là ai

Thèm vào

Mười phút sau

Hot search

# Bí danh của Phác Trân Vinh #

# Phác Trân Vinh đấu võ mồm với anti-fan của Đoàn Nghi Ân #

Người đại diện của Phác Trân Vinh cố tỏ ra nhẹ nhàng "Thật ra cậu không biết hôm nay tôi phải về nhà cùng vị hôn phu của mình, đúng không?"

"Xin lỗi...."

"Xin lỗi cái đầu cậu! ! ! ! "

"Anh tức giận cái gì, dù sao cũng là hôn phu của anh, có thể đi cùng anh bất cứ lúc nào a" Phác Trân Vinh so với anh ta càng hung tợn hơn! !

Người đại diện đỡ trán cố gắng bình tĩnh

Đoàn Nghi Ân gọi tới, mở miệng liền gào "Không phải tôi đã bảo cậu đừng làm ầm ĩ nữa sao"

Phác Trân Vinh bị dọa sửng sốt rồi "...không có....không a! Hừ, Đoàn Nghi Ân anh dám hung hãn với ông đây! Ông đây thanh minh cho anh, anh còn mắng tôi! ? !"

Đoàn Nghi Ân muốn giải thích rằng anh bị kích động, thì đã bị cúp máy

Một chút bất lực

Sau khi Phác Trân Vinh xử lý xong hot search, lại có lịch trình gấp rút, bị tịch thu di động ghi hình một tuần cho các chương trình tạp kỹ.

Đang nghĩ tới Đoàn Nghi Ân gần đây bận rộn lại giận anh, không bằng chờ khi trở về lại quên đi.

-

Tới ngày thứ tám, Phác Trân Vinh rốt cục động đến điện thoại, nhìn thấy tin nhắn WeChat của Đoàn Nghi Ân bảo cậu khi nào về thì báo cho anh một tiếng, dứt khoát gọi điện thoại.

"Tôi đã về rồi, hiện tại đang trên đường, chuẩn bị tới công ty"

"Trước hết gặp mặt đã, tôi gửi địa chỉ cho cậu rồi"

Phác Trân Vinh đẩy cửa ra, nhìn thấy Đoàn Nghi Ân đang nhàn nhã uống cà phê

Đoàn Nghi Ân nhìn cậu "Đúng vậy, trong lòng vui vẻ, bồi thường hợp đồng, hiện tại trở về ban đầu. Có phải hạnh phúc nở hoa rồi không?"

Phác Trân Vinh cười không nổi "Bọn họ làm nhiều việc xấu xa như vậy vì sao anh lại phải bồi thường?"

"Đó cũng là tôi đề nghị hủy hợp đồng, không có cách nào"

"Vậy anh giờ sao?"

"Không vội, tính nghỉ ngơi một thời gian"

Đoàn Nghi Ân đã trả tiền nước "Đi ra ngoài dạo với tôi một chút"

Phác Trân Vinh ngăn anh lại "Tới công ty của chúng tôi đi"

"?"

"Đúng vậy, đây không bằng ông chủ cũ của anh, nhưng ít nhất ông chủ của chúng tôi tử tế, ân cần, còn có tiền, huống chi ông đây kiếm được bao nhiêu cho anh ta, nuôi thêm một mình anh cũng không thành vấn đề"

Phác Trân Vinh "Tôi sẽ gọi cho anh ấy"

Nói đoạn cầm điện thoại ra ngoài gọi

Đoàn Nghi Ân đuổi kịp hai bước "Cậu sợ tôi không có cơm ăn sao?"

Phác Trân Vinh sững người, cúp điện thoại "Không có, tôi cố ý đến xem trò cười của anh"

"Cậu quan tâm tôi à?"

"F*ck, tôi đã nói rồi, tôi tới xem trò cười của anh! ! ! Đừng động vào ông đây! ! ! !"

Ảnh bữa cơm được đăng lên Weibo, mọi người đều cảm thán

Giữa ban ngày ban mặt ở đầu đường trêu đùa còn ra thể thống gì! Về nhà mà doi (?) có phải tốt không! !

"A! Bọn họ quả nhiên là real! !"





END.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net