Chương 9: Học sinh cấp 3 không thể yêu sớm!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 9: Học sinh cấp 3 không thể yêu sớm!

Edit: Tư Đằng

Beta: Cánh Cụt Biết Bay

**********

Mười phút trước, Lâm Nhất Phàm quay về lớp với vẻ vô cùng thần bí, vừa ngồi xuống đã vẫy tay gọi mấy đứa bạn thân thường ngày đến, nhỏ giọng nói chuyện gì đó.

"Các cậu đoán xem thầy giáo vụ vừa bảo tớ làm gì?"

Mấy nam sinh bị gọi tới vốn đang bận việc của mình lại thấy cậu ta nói năng vòng vo như thế thì sốt ruột: "Có việc gì thì nói mau, úp úp mở mở làm gì."

"Đừng vội." Lâm Nhất Phàm hắng giọng, nói với giọng không nhanh không chậm: "Việc chân của Vu Hoàn bị thương mọi người đều biết đúng không? Nghe nói là do Tô Sầm Sầm cố ý sai người đẩy."

Lúc đầu mấy người kia còn đang không để ý lắm, nghe thấy vậy thì nói to: "Cái gì!"

"Nhỏ giọng tí." Lâm Nhất Phàm kiêng dè nhìn Bách Thanh phía sau một cái, hạ giọng nói tiếp: "Chính tai tớ nghe thấy, nhân chứng đều đang ở văn phòng thì làm sao mà giả được?"

Mấy người kia vẫn không tin: "Có quan trọng đến thế đâu, chỉ là một vị trí biểu diễn thôi mà."

Lâm Nhất Phàm lại nói với giọng chắc chắn: "Mọi người quên trước đây cậu ta là hạng người gì rồi à? Cậu ta nhắm vào Vu Hoàn đâu phải mới một hai ngày, có thể làm ra chuyện như thế cũng không có gì đáng ngạc nhiên."

Trên mặt mấy người nọ đều hiện lên vẻ đã hiểu rõ.

Cùng lúc đó, Tần Thân đang gục đầu ngủ trên bàn yên lặng ngẩng đầu lên, cậu hơi do dự một chút rồi đẩy ghế đứng lên đi tới chỗ Bách Thanh.

Thời gian quay trở về hiện tại.

Mọi người trong phòng đều rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của Bách Thanh, đặc biệt là Vu Hoàn.

Lúc chủ nhiệm mở miệng gọi anh vào, cô ta cắn chặt môi dưới, năm đầu ngón tay siết lại đến mức trắng bệch.

Vì sao luôn có người chen ngang vào thời khắc quan trọng chứ!

"Em có chuyện gì?" Từ trước đến nay chủ nhiệm luôn có sự kiên nhẫn vô hạn với Bách Thanh, vừa rồi sắc mặt còn xanh mét mà giờ đã tốt hơn một chút.

Bách Thanh đứng bên cạnh Tô Sầm Sầm, khoảng cách giữa hai người chưa đầy mười centimet, chỉ cần nhích chân một chút là bả vai sẽ chạm vào nhau.

Từ góc độ của Tô Sầm Sầm liếc qua còn có thể nhìn thấy hàng lông mi dài của anh đổ bóng mờ xuống dưới mắt làm khí chất cả người càng thêm nặng nề. Khiến cho cô có cảm giác an toàn không thể giải thích được.

"Vết thương ở chân của Vu Hoàn không liên quan gì tới Tô Sầm Sầm."

"Bọn em có bằng chứng."

Tô Sầm Sầm ngẩng đầu không thể tin nổi, cả người rơi vào trạng thái kinh ngạc tột độ.

Bách Thanh vừa nói gì? Cậu ấy lấy bằng chứng ở đâu ra?

Nhưng tình huống trước mắt không cho phép cô hỏi anh rõ ràng, chỉ thấy Tần Thân từ lúc nãy vẫn luôn đứng tránh một bên như cái bóng bây giờ cầm điện thoại đi tới.

Trong văn phòng yên tĩnh, một đoạn ghi âm được bật lên.

"Chẳng phải chỉ là con riêng thôi sao, không hiểu cô ta lấy đâu ra tự tin mà tự cho là mình thanh cao thế, còn dám hợp tác với Bách Thanh? Lát nữa tớ phải cảnh cáo cô ta một chút mới được."

Đây là giọng của Vương Minh.

"Đến rồi đến rồi." Giọng Trần Liên mang theo chút sợ hãi: "Lỡ như bị camera chụp được thì phải làm sao?"

"Sợ gì? Bọn mình chỉ hù doạ cô ta một chút chứ đâu có làm gì, camera cũng chỉ thấy được chúng ta đi vào nhà vệ sinh thôi."

"Chẳng phải cậu cũng ghét cô ta từ lâu còn gì? Trần Liên."

"..."

Đến đây thì cũng không cần phải nghe bản ghi âm này thêm nữa.

Sự việc kế tiếp rất đơn giản, trong lúc họ xô đẩy thì vô ý làm chân của Vu Hoàn bị thương, sau đó lại sợ bị phạt nên muốn đổ hết trách nhiệm lên người Tô Sầm Sầm vốn đã mang tiếng xấu.

"Em, các em..." Chủ nhiệm tức giận đến mức ném vỡ chén trà.

Lúc này Vương Minh và Trần Liên càng run rẩy mạnh hơn.

Trên mặt hai người vương đầy nước mắt sợ hãi, họ nhìn chằm chằm vào một chỗ, lát sau không khống chế được mà nói:

"Đều do Vu Hoàn yêu cầu em nói như vậy!"

"Cô ta, cô ta nói nhất định nhà họ Tô sẽ không bỏ qua cho em và Trần Liên, chỉ cần bọn em đổ hết tội lỗi lên đầu Tô Sầm Sầm thì cô ta sẽ cố gắng không để chúng em bị đuổi học..."

"Thật ạ, thật ạ!" Vương Minh chỉ vào Vu Hoàn mạnh mẽ nói: "Chủ nhiệm, thầy hãy tin em, em không thể bị đuổi học, không thể bị đuổi học được..."

Trước đó bọn họ đã vu khống Tô Sầm Sầm một lần, hiện giờ chủ nhiệm không thể tin lời Vương Minh nói về Vu Hoàn được nữa.

Chủ nhiệm mệt mỏi xoa đầu mày, không thể tin được dưới tay mình lại có những học sinh to gan lớn mật tùy ý làm bậy như vậy.

Ông nhìn sang Tô Sầm Sầm, giọng nói cũng thành khẩn hơn: "Thầy vô cùng xin lỗi bạn học Tô, thầy đã hiểu lầm em."

Tô Sầm Sầm không nói gì.

Đổi lại là người khác, tâm trạng khi bị đổ oan một cách vô duyên vô cớ đương nhiên sẽ không tốt, cho dù bây giờ đã được minh oan.

Có điều...

Tô Sầm Sầm trầm ngâm nhìn chằm chằm Tần Thân, bản ghi âm này cậu ta lấy ở đâu ra?

Tới tận khi ra khỏi văn phòng Tô Sầm Sầm mới hỏi vấn đề này ra miệng.

"Tần Thân."

Dường như Tần Thân đã biết được cô muốn hỏi cái gì, quay người lại, hơi ngượng ngùng sờ sờ chóp mũi.

"Cậu muốn hỏi tôi bản ghi âm đó từ đâu ra chứ gì." Cậu ho nhẹ, gương mặt hơi mất tự nhiên: "Hôm đó tôi bất cẩn làm rơi điện thoại vào WC nữ, vì nghĩ bên trong không có ai nên mới chạy vào nhặt, ai mà ngờ vừa mới bước vào thì đám người Vương Minh tới."

"Tình thế quá cấp bách nên tớ mới trốn tạm vào gian bên cạnh."

"À, thì ra là thế." Tô Sầm Sầm gật đầu, mím môi cười nhẹ.

Ánh mặt trời giữa trưa cực kỳ chói chang, lá cây bị phơi đến mức như bị ánh nắng xuyên thấu qua, đúng lúc Tô Sầm Sầm nghiêng đầu lại có một tia nắng rơi trên mặt cô làm nụ cười càng thêm xinh đẹp, cả người cô mang một vẻ đẹp không thật.

Cô nhìn thẳng vào mắt Tần Thân, trên khoé mắt đuôi mày đều mang ý cười dịu dàng: "Cảm ơn."

Sau đó cô lại nhìn về phía Bách Thanh: "Làm phiền cậu rồi."

Chàng thiếu niên kia vẫn mang dáng vẻ buông thả nhàn rỗi, lười biếng dựa người vào lan can, mang dáng dấp nhìn từ trên cao nhìn xuống.

Nếu nhìn kỹ, đáy mắt anh có ẩn giấu một nét cười không dễ phát hiện, thế nhưng giọng điệu vẫn cố tình lạnh lùng như trước: "Không cần."

Tô Sầm Sầm nói lời cảm ơn đơn giản rồi xoay người rời đi.

Tần Thân nhìn theo bóng dáng cô, hai tay ôm ngực, nói quá lên: "Mẹ ơi con yêu rồi!"

Bách Thanh lườm cậu một cái, làm ra vẻ vô tình khiến cậu vấp chân.

Nhìn thấy trọng tâm của Tần Thân không ổn định, lảo đảo hai bước anh mới cong môi hài lòng, ung dung thong thả để lại một câu: "Học sinh cấp ba không thể yêu sớm."

Cùng lúc đó, Tô Sầm Sầm đang đi trên cầu thang nghe thấy thông báo từ hệ thống:

[Nhiệm vụ phụ đã hoàn thành, mong ký chủ tiếp tục cố gắng!]

Gần tới giờ vào học nhưng lớp mười vẫn rất ồn ào náo nhiệt.

Tô Sầm Sầm chưa vào cửa đã nghe thấy giọng nói chế giễu kiêu ngạo của Lâm Tư Ý ở bên trong: "Tớ nói rồi mà, tâm địa của em gái nhỏ Tô Sầm Sầm này cực kỳ xấu xa, chính là do cậu ta cố ý tìm người làm chân Vu Hoàn bị thương."

"Lâu thế rồi mà còn chưa quay lại, sợ là đang thương lượng xem ghi lại thành lỗi nặng hay là đuổi học đây mà."

Lâm Tư Ý vừa dứt lời đã liếc mắt nhìn thấy Tô Sầm Sầm nghiêng người dựa vào cửa, ung dung khoanh tay trước ngực nhìn cô ta.

Tô Sầm Sầm thấy cô ta nhìn về phía này còn làm thêm động tác mời: "Nói tiếp đi."

Rõ ràng gương mặt cô đang nở nụ cười, không có một chút tức giận nào nhưng khi vừa nhìn vào ánh mắt kia, không hiểu sao Lâm Tư Ý đột nhiên lạnh sống lưng, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: "Sao... sao cậu đã quay về rồi?"

Lâm Tư Ý nuốt nước bọt, hoảng loạn đảo mắt khắp nơi, nhưng cô ta lại lập tức nhớ đến tin nhắn lúc trước Vu Hoàn nhắn cho mình: [Tiểu Ý, đúng là do Sầm Sầm làm. Tớ phải làm gì bây giờ, chủ nhiệm đang rất tức giận, nhưng cậu ấy là em gái của tớ...]

Nghĩ đến đây, Lâm Tư Ý lấy lại tự tin: "Nhìn cái gì mà nhìn, chẳng lẽ tôi nói không đúng à? Cậu chính là..."

"Là cái gì?" Một giọng nói uy nghiêm chen vào, ngắt ngang lời Lâm Tư Ý.

Lý Lăng Phong đứng ở bục giảng cầm một chồng bài thi, dùng sức đập xuống bàn: "Em có biết đến giờ nào rồi không? Tôi không tới thì không biết lấy sách ra tự học hả?"

"Kỳ thi lần trước em là người điểm kém nhất mà còn dám đứng đây cười cợt."

Lý Lăng Phong không vui quở trách Lâm Tư Ý một lúc mới cho cô ta ngồi xuống.

Tuổi của Lý Lăng Phong không lớn nên bình thường có quan hệ khá tốt với học sinh, nhưng lúc cần nghiêm khắc cũng sẽ mắng học sinh không chút thương xót.

Lâm Tư Ý bị cô giáo nói một trận thì mất hết cả mặt mũi, mặc kệ Tô Sầm Sầm, vội vàng ôm mặt ngồi xuống không dám ngẩng đầu lên.

Lý Lăng Phong chống hai tay lên bục giảng, dùng ánh mắt sắc bén nhìn xung quanh.

"Cô muốn nói một chuyện. Việc bạn Vu Hoàn lớp 12-1 bị thương ở chân đã được điều tra rõ ràng."

Lâm Tư Ý úp mặt vào khuỷu tay từ từ ngước lên.

Giọng nói của Lý Lăng Phong như giếng cổ không một gợn sóng, nhẹ nhàng như thể đang bàn chuyện tối nay ăn gì: "Sau khi chủ nhiệm và ban lãnh đạo nhà trường thảo luận, quyết định cho hai em Vương Minh và Trần Liên thôi học."

Lâm Tư Ý: "Cái gì?"

Vì sao lại không có Tô Sầm Sầm?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net