Chương 6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Sáu)

Hôm nay Tạ Tây Hoa ở nhà xem thế giới động vật, bên cạnh hắn, Trần Diệp đang ngồi trên sô pha cúi đầu bấm điện thoại. Tạ Tây Hoa bèn hỏi: "Cậu cắm cúi nhắn tin cho ai thế?"

Trần Diệp không trả lời.

Tạ Tây Hoa nở nụ cười ác ôn: "Hiện tại đang là giờ hành chính, trong giờ làm việc không được sử dụng điện thoại, mang điện thoại qua đây!"

Trần Diệp giả điếc, chẳng buồn ngẩng đầu.

Tạ Tây Hoa khó lắm mới tóm được cái đuôi nhỏ, sao lại dễ dàng buông tha được: "Cậu không phải là người làm việc rất nguyên tắc sao? Cúc cung tận tụy với ông nội tôi lắm mà? Sao giờ lại làm việc riêng rồi hử?" Vừa nói, hắn vừa nhếch môi: "Ở chỗ ông nội đã là ba giờ đêm rồi. Bây giờ sự chú ý của cậu lẽ ra nên dồn hết vào tôi kia mà. Nói tôi nghe, đang làm cái gì?"

Trần Diệp nghĩ mình chỉ là đang nhắn tin cho bạn thôi, cớ sao người này lại vô lý như vậy. Y đành đứng dậy, đi đến bàn rót nước. Tạ Tây Hoa lập tức nối gót theo y: "Cậu vô kỉ luật như thế, làm sao có thể xứng đáng với kỳ vọng ông nội tôi dành cho cậu?"

...Cứ nhặng xị chẳng ngớt.

Trần Diệp vẫn không thèm để ý đến hắn, Tạ Tây Hoa cong môi, vươn tay vuốt vuốt tóc y: "Sao lại giả điếc rồi? Hả? Tôi nói cho cậu biết, hiện tại tôi không có trò tiêu khiển gì làm, có thể cùng cậu mè nheo cả đêm. Nói đi, cùng ai nhắn tin? Có nên bắt cậu viết kiểm điểm không?"

Trần Diệp đang muốn xoay người trở về phòng, nhưng Tạ Tây Hoa lại cứ bám riết y không tha, "Không viết kiểm điểm cũng được, dù sao cậu cũng chả phải người có nguyên tắc gì, thôi thì dùng thứ khác để bù đắp đi. Chúng ta có qua có lại, cho tôi thân mật một phen, việc cậu chơi di động trong giờ làm tôi sẽ bao che giúp cậu, đỡ cho ông tôi phải đau buồn thất vọng."

Trần Diệp quay người nhìn anh: "Giám đốc thật sự nhịn đã lâu ngày, đến mức bụng đói ăn quàng?"

Tạ Tây Hoa nhìn gương mặt người đối diện, nghĩ thầm nếu trút đi lớp quần áo quê mùa kia thì tên nhóc này hẳn là cũng không khó coi lắm. Hắn bèn ngẩng đầu, nhếch mép đáp: "Chỉ sợ cậu bò được lên giường tôi rồi, quấn lấy tôi không chịu buông thì lại phiền."


(Bảy)

Có hôm Tạ Tây Hoa và Trần Diệp đi công tác, đối tác bên kia muốn lấy lòng, lúc chiêu đãi Tạ Tây Hoa tranh thủ tìm cho hắn hai cô gái xinh đẹp. Tạ Tây Hoa trong lòng khoái chí, thở dài quay sang Trần Diệp nói: "Nhìn xem, lần này tôi là khách, bọn họ có lòng muốn chiêu đãi tôi, từ chối thì bất kính lắm."

Trần Diệp âm thầm kéo người đối tác sang một bên, thấp giọng bảo: "Tổng giám đốc của chúng tôi có chuyện tế nhị khó nói ra. Dù hai cô gái này quả thật rất tốt, nhưng vẫn không thể lọt vào mắt xanh ngài ấy đâu ạ."

Đối tác là công ty nhỏ, nghe vậy ngơ ngác: "Vậy để chúng tôi nhanh chóng đổi người khác."

Trần Diệp vội vàng ngăn cản: "Cho tôi xin nói thẳng, ngài không cần phải lãng phí tiền bạc vào chuyện này. Giám đốc chúng tôi thích nhất là món lẩu dê quán ngài, ăn mãi không thấy ngán, vì vậy trong hai ngày này, ngài chỉ cần thiết đãi anh ấy món lẩu kia là đủ rồi."

Đối phương nghe vậy mau chóng đáp ứng.

Tạ Tây Hoa không biết tại sao buổi tối bảo là đi hộp đêm, thế nhưng lại biến thành đi ăn lẩu dê, ăn một lần thì không nói làm gì, thế mà bữa thứ hai, thứ ba, thứ tư đều là lẩu dê!

Tạ Tây Hoa ở trong xe nổi đóa: "Có phải là cậu giở trò hay không?"

Trần Diệp chuyên tâm lái xe, mắt hướng thẳng về phía trước: "Thịt dê bổ khí dương, ăn nhiều thì nơi đó sẽ không bị teo."

Tạ Tây Hoa nhìn Trần Diệp, cười lạnh nói: "Cứ phá hỏng việc tốt của tôi đi, hôm nào tôi không nhịn được sẽ thật sự lôi cậu ra mà 'bụng đói ăn quàng' đấy."

Trần Diệp bình tĩnh đáp: "Thật ra ngài muốn tôi rời đi cũng không khó. Nghiêm túc tìm một người bạn đời cố định, bất kể giới tính, tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của ngài nữa."

"Cậu không phải từng mơ tưởng trèo lên giường tôi, còn bảo muốn làm tiểu tam tiểu tứ gì à?"

"Phải, giờ vẫn còn nghĩ đến."

Nghĩ cái rắm. Hắn chưa từng thấy ai muốn trèo lên giường hắn mà làm ra mấy chuyện dở hơi như vầy.

Trần Diệp quay người, nghiêm túc nhìn anh: "Tôi nói thật. Ngài hãy tranh thủ tìm người kết giao càng sớm càng tốt, sau đó chúng ta có thể cùng nhau dan díu."

Vô liêm sỉ. Đây là cái logic chó tha gì vậy? Thằng nhóc này chỉ giỏi trêu chọc hắn!


(Tám)

Trần Diệp nói: "Tôi dẫn ngài đi xem phim."

Tạ Tây Hoa bực bội đáp: "Xem phim? Coi tôi là đứa con nít à?"

"Ngài không hứng thú thì thôi vậy." Trần Diệp ngoan ngoãn ngồi xuống xem TV.

Một lúc sau, Tạ Tây Hoa mới hỏi: "Phim gì?"

"...Chẳng phải ngài vừa bảo không muốn đi sao?"

Tạ Tây Hoa tức giận nói: "Bây giờ muốn đi. Cậu lại muốn giở trò hồ ly gì?"

"Bộ dáng hồ ly trông như thế nào?" Giọng nói y mang theo chút lười nhác và lơ đãng.

Tạ Tây Hoa nghiến răng nghiến lợi: "Dù là gì thì chắc chắn cũng không phải cái vẻ thiếu đòn này của cậu."

  (Chín)

Tạ Tây Hoa và Trần Diệp cùng nhau đi xem phim, tình cờ gặp một trong những đối tác kinh doanh của Tạ Tây Hoa, người nọ trùng hợp cũng đang dẫn theo thư ký của mình. Tạ Tây Hoa thì thào vào tai Trần Diệp: "Cậu có biết sau khi xem phim cùng thư ký của mình rồi về nhà sẽ làm gì không?"

Trần Diệp gật đầu: "Tôi biết. Thảo luận công việc ngoài giờ."

Tạ Tây Hoa: "..."

Hứ, giả ngu.

Hai người bước vào rạp chiếu phim, bốn bề tối như mực nhìn không rõ cái gì, Tạ Tây Hoa mua vé ngồi ở hàng ghế cuối cùng, huých y bảo: "Ở sau."

Dãy ghế cuối cùng là loại ghế đặc biệt, đệm khá êm ái, có thể ngả lưng, vị trí tách biệt với những hàng ghế còn lại, có cảm giác giống một gian phòng nhỏ biệt lập. Tạ Tây Hoa nằm xuống trước, cảm giác chung quanh có chút trống vắng, hắn liếc nhìn Trần Diệp, định kéo y nằm xuống cùng mình, nhưng lại cảm thấy hơi xấu hổ.

"Lại đây, làm đệm cho tôi." Tạ Tây Hoa ra lệnh.

Trần Diệp lắc đầu: "Tôi gầy lắm, toàn xương thôi."

Tạ Tây Hoa câm nín, ý là sợ hắn nặng rồi đè nát xương y hay gì?

"Không muốn nằm thì thôi, tôi không quan tâm."

Càng nghĩ càng thấy bức bối, từ trước tới giờ hắn là hoa hoa công tử, thế mà giờ lại như con lừa bị cột chặt trong nhà. Chưa kể hiện tại, đối mặt với thằng nhóc nhỏ thó nhà quê này thế mà còn sản sinh ra chút...tà niệm?

Xùy xùy xùy.

Trần Diệp ngồi ở bên cạnh, cầm bỏng ngô đưa sang Tạ Tây Hoa: "Ăn không?"

Tạ Tây Hoa cười lạnh không đáp.

Trần Diệp vừa ăn vừa ngả người ra sau. Qua một lúc, Tạ Tây Hoa nghe thấy tiếng thở đều đặn truyền từ bên cạnh.

Sắc mặt Tạ Tây Hoa xám xịt. Khi mới đến, đối phương luôn hành động cẩn trọng, thái độ đầy cảnh giác, lúc nào cũng xét nét từng hành vi cử chỉ của hắn. Mà hiện tại, y có vẻ đã buông thả hơn nhiều.

Sắp đến giờ làm việc rồi, thế mà dám ngủ gục?

(Mười)

Trong bóng tối, Tạ Tây Hoa cau mày, không hề tập trung vào nội dung phim, điều quấn quanh tâm trí hắn lúc này chính là người trợ lý đang ngủ say bên cạnh.

Gần đây hai người ít cãi vã hơn trước, Tạ Tây Hoa suy nghĩ hồi lâu, quyết định đánh giá đối phương một cách công tâm nhưng cũng không quá hào phóng.

Rõ ràng là khi mới đến, nhóc này tác phong lúc nào cũng cứng ngắc, ánh mắt như keo luôn dán chặt lên người hắn, chả khác gì chó chăn cừu, hễ có động tĩnh gì là lập tức tóm lấy đuôi hắn kéo tọt về chuồng. Lúc đó hắn cũng không quá bận tâm, dăm ba ngày lại tìm cớ bỏ trốn ra ngoài, thỉnh thoảng còn ức hiếp đối phương để người nọ biết khó mà lui. Khoảng thời gian ấy y cũng không thể thư giãn, mỗi một khắc đều phải ứng phó với mấy trò gây khó dễ từ hắn, lâu ngày tính cách của y cũng vì vậy mà dần dà trở nên sắc bén hơn.

Không chỉ sắc bén mà còn thích trào phúng, không ngại phản kháng. Bề ngoài có vẻ yên tĩnh, nhưng mỗi lời nói đều như có gai nhọn châm chích.

Bộ dáng thư giãn hiện tại, có lẽ mới chính là tính cách thực sự của y.

Tạ Tây Hoa xoay người, hơi ngồi dậy, chăm chú nhìn khuôn mặt đang say ngủ của trợ lý mình.

Thằng nhóc khó ưa này.

Thời buổi này ai còn đeo đôi kính cận dày như đít chai này nữa?

... Khóe miệng có chút vết gì đó, vừa rồi ăn đồ ăn dính à?

Hắn đưa tay định chạm vào khóe môi người nọ, nhưng chưa kịp chạm tới, động tác của Tạ Tây Hoa đột nhiên ngưng bặt.

Hắn mau chóng quay đi.

Mình bị quỷ nhập hay sao? Vừa nãy còn định chạm vào cậu ta?

Trên màn hình truyền đến một tiếng nổ vang rền, thân thể Trần Diệp khẽ nhúc nhích, tựa vào người hắn.

Cả người Tạ Tây Hoa hoá đá.

Thật quá đáng...ai cho cậu dùng tôi làm đệm thịt?

. . .


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net